Sau Khi Bị Tra

Chương 53



Ngay cả Từ Nếu Phong cũng không nghĩ tới, Doãn Bạch sẽ dễ dàng bị thuyết phục như vậy. Cô ấy cầm ly rượu, có chút kinh ngạc nhìn Doãn Bạch, kinh hỉ hỏi một câu: "Doãn đổng vậy là đáp ứng rồi?"

Doãn Bạch ôm bình dưỡng khí hít mạnh một ngụm, thở hổn hển rồi mới yên lặng nhìn về phía Từ Nếu Phong nói: "Trước khi nghỉ Tết Âm Lịch phải chuẩn bị xong các hạng mục, còn có kịch bản sơ thảo, cần có mấy tư liệu này để thuyết phục bên giám đốc."

"Trên phương diện tài chính, tôi sẽ cho mọi người sự ủng hộ lớn nhất. Nhưng cùng với đó, tôi cũng cần một cốt truyện thật hay hồi báo tôi."

Doãn Bạch ôm bình dưỡng khí, nhìn Từ Nếu Phong cùng Tả Tĩnh U đối diện, mười phần nghiêm túc nói: "Yêu cầu này, hai người có thể làm gì không?"

Trong mắt Từ Nếu Phong lập loè ánh sáng kinh hỉ, cô ấy quay đầu nhìn về phía Tả Tĩnh U, hai người nhìn nhau một cái, toàn nhìn thấy vui mừng trong mắt đối phương.

Khóe môi Tả Tĩnh U khẽ nhếch, chuyển mắt nhìn về phía Doãn Bạch, từ từ nở ra một cái tươi cười: "Có thể, chúng tôi nhất định sẽ làm một câu chuyện hay cho ngài xem."

Doãn Bạch nhìn tươi cười trên mặt Tả Tĩnh U, cũng không khỏi nở nụ cười. Cô quay đầu, sau đó lấy một tấm danh thiếp từ chỗ Trương Ngọc, ngón tay dài kẹp danh thiếp đưa đến trước mặt Từ Nếu Phong: "Đây là danh thiếp giám đốc bên tôi, sau khi cô làm xong các hạng mục thông tin thì trực tiếp gửi chị ấy, chị ấy sẽ cho đưa ra dự toán thích hợp cho hạng mục của cô."

Từ Nếu Phong nhận danh thiếp, thập phần cảm kích nói tiếng: "Cảm ơn"

Doãn Bạch thấy cô ấy nhận danh thiếp xong nên quay đầu lại dặn dò Trương Ngọc một câu: "Trở về gửi mail cho Kim Tương Ngọc nói về chuyện này một chút để chị ấy lập hồ sơ chuẩn bị."

Trương Ngọc giơ tay "OK": "Dạ, Boss."

Doãn Bạch thật tình muốn làm hạng mục này, cho nên mọi chuyện đều nói rõ ràng, cũng nhiệt tình đáp lại Từ Nếu Phong. Từ Nếu Phong nhìn thấy thái độ này của cô, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trước kia cô ấy cũng gặp qua không ít đại lão bản tư sản, trước đó đã nói xong hết, quay đầu thật giống như đã quên chuyện này, những gì nói qua xem như chưa có gì hết.

Người bỏ tiền sản khoái như Doãn Bạch vậy hiện giờ xem như rất khó gặp.

Từ Nếu Phong giơ ly rượu lên, kính Doãn Bạch: "Cảm ơn Doãn đổng ủng hộ mạnh mẽ, tuy rằng hạng mục còn chưa chính thức khởi động, nhưng tôi vẫn muốn kính Doãn đổng một ly."

Doãn Bạch kêu Trương Ngọc rót một ly nước ấm cho mình, cách cùng Từ Nếu Phong hư hư chạm ly vào một cái: "Tôi cũng chờ mong tác phẩm của cô. Đúng rồi, người dân tộc Tạng kia tên gọi là gì?"

Từ Nếu Phong dừng một chút, cùng Doãn Bạch nói nói: "Đạt Oa...... Ở trong tiếng Tạng, có ý là Ánh Trăng."

Doãn Bạch gật gật đầu: "Tôi đây hy vọng tên bộ điện ảnh này có thể gọi là 《 Đạt Oa》. Vì Đạt Oa, tôi cũng kính cô một ly."

Tả Tĩnh U ngồi ở một bên thấy thế, cũng giơ ly rượu lên cười nói: "Vậy rất tốt, chúng ta cùng uống một ly đi."

"Kính Đạt Oa!"

Kính người phụ nữ này, cả đời luôn nỗ lực tránh thoát vũng bùn, luôn sống hướng về phía trước.

Mọi người nâng ly, đồng thời chạm vào nhau. Doãn Bạch vốn dĩ có chút do dự nhưng khi nhìn đến mọi người nhiệt tình chạm cốc như vậy, cũng vươn thử tay mình, nhẹ nhàng cùng Tả Tĩnh U chạm vào một chút.

Miệng ly chạm vào, Tả Tĩnh U ngước mắt có chút kinh ngạc nhìn về phía Doãn Bạch.

Doãn Bạch giơ tay, đặt ly nước ấm này ở bên môi nhẹ nhấp một ngụm, trấn định tự nhiên uống hết tất cả.

Người từ trước đến nay có thói ở sạch, ở một khắc này lại không có nhớ tới đây là ly vừa bị người khác chạm qua. Giờ này khắc này, đầu óc cô đều là: Quả nhiên chỉ cần là Tả Tĩnh U nói, cô sẽ không để ý.

Cho dù tiếp xúc như thế nào cô cũng sẽ không có cảm giác ghê tởm.

Tả Tĩnh U nhìn bộ dáng cô uống một hơi cạn sạch, liễm mắt cười khẽ, giấu đi vui mừng trong nháy mắt.

Buổi cơm tối này khách lẫn người mời ăn đến thật vui vẻ.

Làm chủ nhà mà Từ Nếu Phong còn là một quỷ uống rượu nhiều, lúc ăn đến vui vẻ đã kéo một cả nhóm uống rượu, làm cho toàn bộ đều vô cùng náo nhiệt.

Kỳ thật Doãn Bạch không quá thích uống rượu, hơn nữa cô lại say độ cao nên cũng chỉ có thể ôm bình dưỡng khí, ngồi ở một bên một bên hít oxy, một bên ăn thịt bò.

Thân là đạo diễn thanh niên quay phim phóng sự, Từ Nếu Phong là người tương đối hay nói. Còn có rượu mạnh kết hợp, cô ấy liền bắt đầu nói với mọi người một chút chuyện thú vị khi quay phim phóng sự.

Chẳng hạn như chuyện lúc quay phim ở Tương Tây gặp được một cậu trai nhỏ Miêu tộc đặc biệt thuần phác, bởi vì chính mình đầy miệng lời cợt nhả trêu chọc thanh niên nhỏ, cuối cùng còn bị cầu hôn.

Lúc Doãn Bạch nghe đoạn đó, vui vẻ mà hít oxy, nghĩ thầm Từ Nếu Phong thích con trai, liền không cần lo lắng cô ấy cùng Tả Tĩnh U cấu kết làm gì đó.

Nhưng mà đến khi Từ Nếu Phong híp mắt, say khướt nói năm trước ở Lệ Giang gặp được một cô gái dân tộc Di, vì cô ấy ngây ngô thẹn thùng mà động tâm, Doãn Bạch tức khắc cảm thấy bình dưỡng khí trong tay mình không tốt để hít nữa!

Doãn Bạch buồn đến hít mạnh mấy lần, sau khi phát hiện bình dưỡng khí đã hết, thọc thọc Trương Ngọc bên cạnh đã uống nhiều, để cô ấy thay bình dưỡng khí mới cho mình.

Doãn Bạch một bên hít oxy, trong lòng âm thầm chửi thầm Từ Nếu Phong đa tình. Lại một bên ngước mắt, dùng dư quang khóe mắt nhìn về phía Tả Tĩnh U đối diện.

Cách một tầng khói nóng mờ mịt, cô nhìn đến Tả Tĩnh U đối diện chống cằm, đôi mắt mê ly nhìn Từ Nếu Phong: "Đàn chị thật đúng là một người dễ thích người khác. Thật là tiêu sái đến làm người hâm mộ."

Tại một khắc này Doãn Bạch tựa hồ nhìn đến trong mắt Tả Tĩnh U có hàm chứa ánh sáng tên là "Khuynh mộ".

(*Khuynh mộ = Ngưỡng mộ, lòng hướng về.)

Ý thức được điểm này, Doãn Bạch chỉ cảm thấy ngực cô tựa hồ tràn ngập một cổ buồn bực, giống như là sương mù hàng năm quanh quẩn sơn cốc, không bỏ được.

Một cổ cảm giác như bị lửa bỏng cháy từ bên trong lồng ngực cứ lớn lên, thiêu đến lục phủ ngũ tạng của Doãn Bạch cũng khó chịu thập phần. Cô ôm bình dưỡng khí, một bên hít dưỡng khí một bên nghĩ, Tả Tĩnh U...... Có phải thích người kia hay không?

Có phải chị ấy, thích Từ Nếu Phong?

Tình nghĩa đàn chị đàn em nhiều năm, chị quen thuộc em, em quen thuộc chị. Hai người cũng tài hoa như nhau, thưởng thức lẫn nhau. Hơn nữa Từ Nếu Phong là người có nhân phẩm không tồi, tính cách sang sảng, làm người khâm phục.

Thích người kia, giống như cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.

Huống chi Tả Tĩnh U cũng nói, chị ấy...... Cũng không phải không thích nữ......

Lòng Doãn Bạch trầm tới đáy cốc, cô ôm bình dưỡng khí, ngồi ở bên cái lẩu vô cùng náo nhiệt, nhìn tươi cười trên mặt Tả Tĩnh U lại không biết vì sao lại cảm thấy thân thể càng lúc càng lạnh, càng lúc càng lạnh......

Cô nhìn tươi cười trên mặt Tả Tĩnh U, chỉ cảm thấy tất cả thanh âm tựa hồ đều từ nơi rất xa rất xa truyền đến. Dường như đang đến một chút, cũng lại dường như đang rời xa......

Doãn Bạch ngồi ở trong một góc, đáng thương hề hề ôm bình dưỡng khí của bản thân, mơ hồ cảm thấy chính mình lại phải là một người cô đơn......

Vì sao...... Những vui sướng vốn có đều không thể lâu dài?

Vì sao...... Mọi quan hệ vốn có cũng không thể như lúc ban đầu?

Vì sao...... Tất cả mọi chuyện đều là không ngừng thay đổi chứ?

Kỳ thật không phải tất cả sớm đã có đáp án sao? Trên thế giới này không có gì là duy nhất vĩnh hằng như lúc ban đầu, tình yêu không cách nào đến chết không phai, tình bạn cũng không cách nào thiên trường địa cửu......

Cái gọi là vĩnh hằng không thay đổi, bất quá là vĩnh viễn đều đang thay đổi thôi.

Doãn Bạch nghĩ, lại lần nữa bị thương, có khả năng cô sẽ quay về.

Cô ngồi ở trong một góc, ngơ ngác nhìn chằm chằm Tả Tĩnh U một hồi lâu.

Tả Tĩnh U cũng đang cùng những người khác nghe Từ Nếu Phong nói những chuyện thú vị, khi quay đầu nhận thấy được ánh mắt Doãn Bạch, đối diện tằm mắt với cô.

Bốn mắt nhìn nhau, Doãn Bạch trầm mặc một hồi lâu, rũ đôi mắt xuống.

Tả Tĩnh U nhạy bén nhận thấy được cảm xúc cô không đúng, nàng cùng người bên cạnh nói cười vài câu, đứng dậy đổi vị trí tới bên cạnh Doãn Bạch, rũ mắt nhìn Doãn Bạch lo lắng hỏi: "Làm sao vậy, có phải em có nơi nào không thoải mái hay không?"

Doãn Bạch không nghĩ tới nàng sẽ qua tới, ôm bình dưỡng khí thoáng nghiêng người, né tránh tầm mắt Tả Tĩnh U, ách thanh âm nói: "Không có việc gì...... chỉ là say độ cao quá nghiêm trọng...... muốn nghỉ ngơi......"

Tả Tĩnh U thấy dáng vẻ này của cô, thập phần quan tâm đề nghị: "Vậy trở về nghỉ ngơi?"

Doãn Bạch gật gật đầu: "Được, vậy tôi đi về trước, mọi người tiếp tục uống."

Doãn Bạch nói, sờ đến gậy ở một bên quay đầu dặn dò Trương Ngọc hai câu: "Em uống ít chút, tôi đi về trước."

Trương Ngọc giơ cái ly, híp mắt nói: "Được Boss, trên đường cẩn thận!"

Doãn Bạch đứng dậy, chào hỏi mọi người đang ngồi uống, đứng dậy chống gậy đi ra ngoài. Từ Nếu Phong thấy cô phải đi, vội vàng đứng dậy đề nghị muốn tiễn cô. Doãn Bạch cự tuyệt đối phương, nói phòng chỉ ở cách đó không xa, không cần người đưa.

Nói Doãn Bạch lời uyển chuyển, hy vọng mọi người không cần bởi vì cô không thể tận hứng, sau khi nói xong cô xoay người, vội vàng mà thoát đi nơi náo nhiệt này.

Tả Tĩnh U quay đầu, nhìn bóng dáng cô tập tễnh đi trước, cầm điện thoại mình đứng dậy, dặn dò trợ lý Dương Nghệ một câu: "Dương Nghệ, một hồi đưa Trương Ngọc về."

"Tôi đi đưa Doãn đổng, mọi người chậm rãi uống."

Tả Tĩnh U nói, cầm đồ vật trong tay, vội vàng đuổi theo bóng dáng Doãn Bạch.

Lúc Doãn Bạch tới cửa bị gió lạnh ập vào trước mặt thổi đến run một cái. Gió đêm thật lạnh, thổi đến tâm cô đang vốn lạnh nay càng lạnh hơn.

Aizz, thật khổ sở, có phải cô lại phải cô đơn một người hay không?,

Ngay lúc Doãn Bạch nghĩ như vậy thì phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vàng. Doãn Bạch quay đầu, khi nhìn đến Tả Tĩnh U từ trong bóng đêm tối tăm đi tới chỗ cô, kinh ngạc mà mở to hai mắt nhìn: "Sao chị cũng ra đây, không cùng mọi người uống tiếp sao?"

Tả Tĩnh U đi vào bên cạnh cô đứng yên, duỗi tay khoác lấy tay cô, ôn nhu cười một chút: "Không uống, ban đêm tối lắm, tôi đưa em trở về."

Doãn Bạch nghe nàng nói như vậy, trong lòng có chút cao hứng, nhưng lại có một loại biệt nữu nói không nên lời. Cô rũ mắt, có chút ngượng ngùng nói: "Tôi có thể tự đi, không cần chị đưa."

Tả Tĩnh U cười khẽ một chút, đỡ Doãn Bạch chậm rãi đi về phía trước: "Em tự đi, tôi không yên tâm."

Tả Tĩnh U đến gần cô, truyền đến ấm áp đến trên người cô tựa hồ dễ dàng đã xua tan lạnh lẽo đang xuất hiện trong lòng Doãn Bạch.

Ở nơi vắng vẻ lạnh lẽo như vậy, lời nói nhẹ nhàng của Tả Tĩnh U tựa hồ có một loại ma lực, kỳ dị đã đem tâm như rơi xuống vực sâu của Doãn Bạch kéo tới thế giới ấm áp.

Trong lòng Doãn Bạch cao hứng lên, bỗng nhiên liền cảm thấy nó nhảy nhót vô cùng. Cô nhấp môi, cực lực mà muốn áp khóe môi đang giơ lên của mình, làm bộ không sao cả nói: "Có cái gì không yên tâm, tôi đã là người lớn như vậy, đi đường đêm cũng sẽ không xảy ra chuyện gì."

Doãn Bạch nói xong, áp khóe môi xuống giống như là không cao hứng nói: "Nhưng thật ra, bên chỗ đàn chị của chị uống thật sự vui vẻ, vì sao chị không tiếp tục uống rượu nói chuyện phiếm với cô ấy."

Lời này nói ra, mùi chua tận trời.

Tả Tĩnh U nhoẻn miệng cười, ôm cánh tay Doãn Bạch nghiêng người chắn gió cho cô, một bên vừa đi nhẹ giọng hống cô: "Rượu của đàn chị khi nào cũng có thể uống. Nhưng nếu em đi đêm té ngã, lương tâm chị sẽ bất an."

Lời này nói đến nghe quái quái, Doãn Bạch nhăn chặt mày, âm dương quái khí nói: "Tôi té ngã cũng không trách chị, vì sao chị phải lương tâm bất an."

Tả Tĩnh U đỡ cô vào cửa lớn Dân Túc, dẫn cô đi đến trong nhà: "Em té, lòng chị sẽ đau."

Tay Doãn Bạch chống gậy dừng một chút, cô dừng bước chân, nhìn Tả Tĩnh U hỏi: "Thật sự vậy sao?"

Tả Tĩnh U gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc trả lời: "Thật sự!"

Tốt đi......

Doãn Bạch không nói chuyện nữa, Tả Tĩnh U đỡ cô trầm mặc đi đến phía trước một hồi lâu, vẫn luôn đi đến khi Doãn Bạch đến cửa phòng.

Sau khi đứng yên một lúc, Doãn Bạch mới buông Tả Tĩnh U ra. Cô đứng ở cửa chống gậy, ở trên cao nhìn xuống đối phương cứ do dự một hồi mới mở miệng nói: "Hỏi chị một câu......"

Tả Tĩnh U ngước mắt, đón nhận ánh mắt của Doãn Bạch, chớp chớp mắt, thập phần nghịch ngợm nói: "Em hỏi."

Dưới đèn hành lang tối tăm, Tả Tĩnh U xinh xắn đứng ở trước mặt Doãn Bạch, dung nhan thanh lệ tuyệt mỹ bịt kín một tầng khăn che mặt, tựa như ảo mộng.

Doãn Bạch nhìn bộ dáng tuấn tiếu của nàng, cứ mím môi, cuối cùng vẫn không có đè nén được tâm thấp thỏm bất an của mình xuống, mở miệng nhẹ nhàng hỏi: "Tả Tĩnh U, có phải chị thích đàn chị của chị hay không?"

Tả Tĩnh U không có lộ ra biểu tình kinh ngạc, nàng chỉ dương môi, nhẹ nhàng cười một chút: "Tôi còn tưởng rằng em sẽ hỏi tôi, nếu em cùng đàn chị hai người đều ngã, thì tôi sẽ càng đau lòng ai hơn."

Một nụ cười từ khóe miệng nàng mở ra, đẹp đến dường như giống một đóa hoa tuyết nở ở trên sông băng, khiến tâm trí lòng người lay động.

Tả Tĩnh U nhìn cô, mặt mày cực kỳ ôn nhu: "Doãn Bạch, tôi cũng có câu hỏi muốn hỏi em."

Doãn Bạch rũ mắt, đối diện tầm mắt Tả Tĩnh U. Dưới ánh sáng tối tăm, người kia kia ngửa đầu nhìn cô, ánh mắt lộng lẫy câu hồn đoạt phách.

Giữa lúc hoảng hốt Doãn Bạch nhìn người kia khẽ mở cánh môi, từng câu từng chữ hỏi: "Doãn Bạch, em đi thật xa như vậy tới tìm tôi, là vì sao chứ?"

Vì sao? Đương nhiên là muốn gặp chị nha.

Vì sao muốn gặp chị?

Đương nhiên là...... Đương nhiên là......

Doãn Bạch nhìn cánh môi non mềm như thạch của người kia, bỗng nhiên hiện lên một ý niệm. Trong một khắc này, cô chỉ cảm thấy đầu mình như là bị người đánh một cái thật mạnh, ầm ầm vang lên......

Cô nắm chặt gậy trong tay, như là một con rối gỗ bị rút cạn hết năng lượng vốn có, chỉ có thể ngơ ngác mà nhìn nhìn Tả Tĩnh U trước mắt.

Tả Tĩnh U ngước mắt, nhìn biểu tình ngốc lăng của cô, không khỏi than nhẹ một tiếng.

Người này...... Thật sự rất khó bắt.

Tả Tĩnh U nghĩ như vậy, nâng lên một bàn tay đáp ở trên vai Doãn Bạch, nhẹ kêu cô một tiếng: "Doãn Bạch......"

Doãn Bạch hoàn hồn, đối diện với tằm mắt Tả Tĩnh U.

Tả Tĩnh U nâng lên một cái tay khác, đỡ sườn mặt Doãn Bạch, nhẹ giọng nói: "Chúng ta thử xem......"

Thử xem, thử cái gì?

Không đợi Doãn Bạch phản ứng lại đây, Tả Tĩnh U ấn bả vai cô, đỡ mặt cô, hơi chút ngửa đầu rồi hôn lên.....

Lúc cánh môi mềm mại chạm vào nhau, Doãn Bạch được Tả Tĩnh U đè ở trên cửa hôn môi, nháy mắt mở to hai mắt nhìn.

Đây là...... Đây là......

Giữa bạn bè cũng có thể......

Không đúng, không thể......

Chị ấy là......

Đang hôn mình?

Đầu óc Doãn Bạch loạn thành một nồi hồ nhão, tim cũng đập nhanh đến không bình thường, phanh phanh phanh tựa như có thể từ lồng ngực lập tức nhảy ra ngoài. Trong nháy mắt này, tất cả suy nghĩ trong đầu cô đều bị rút ra, cảm giác duy nhất có thể có được, chỉ có dừng ở cánh môi Tả Tĩnh U đang hôn cô.

Ấm áp, mềm mại, như một cọng lông vũ khẽ vuốt ở trong lòng của cô.

Hô hấp sát gần, hơi thở hòa lẫn, giữa mũi mà miệng tất cả đều là hương vị dễ ngửi trên người Tả Tĩnh U.

Doãn Bạch dựa vào trên cửa, giống như người gỗ mà cả động cũng không dám động, chỉ có thể tùy ý Tả Tĩnh U hôn mình.

Tim đập rối loạn, hô hấp cũng rối loạn, toàn bộ suy nghĩ cũng rối loạn...... Ở lúc Doãn Bạch hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ thì Tả Tĩnh U vỗ đè nặng bả vai cô, giơ tay câu lấy cổ kéo thấp đầu cô xuống, ở trên môi cô nhẹ nhàng cắn một chút.

Trên môi hơi đau, Doãn Bạch theo ý thức mà nhẹ tê một tiếng, trong một giây cánh môi hé mở, đã bị Tả Tĩnh U công phá phòng tuyến, lập tức nhôn lên thật sâu......

Môi cực nóng lại mềm mại đã bắt được suy nghĩ Doãn Bạch, thân thể cô run rẩy, tay chân không xong, ở trong lúc đối phương cường thế đoạt lấy, tay cô buông lỏng gậy ra.

Gậy từ trong tay Doãn Bạch chạy xuống, loảng xoảng một tiếng đã ngã trên mặt đất, lại ục ục mà lăn đi rất xa ra bên ngoài.

Trong lúc tay trống không, cũng không chỗ nào dựa vào thì Doãn Bạch đưa tay, gắt gao ôm eo Tả Tĩnh U. Cô cúi người, vòng Tả Tĩnh U vào trong ngực, nhắm mắt lại ôn nhu đáp lại cái hôn của người kia.