Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng

Chương 172



Một đoàn người đang tiến vào bằng một cửa khác của chợ phiên. Trong đó có một người đàn ông trung niên trông rất được dẫn theo một nam một nữ trẻ tuổi đi vào. Bên cạnh ông ta còn có một ông già chừng 50 tuổi, phía sau là hai trợ lý và mấy người vệ sĩ.

Lạc Ninh chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra người đàn ông trung niên kia chính là cựu hôn phu của mẹ cô - Phùng Nham Bách, mà hai người trẻ tuổi chính là Phùng Ngọc Hạo và Phùng Ngọc Tiêu.

Phùng gia kinh doanh trang sức, Cẩu gia lập nghiệp từ đá quý, cho nên hai nhà mới có thể liên hôn. Lúc trước Phùng Nham Bách tằng tịu với đứa con gái kế của Cẩu gia, bị mẹ cô phát hiện nên chủ động giải trừ hôn ước, còn tạo điều kiện cho đôi cẩu nam nữ này được công khai.

Có điều ông cụ Cẩu bị vợ kế to nhỏ bên tai nên cũng không tin tưởng, còn cảm thấy mẹ cô không hiểu chuyện, vì vậy càng thêm tức giận. Sau đó mẹ cô gặp chuyện ngoài ý muốn hết lần này đến lần khác, thoái chí nản lòng nên dùng cái cớ mất tích mà rời khỏi Cẩu gia. Thậm chí còn sửa thành họ mẹ, đến một thành phố khác sinh sống rồi gặp được ba cô.

Đời trước, Lạc Ninh bị hãm hại đến nổi không thể hoạt động tiếp trong ngành giải trí được nữa. Ngoài Bạc Tương Tương và hậu cung của cô ta, Cẩu Trinh Mị và Phùng Ngọc Tiêu cũng không ít lần góp gió thành bão.

Mà Phùng Ngọc Tiêu này ở trong truyện cũng được xem là một vai chính khác. Cô ta cướp đi chồng sắp cưới của bạn thân mình, tiếp quản Cẩu thị, đảm nhiệm vị trí CEO và trở thành nữ tổng giám đốc nổi danh là bạch phú mỹ trong giới hào môn.

Lạc Ninh được nghe không ít chuyện về Phùng Ngọc Tiêu. Chẳng hạn cô ta rất lợi hại trong lĩnh vực đổ thạch, từng nắm giữ hơn một phần ba phỉ thúy ở một phiên chợ lớn nguyên thạch. Dựa theo ký ức về tuyến thời gian của cô thì hẳn là Phùng Ngọc Tiêu dựa vào lần chợ phiên này mà bắt đầu tạo dựng danh tiếng.

Đời trước, Cẩu Trinh Mị phát hiện ra mẹ cô còn sống, không chỉ thuê người của Quốc tế Hắc Minh ám sát mà còn dùng những thủ đoạn hết sức độc ác. Phùng Ngọc Tiêu cũng trong tối ngoài sáng phối hợp với Bạc Tương Tương chơi xấu cô.

Lúc trước, Lạc Ninh thật sự không hiểu vì sao mẹ con Cẩu Trinh Mị đã nắm giữ hoàn toàn Cẩu gia mà vẫn còn hận mẹ và chị em cô như vậy, thậm chí không tiếc bỏ ra một số tiền khổng lồ muốn mạng sống của các cô. Ngày đó nghe Hoắc Dã nói xong cô mới biết được tất cả đều là chuyện tốt mà ông cụ Cẩu gây ra.

Nói cái gì mà tương lai Cẩu thị vẫn muốn để cho con gái ruột kế thừa, có lẽ ông ta chỉ vô tâm mà thốt lên một câu xúc động chứ cũng không thực sự có suy nghĩ này, nhưng lại đưa đến một mầm tai họa cho chính con gái ruột của mình. Mà nếu như ông cụ Cẩu có ý định như vậy thật thì mẹ cô cũng không thèm những thứ đó. Lạc Ninh cảm thấy tiếp nhận Cẩu thị mới làm ô uế bàn tay của mẹ cô, gia tộc đồi bại như vậy không có thì tốt hơn.

Sài Kính cũng thấy người của Phùng gia, "Hôm nay còn có rất nhiều công ty lớn đến tham gia chợ phiên đó."

Người đàn ông trung niên tiếp đại bọn họ cười nói: "Đây chính là phiên chợ lớn nhất nước, những tập đoàn trang sức và đá quý nổi tiếng đều sẽ đến đây tham gia."

"Phùng thị chính là tập đoàn trang sức lớn nhất nước ta hiện nay, người vừa mới vào bên kia chính là tổng giám đốc của Phùng thị."

Ngụy Diệu đưa mắt nhìn sang, cảm thán: "Vị tổng giám đốc Phùng thị này cũng thật biết cách chăm chút, nhìn qua còn tưởng rằng chỉ mới hơn ba mươi tuổi thôi đó."

Người đàn ông trung niên cười nói: "Tổng giám đốc Phùng không chỉ còn phong độ thôi đâu, ông ấy cùng với phu nhân của mình vẫn luôn nổi tiếng là vợ chồng ân ái mẫu mực trong giới nhà giàu."

Nghe được lời này, khóe môi Lạc Ninh khẽ nhếch lên một độ cong có phần châm biếm.

Đời trước, Phùng Nham Bạch gặp lại mẹ cô còn thường xuyên đến quấy rầy, ông ta luôn miệng nói mấy năm nay trong lòng vẫn luôn áy náy nên muốn bồi thường cho mẹ cô. Thật ra cái nết này chính là đã ăn trong bát còn trông trong nồi. Năm đó, ông ta và Cẩu Trinh Mị dan díu với nhau cho nên mẹ cô mới chủ động từ hôn, ông ta còn không biết tự trọng mà ở đó nói nhớ thương.

Còn ba mẹ con cô vẫn luôn bị mẹ con Cẩu Trinh Mị vì canh cánh trong lòng mà hãm hại, chuyện đó không thể nói là không liên quan đến người đàn ông đểu cáng chết tiệt này.

Hơn hai mươi năm rồi, Cẩu Trinh Mị trở thành vết máu do muỗi đốt để lại, còn mẹ của cô thì lại biến thành người tình trong mộng của tên đàn ông này. Cẩu Trinh Minh sao có thể chấp nhận chuyện như vậy, hơn nữa để cho con gái của bà ta có thể triệt để cướp đi Cẩu thị, tất nhiên là phải diệt trừ tai họa ngầm vẫn luôn thường trực trong lòng bà. Tất nhiên đối với mẹ con Lạc Ninh, đối phương cũng là kẻ thù.

Lời này làm cho Nghê Hân Toàn cười nhạo một tiếng: "Vợ chồng ân ái mẫu mực trong vòng này nhiều vô kể, sau lưng là dạng gì thì ai mà biết được."

Càng khoác lên mình cái danh ân ái hào nhoáng bao nhiêu thì sau lưng lại càng nhiều chuyện xấu bấy nhiêu, cô cũng không phải chưa từng thấy những chuyện này. Còn chưa kể đến cái mớ hỗn độn trước đây của đôi vợ chồng ân ái này, người trong giới này chẳng có ai là ngu dốt, chẳng qua chỉ mang cái danh đi khè thiên hạ thôi.

Tô Thanh Lam đưa tay ra hiệu cho cô một cái, lúc này vẫn còn đang phát sóng trực tiếp. Nghê Hân Toàn ra vẻ không để ý, nhưng mà cũng không nói gì thêm về vấn đề này nữa.

–Fanpage: Bản dịch 0 đồng–

Màn ảnh phát sóng trực tiếp nhanh chóng tiến đến phía trước khu giao dịch ngọc thô.

Lúc này Lạc Ninh mới hỏi nhỏ Nghê Hân Toàn: "Chị có quen mấy người kia không?"

Nghê Hân Toàn trả lời: "Cũng có biết qua, nhưng mà chị và cô Phùng Ngọc Tiêu kia trước giờ không hợp nhau lắm."

"Chị có một người bạn tốt vốn là bạn thân của cô ta, sau đó cô ta giật mất vị hôn phu của bạn chị, thật là khiến cho chị buồn nôn". Cô ấy lại bĩu môi.

Lạc Ninh cười lạnh: "Mẹ nào con nấy!"

Tuy rằng năm đó mẹ cô cũng không cần tên Phùng cặn bã kia, nhưng việc Cẩu Trinh Mị kia giật chồng sắp cưới của người khác chính là sự thật không thể chối cãi.

Nghê Hân Toàn kéo Lạc Ninh qua, nói: "Chứ còn gì nữa, một đôi mẹ con xấu xí còn không biết xấu hổ."

Cô ấy lại cười nói thêm: "Chúng ta quả là chị em tốt mà, đến ghét người nào cũng ghét giống nhau."

Máy quay vừa lúc xoay đến đây, Nghê Hân Toàn và Lạc Ninh cũng không tiếp tục nói về đề tài này nữa.

Người đàn ông trung niên dẫn theo mọi người tham quan khu giao dịch một vòng.

Sài Kính hỏi: "Bên các anh có dịch vụ hướng dẫn không? Chúng tôi không hiểu chút gì về nguyên thạch cả, cũng không biết nên mua như thế nào."

Người đàn ông trung niên cười lắc đầu: "Loại dịch vụ này thì chúng tôi không có rồi!"

"Thật ra ngay cả các chuyên gia chơi đổ thạch có thâm niên vài chục năm cũng không dám đảm bảo có thể mua được mao liêu mài ra phỉ thúy đâu."

"Đụng đến lĩnh vực này thì ngoài một số rất ít người thật sự có hiểu biết thì mọi thứ đều phải dựa vào may mắn."

"Một đao giàu một đao nghèo, thật đúng là không phải nói chơi."

"Mỗi lần diễn ra chợ phiên đều có một người trong vòng một đêm mà giàu lên, cũng có những người trong vòng một đêm vừa tán gia bại sản, vừa nợ nần ngập đầu, đây đều là những chuyện như cơm bữa."

"Cho nên các người cứ tùy ý mua mấy khối chơi là được rồi, thử xem có may mắn không."

Đối với những vị minh tinh này, tất nhiên ông sẽ không xúi giục bọn họ chơi lớn.

Sài Kính nghe ông ta nói như vậy cũng không còn ý định bỏ tiền ra tìm chuyên gia hỗ trợ xem ngọc nữa.

"Được rồi, vậy chúng tôi liền tùy ý mua mấy khối chơi vui thôi."

Người đàn ông trung niên cười gật đầu: "Vậy các người cứ xem qua trước đi, lúc nào cũng có thể tới tìm tôi."

"Cảm ơn!"

Các khách mời và thực tập sinh lúc này cũng tách nhau ra, tự mình chạy đi xem ngọc thô. Cũng có người tới xem phỉ thúy đã lấy ra hoặc là đi xem giải thạch tại chỗ.

Tô Thanh Lam và Nghê Hân Toàn đều không hiểu những thứ này cho nên vẫn luôn đi theo Lạc Ninh.

Nghê Hân Toàn hỏi: "Tiểu Ninh Ninh, em muốn mua mấy khối nguyên thạch chơi không?"

Lạc Ninh gật đầu: "Cũng đã đến đây rồi, tất nhiên là muốn mua mấy khối chơi thử chứ."

"Hai người thì sao?", cô vừa quan sát các khối ngọc thô vừa nói.

Đã từng đến những thế giới với bối cảnh toàn là dân huyền học, cô có học qua cách xem ngọc thô. Ngọc bích chính là vật dẫn mang đến linh khí và điềm lành tương đối tốt, cũng có thể cung cấp năng lượng trong lúc bố trí trận pháp, cho nên ở thế giới đó nhu cầu về phỉ thúy cực kỳ cao.

Tô Thanh Lam trả lời: "Thật ra tôi cũng muốn mua hai khối xem thử, nhưng lại không biết xem."

Thấy Lạc Ninh đang ngồi xuống xem ngọc thô một cách cẩn thận, cô cười hỏi: "Tiểu Ninh Ninh, cô có hiểu biết về nguyên thạch không?"