Sau Khi Bị Tra

Chương 54



Một sự lựa chọn.

Môi lưỡi giao triền, hô hấp bị đoạt lấy, đang ở trong cái hôn kịch liệt như vậy Doãn Bạch cảm thấy hô hấp chung quanh càng lúc càng loãng. Dần dần cô bắt đầu cảm thấy chính mình thở không nổi nữa.

Hô hấp dần dần khó khăn, Doãn Bạch giãy giụa từ trong lòng ngực Tả Tĩnh U ra. Đôi tay Doãn Bạch ôm eo Tả Tĩnh U, ngửa đầu dựa vào trên cửa, khóe mắt rưng rưng, dồn dập thở hổn hển nói: "Oxy...... Dưỡng khí......"

Muốn chết muốn chết......

Tim đập thật nhanh, cô nhất định sẽ bởi vì thiếu oxy chết ở trên cao nguyên này!

Tả Tĩnh U ngửa đầu nhìn cô, đôi mắt đầy nước, cánh môi liễm diễm. Nàng thở dốc một hồi, ôm eo Doãn Bạch nói: "Mở cửa phòng ra, bên trong có bình dưỡng khí......"

Doãn Bạch gật gật đầu, kịch liệt hô hấp, duỗi tay đi móc túi mình, sờ soạng một hồi lâu cũng không có sờ đến thẻ phòng. Đầu cô trống rỗng, nhìn Tả Tĩnh U có chút chân tay luống cuống nói: "Tôi...... Cái thẻ phòng...... Trương Ngọc......"

Trời ạ, thẻ phòng cô ở trên tay Trương Ngọc, cô vội vàng quay về nên lại Trương Ngọc lấy!

Tả Tĩnh U nhìn bộ dáng cô hoang mang rối loạn, không nhịn được mà bật cười. Nàng ngước mắt, cong mặt mày thập phần ôn nhu nói: "Vậy đi đến phòng chị đi, nơi đó có."

Doãn Bạch không có trả lời, cô nhanh nhìn Tả Tĩnh U một cái, tiếp theo rũ mắt nhìn về phía rơi xuống cái gậy trên mặt đất, nhấp chặt cánh môi phiếm hồng.

Tả Tĩnh U buông lỏng ôm ấp ra, thuận thế dắt tay cô, cúi người nhặt gậy Doãn Bạch lên, nhét vào trong tay cô rồi nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi thôi."

Tả Tĩnh U cũng mặc kệ Doãn Bạch có nghe thấy hay không, nắm tay cô liền đi về phía phòng mình.

Doãn Bạch chống gậy khập khiễng đi theo phía sau, nhìn bóng dáng Tả Tĩnh U, đầu óc đều là cái hôn vừa rồi.

Cô cho rằng Tả Tĩnh U tốt với cô như vậy, chỉ là bởi vì quan hệ giữa cô và Đồng Đồng rất tốt, nên giữa họ chỉ là bạn tốt mà thôi.

Cô cho rằng Tả Tĩnh U là bạn, cho nên vốn dĩ cũng chỉ xuất phát tình nghĩa bạn bè khi Tả Tĩnh U đối đãi đặc biệt với cô.

Cô chưa từng nghĩ tới, nơi này sẽ có cái thứ ái muội gì tồn tại.

Nhưng mà thật sự không có sao?

Mỗi ngày Tả Tĩnh U đều cố định gọi điện thoại cho cô, hống cô, an ủi cô.....Vẫn luôn chiếu cố cảm xúc của cô......

Những lời nói vào ban đêm đó căn bản chính là ám chỉ cho ái muội không rõ......

Chẳng lẽ bản thân cô một chút cảm giác cũng không có sao?

Doãn Bạch hốt hoảng đi theo phía sau Tả Tĩnh U, lung lay nhìn nàng mở cửa phòng, giống như u hồn đi theo nàng vào phòng, cuối cùng bị nàng ấn ngồi ở trên sô pha phòng khách.

Doãn Bạch nắm gậy, nhìn Tả Tĩnh U mở ra một bình dưỡng khí đặt ở trên bàn trà, sau khi lắp xong đưa tới bên cạnh cô: "Đây."

Doãn Bạch duỗi tay, nhận bình dưỡng khí, gắn vào trên mặt mình ấn xuống chỗ phun. Mắng một tiếng trong đó, Doãn Bạch hít vào một hơi mạnh, tạm thời được giải thoát khỏi hoàn cảnh hô hấp khó khăn quẫn bách.

Cô ấn bình dưỡng khí, điên cuồng hít vài lần sau đó mới dần dần bình phục tâm kinh hoàng của bản thân.

Tả Tĩnh U ngồi ở một bên, thấy cô hít mấy lần, là bộ dáng ôm bình dưỡng khí miệng nhỏ miệng nhỏ hít khí, cong môi cười một chút rồi nhẹ giọng hỏi: "Khá hơn chút nào không?"

Doãn Bạch gật gật đầu, cô ôm bình dưỡng khí trong lòng ngực, ngước mắt thật cẩn thận mà nhìn Tả Tĩnh U một cái. Nhưng ở lúc ánh mắt nhìn nhau cô lại nhanh cúi đầu, có chút thấp thỏm bất an hỏi: "Thử xem...... Là có ý tứ gì?"

Tả Tĩnh U nhìn bộ dáng giấu đầu lòi đuôi của cô thì trong lòng mềm nhũn, ôn nhu nói: "Chính là...... Thử quen nhau xem, thế nào?"

Quả nhiên là ý tứ này.

Doãn Bạch ôm chặt bình dưỡng khí, bất an nhịp nhẹ hai chân, cắn cánh môi nhẫn nại một hồi lâu, ngước mắt nhìn về phía Tả Tĩnh U: "Vì sao là tôi?"

Cô không rõ, mình có cái gì đáng giá để Tả Tĩnh U thích.

Cô không rõ, Tả Tĩnh U là xuất phát từ lý do gì, sẽ mạo hiểm kết thúc tình bạn giữa hai người, lựa chọn thay đổi mối quan hệ này.

Chẳng lẽ Tả Tĩnh U một chút cũng không quý trọng tình bạn giữa hai người họ sao?

Tả Tĩnh U nghiêng đầu, chống cằm lẳng lặng nhìn chăm chú Doãn Bạch, tất cả trong mắt đều là nhu hòa: "Vì sao không thể là em?"

Doãn Bạch nhíu mày, nhấp chặt cánh môi, bộ dáng thoạt nhìn thập phần buồn rầu: "Tôi không rõ."

Tả Tĩnh U trầm mặc một hồi, nhìn Doãn Bạch nói từng câu từng chữ: "Em rất tốt, Doãn Bạch."

"Với chị mà nói, em không chỉ là một người bạn bình thường. Chị cần là em, em là tồn tại độc nhất vô nhị trong sinh mạng của chị. Lý trí của chị nói rằng không được bỏ qua một người như em, em là lựa chọn tốt nhất."

"Tựa như lúc trước chị đã nói, vốn dĩ màu xanh xám cũng chỉ là một loại màu sắc trong nhận thức của chị, nhưng sau khi quen biết em, màu xanh xám bầu trời, biển rộng hay tất cả những gì có màu xanh xám mà nói...... đều có ý nghĩa đặc thù với chị."

"Bởi vì khi nhìn đến mấy thứ này, lập tức sẽ làm chị nghĩ đến đôi mắt của em. Đây đã trở thành màu sắc độc nhất vô nhị trong sinh mạng của chị."

Mặc cho ai lời tỏ tình như thế, đều sẽ không thờ ơ. Đặc biệt là từ trong miệng người thành khẩn như Tả Tĩnh U nói ra, càng làm người động dung hơn.

Lời nói vốn mang đến sức mạnh thật lớn, giống như cái hôn khi nãy, Doãn Bạch trực quan cảm nhận được yêu thích mà Tả Tĩnh U vốn che giấu.

Nhưng mà phần yêu này, có thể liên tục bao lâu, có thể có bao nhiêu sâu đậm đây?

Yêu, cũng không phải quyết chí không thay đổi.

Trong khoảng thời gian ngắn Doãn Bạch không biết phàn ứng như thế nào, cô nhấp chặt cánh môi, nắm bình dưỡng khí trong tay, trầm mặc một hồi lâu. Cô ngước mắt, trong mắt với ánh nước rất nhỏ nhìn phía Tả Tĩnh U: "Chúng ta không có biện pháp có tình bạn thiên trường địa cửu đúng không?"

Tả Tĩnh U nhìn chăm chú đôi mắt cô, nhẹ nhàng mở miệng: "Về đề tài này, chị cũng từng dùng một đoạn thời gian dài để suy nghĩ. Chuyện này cũng không phải vấn đề chúng ta có thể làm bạn hay không...... Mà là chị không có biện pháp phủ nhận bản thân thích em."

Tả Tĩnh U thở dài một tiếng, ánh mắt nhu hòa nhìn Doãn Bạch, ôn nhu nói: "Nếu em lựa chọn cự tuyệt chị, chúng ta đương nhiên còn có thể tiếp tục làm bạn. Nhưng chị cần em cho chị một chút thời gian, để chị tiêu hóa phân cảm tình thình lình xảy ra này."

Tả Tĩnh U là người thành thục, sớm trên phần tình cảm nảy mầm này mà suy nghĩ qua, bản thân cùng Doãn Bạch có khả năng sẽ phát triển trở thành quan hệ gì.

Nhưng vô luận là làm bạn thân, hay là làm người yêu, nàng đều không muốn mất đi quan hệ với Doãn Bạch. Nàng cũng tin tưởng, Doãn Bạch trên tình cảm chấp nhất một người như thế, cũng sẽ không lựa chọn rời khỏi nàng.

Doãn Bạch nghe thấy câu trả lời này, thoáng trấn định rất nhiều. Cô cầm bình dưỡng khí nghĩ nghĩ, nhìn Tả Tĩnh U nói: "Tôi thật cao hứng, có thể nghe thấy câu trả lời này. Nhưng...... Nếu như vậy mà nói thì không khỏi quá không công bằng với chị."

Doãn Bạch dừng một chút, nhìn Tả Tĩnh U nói: "Tôi cũng......"

Doãn Bạch rũ mắt, thanh âm dần dần hạ xuống: "Tôi cho rằng cùng Tiêu Niệm không giống nhau, nhưng...... Nguyên lai tôi sẽ......"

Cô không có biện pháp nói chữ kia cùng Tả Tĩnh U, cho nên chỉ có thể dùng cách nói mơ hồ không rõ như vậy đáp lại Tả Tĩnh U.

Ánh mắt Tả Tĩnh U đột nhiên mềm xuống dưới, nàng duỗi tay cầm tay Doãn Bạch, nhìn cô đôi mắt nhẹ giọng hống: "Chị hiểu mà, Doãn Bạch chị rõ......"

"Muốn đi ra bước đầu tiên, kỳ thật rất khó."

Tả Tĩnh U vỗ tay cô, nhẹ giọng trấn an nói: "Em không cần nghĩ nhiều thứ như vậy, cứ đi theo trái tim em đi...... Không nên gấp gáp muốn cho chị đáp án, chị sẽ không bức em......"

"Chúng ta hãy thuận theo tự nhiên, được không?"

Doãn Bạch ngửa đầu nhìn Tả Tĩnh U, ánh mắt giống như pet nhỏ thấp thỏm lo âu: "Vậy về sau chị sẽ rời khỏi tôi sao?"

Tả Tĩnh U cười một chút, trên tay thoáng dùng sức nắm chặt cô, ôn nhu nói: "Đã nói làm bạn tốt của em cả đời, thì sẽ làm bạn tốt của em cả đời, cho nên chị sẽ không rời khỏi em."

Kỳ thật từ trong miệng người trưởng thành nói ra cả đời, cũng không phải có thể tin như vậy. Đặc biệt là Tả Tĩnh U có nhiều viên đạn bọc đường như thế, theo lý thuyết Doãn Bạch càng sẽ không tin tưởng nàng hơn.

Mà khi Tả Tĩnh U nói ra những lời này thì Doãn Bạch vẫn tin.

Doãn Bạch nhấp môi, nhìn Tả Tĩnh U trong khoảng thời gian ngắn không biết phải nói cái gì.

Tả Tĩnh U không có chờ được đáp án của cô, rũ đôi mắt xuống, lộ ra một cái tươi cười chua xót: "Bất quá nếu như bị em cự tuyệt thì đại khái đời này... mỗi lần nhìn đến em, trái tim đều sẽ khổ sở như bị rút ra một lần đi."

Doãn Bạch nhìn đến bộ dáng thất ý này của nàng, trái tim chợt khẩn lên. Cô vội vàng cầm tay Tả Tĩnh U, hoang mang rối loạn an ủi nàng: "Không cần...... Không nên khổ sở, không đáng...... Tả Tĩnh U...... Như này không đáng......"

"Tôi cũng không phải...... Không phải một người rất tốt...... Tôi không đáng để chị như vậy......"

Tả Tĩnh U cúi người, dựa vào trên người cô, thấp giọng nói: "Em tốt không thì không cần em đánh giá, để chị làm là được rồi."

"Cho dù em cảm thấy bản thân không tốt, những người khác cũng cảm thấy em không tốt, chỉ cần chị biết em rất tốt thôi với chị vậy là đủ rồi."

Tả Tĩnh U nắm tay cô, dựa vào đầu vai cô liễm mắt cười nhẹ: "Không phải em đã từng nói, em thiên vị chị sao?"

"Em thiên vị chị, như vậy đã đủ rồi."

Doãn Bạch trong khoảng thời gian ngắn không biết nên ứng đối thế nào, cô rút tay từ bàn tây Tả Tĩnh U ra, duỗi tay ôm lấy đầu vai Tả Tĩnh U, ôm nàng vào trong lòng.

Cô ôm Tả Tĩnh U, dùng sức bóp lòng bàn tay bản thân, một hồi lâu mới bình tĩnh lại rồi thấp giọng nói: "Tôi cần một chút thời gian......"

"Tả Tĩnh U, đây với tôi mà nói là một quyết định rất quan trọng, có thể cả đời này cũng chưa từng nghiêm túc lại thận trọng đưa ra quyết định như thế......"

"Tôi cần một chút thời gian, tôi suy nghĩ xem phần sau cuộc đời sẽ trải qua như thế nào."

Nếu cô chọn Tả Tĩnh U, như vậy cả đời này cô sẽ không bao giờ nữa sẽ thích những người khác.

Nhưng mà cô sợ...... Cô sợ Tả Tĩnh U giống Tiêu Niệm, cuối cùng vẫn rời khỏi cô.

Cô đồng dạng cũng sợ, vào 5 năm sau, 10 sau...... Chính mình cũng sẽ quên Tả Tĩnh U như đã quên Tiêu Niệm, lại một lần nữa đi thích người khác.

Vì cái gì tình yêu, luôn là viên đạn bọc đường như vậy?

Càng xinh đẹp, càng trí mạng.

Doãn Bạch buông lỏng Tả Tĩnh U ra, hai tay đáp ở bả vai nàng, dùng cặp mắt màu xanh xám lắp lánh nghiêm túc nhìn nàng: "Chờ tôi một ít thời gian, tôi sẽ cho chị một câu trả lời nghiêm túc."

"Tốt."

Kế tiếp, Tả Tĩnh U cầm lấy điện thoại gọi điện cho Dương Nghệ, kêu cô ấy lấy thẻ phòng của Doãn Bạch từ nơi Trương Ngọc lại đây. Chờ sau khi thẻ phòng Doãn Bạch được đem tới, Tả Tĩnh U đứng dậy, đưa Doãn Bạch trở về phòng.

Lại một lần đi vào phòng, Tả Tĩnh U nhìn Doãn Bạch chống gậy trước mắt, nhẹ nhàng cười một chút: "Chị là một người nóng vội, cho nên em nhất định phải nhanh chóng trả lời chị."

Doãn Bạch nặng nề gật đầu: "Được."

Buổi tối hôm nay, sau khi tiễn Tả Tĩnh U rời đi thì Doãn Bạch chống gậy, ôm bình dưỡng khí dựa ở trên cửa sổ ở trong phòng ngồi một đêm.

Ngày hôm sau khi ánh sáng tờ mờ chiếu vào, Doãn Bạch gọi điện thoại cho trợ lý Hướng Thu, kêu cô ấy đặt vé máy bay. Sau khi cầm mấy thứ đồ cần thiết của mình xong hết, Doãn Bạch kêu người lái xe đi sân bay trước, một mình bay trở về Hải thành, sau đó suốt đêm bay về phía đảo nhỏ của mình ở Nam bán cầu.

Cô không dắt theo Trương Ngọc, cũng không có đem theo hành lý, cứ như vậy vội vàng chật vật từ bên cạnh Tả Tĩnh U rời đi.

Quả thật chính là, chạy trối chết.