Sau Khi Bị Cha Ruột Của Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 59



"Phá sản" · Mặc tổng gần như quét sạch toàn bộ phố ăn vặt, quét sạch thức ăn có thể để đến khi hắn về nước, đồ ăn đồ uống đồ chơi cộng lại chất đầy hai cốp xe được người làm đưa về nhà. Ánh mắt cả nhà nhìn hắn đều là ngạc nhiên, Mặc tổng học được cách mua quà cho vợ bé nhỏ...... trông hơi bất bình thường!

Sự tồn tại của hai ba con Cố Giai Mính đã không còn là bí mật ở nhà họ Mặc.

Cậu ba nhà họ Mặc giải thích với mẹ hắn thế này: "Anh dâu dịu dàng đức hạnh, mặt mũi cũng đẹp, là một minh tinh siêu nổi tiếng ở Hoa Quốc." Câu đầu tiên là anh hai hắn nói, trọng điểm là bốn chữ dịu dàng Đức hạnh, nghe nói còn biết nấu cơm.


"Mặt cháu trai y hệt anh hai, giống y như một khuôn khắc ra, thông minh ngoan ngoãn." Cái này là tận mắt hắn nhìn thấy, đáng yêu làm người ta muốn ôm ôm, cũng không biết khi nào anh hai mới dẫn người về được.

"Biết gọi chú, nhưng chưa từng gặp cô, không biết cô là loại nấm gì." Cậu ba nhà họ Mặc rất muốn nói với cháu trai của hắn, cô của nó là một cây nấm đầu khỉ, lì như con khỉ, có gọi không cũng không sao.

Dưới sự truy hỏi của mẹ Mặc, cậu ba nhà họ Mặc rất uyển chuyển giới thiệu về ba con Cố Giai Mính, anh dâu và cháu trai đều khen một lần. Cậu ba lãnh khốc rất hiếm khi khen người ta như vậy, mẹ Mặc được nhắc nhở, ám chỉ vài lần, cuối cùng nói thẳng, mới biết sự hiện diện của hai ba con Cố Giai Mính, người trong nhà chỉ sợ bà bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Kết quả giờ này bị con thứ hai giới thiệu như vậy, bà nội vẫn rất thiếu kiên nhẫn, lập tức muốn bay đến Hoa Quốc ngay bầy giờ, gặp con dâu, ôm cháu nội!


Mẹ Mặc bảo dưỡng rất tốt, hơn 60 tuổi mà nhìn cũng chỉ như 40 50 tuổi, một gương mặt trắng nõn, không thấy bao nhiêu nếp nhăn, gương mặt hiền từ, vừa nhìn đã biết là một người tốt tính. Bà thúc giục: "Có ảnh chụp của hai mẹ con không, cho mẹ xem một cái."

Mẹ Mặc vỗ ngực, cảm thấy mình sắp thở hết lên rồi, hạnh phúc quá cũng dễ thiếu oxy lắm. Người con lớn coi trọng chắc chắn tốt, bà tin tưởng ánh mắt của con trai bà, bà đã chuẩn bị sẵn quà gặp mặt, quà đính hôn, quà kết hôn,... một loạt quà cho nửa kia của các con, lần này cuối cùng mẹ Mặc cũng tìm được cơ hội tặng rồi, bà muốn cho người đóng gói một cái thùng đựng hàng, chuẩn bị không vận về nước.

Cậu ba lắc đầu, "Chắc anh hai có." Anh hai hắn thích tiện tay chụp ảnh, thứ gì mình thích cũng chụp được, bây giờ trong điện thoại và máy tính đều là ảnh và video kìa.


Mới xuống lầu · Mặc tổng nghe thấy câu này sắc mặt kéo xuống, nghiêm túc nói: "Con có."

Mặc tổng ngồi bên cạnh mẹ Mặc, móc di động ra, mở ra album của hắn, tất cả đều là video và hình của Cố Giai Mính và Mặc Trạch Dương, Mặc tổng rất nghiêm túc, không hề có ý định muốn khoe, click mở album của Cố Giai Mính, "Đây là ảnh ở nhà của em ấy, đây là ảnh chân dung, đây là ảnh trên sân khấu, đây là ảnh em ấy tham gia lễ trao giải." Mặc tổng lại mở ra một album khác, "Đây là ảnh của thằng bé, ai cũng nói rất giống con hồi còn bé, con nghĩ không khoa trương như vậy, nhưng thằng bé lại thông minh giống con."

Cậu ba →_→

Anh mắt nhìn anh hai hắn là như trên.

Mẹ Mặc mở hình Cố Giai Mính ra, câu đầu tiên nói là: "Đứa nhỏ tinh xảo, mắt vừa sạch sẽ vừa xinh đẹp." Nói xong mới nhận ra, "Con trai?"
Mặc Uẩn Tề gật gật đầu, "Trai."

Mẹ Mặc chỉ im lặng nửa phút, "Con trai cũng không sao, tính cách tốt là được, chỉ cần con thích thì tốt hơn bất kì thứ gì."

Mặc tổng gật đầu theo, "Tính tình khá tốt, biết nấu cơm."

Mẹ Mặc cười cong đôi mắt, "Thật đức hạnh."

Mặc tổng tiếp tục khen: "Em ấy nuôi được thằng bé lớn thế này, rất vất vả."

Mẹ Mặc nhíu mày, "Sao trước giờ con không nhắc đến, một mình người ta nuôi con đến lớn như vậy, mấy năm nay con không làm tròn nghĩa vụ làm cha, không phải mẹ nói con đâu, nhưng chuyện này mẹ phải nghiêm khắc phê bình con."

Mặc Uẩn Tề nghiêm túc nhận sai, "Là con sai, trước kia có một ít hiểu lầm không giải thích rõ ràng, bây giờ ổn cả rồi."

Lời giải thích của Mặc tổng trong mắt cả nhà chính là, bởi vì chuyện nào đó mà Cố Giai Mính hiểu lầm Mặc Uẩn Tề, tức giận bỏ đi, không ngờ lại có con, bởi vì cũ tình khó quên, tự mình vất vả nuôi con nên người, không kết hôn.
Si tình quá trời có được không?

Làm người ta nghe xong muốn khóc!

Mẹ Mặc thở dài, "Trách không được trước kia giới thiệu cho con nhiều đối tượng như vậy con đều chướng mắt, con nói con có người trong lòng sớm không phải được rồi sao, biết mẹ tốn bao nhiêu công sức không? Con phải bồi thường cho người ta thật tốt đó." Mẹ Mặc yên lặng tính toán xong, tăng quà tặng Cố Giai Mính từ một thùng đựng hàng đến hai thùng đựng hàng, cố gắng hết sức bù đắp lỗ trống mấy năm qua.

Xem tiếp ảnh của Mặc Trạch Dương, mẹ Mặc càng cười không khép miệng được, "Giống con quá! Giống y như đúc con lúc nhỏ! Con xem cái mũi cái miệng nhỏ này nè, con lúc nhỏ cũng trắng nõn như vậy, nhưng mà từ nhỏ đã thích yên lặng, không thích ồn ào, cũng không dính người, còn không thích bị bế." Mẹ Mặc có thể liệt kê một chuỗi dài chỗ không làm người ta thích của con trai, nhưng bây giờ không sao, ưu điểm mà Mặc Uẩn Tề thiếu khi còn nhỏ, Mặc Trạch Dương đều có, nhìn cái bụng nhỏ thịt hô hô, tay nhỏ chân nhỏ thịt hô hô, vừa nhìn đã biết Cố Giai Mính nuôi rất khéo, em bé đáng yêu như vậy rất hiếm.
Mẹ Mặc tạm tịch thu điện thoại của Mặc tổng, chép toàn bộ hình của Cố Giai Mính và Mặc Trạch Dương lại, định đem đi khoe với các bạn: Con dâu! Cháu trai!

Mẹ Mặc còn tìm được phim Cố Giai Mính đóng, giống như một fan girl xem phim Cố Giai Mính, lúc nhìn thấy Cố Giai Mính đóng vai Chung Ly Thiều bị đánh, khóc rối tinh rối mù cùng những người xem khác, vừa khóc vừa đau lòng, "Anh nói xem biên kịch có phải cố ý hay không, sao có thể đánh thằng bé đang êm đang đẹp thành ra thế này."

Mặc Uẩn Tề nhìn tay mẹ Mặc nắm lưng ghế sô pha, như đang nắm lấy tay người nào, mày không khỏi nhăn lại.

Câu mẹ hắn vừa nói, không giống như đang nói với hắn.

Thấy nhiều phi nhân loại quá rồi, tam quan của Mặc tổng bị đập đi xây lại vô số lần, thuyết vô thần luôn chắc chắn trước giờ, bây giờ đã không tồn tại. Trước kia bọn họ vẫn luôn nghĩ rằng mẹ xuất hiện ảo giác vì bị cái chết của cha kíƈɦ ŧɦíƈɦ, thỉnh thoảng lại cảm thấy cha vẫn còn ở bên. Cẩn thận suy nghĩ lại, lúc trước bọn họ tin rằng đó là không khoa học, là một loại bệnh ảo tưởng, từ từ mẹ mới không còn nói những lời đó nữa, trên thực tế, bà vẫn luôn nghĩ cha vẫn còn.
Có thể nào, mẹ không nói dối?

Yêu tinh mà còn tồn tại, vậy trên thế giới này có linh hồn không?

————

Mặc Uẩn Tề lại bắt đầu nằm mơ, cả đêm đều đắm chìm trong một cơn ác mộng.

Trên núi tuyết vạn dặm, có một ao hồ không kết băng, yên ả như một mặt gương phẳng, hai người đứng bên hồ, nhìn ảnh ngược trời xanh mây trắng và núi tuyết xung quanh trên mặt hồ, mười ngón tay đan vào nhau, "A Mặc, núi tuyết vạn dặm này là nhà của ta, ta sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, chúng ta sống ở đây mãi mãi được không?"

"Được, ta ở đây với ngươi, không đi đâu hết." Trên eo của người đàn ông có một miếng ngọc bội màu trắng, lay động theo mỗi động tác của hắn, miếng ngọc đó, chính là miếng mà Mặc Uẩn Tề đang mang bây giờ.

Cảnh tượng thay đổi, trên núi tuyết trắng xoá, thanh niên tóc bạc lẳng lặng đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống một đám người phục sức khác nhau dưới chân, cho dù thấy không rõ mặt, Mặc Uẩn Tề cũng cảm nhận được nụ cười lạnh trào phúng của y.
Một giọng nói già nua đầy chính nghĩa nói: "Yêu hồ mười đuôi cướp lấy toạ hoá của trời đất mà sinh, ngươi tồn tại chính là cội nguồn tội nghiệt!"

Thanh niên tóc bạc thở dài, chán nản cười nhạo: "Các ngươi đông người, các ngươi nói gì thì là vậy, từ khi hóa hình tới nay, ta tự hỏi mình chưa bao giờ làm hại bất kì một sinh linh gì trong tam giới, khí vận trời đất là cái gì, ta cũng không biết, ta đoạt cái gì của các ngươi, ta cũng không biết. Các ngươi nói ta tồn tại đó là tội nghiệt, các ngươi không chứa được ta, các ngươi muốn gϊếŧ ta, trong tam giới này không ngờ lại không có chỗ cho ta dung thân. Tốt thôi, ta cần gì phải thương xót cho các ngươi? Người hay yêu gì cũng vậy thôi, nếu tam giới lục đạo đều muốn diệt ta, vậy hôm nay ta ở đây thề: Tới một gϊếŧ một! Tới hai gϊếŧ cả đôi! Ta không chết thì đám già các ngươi, đừng ai nghĩ đến chuyện bình yên! Chỉ cần ta còn một hơi thở, tuyệt đối đánh nát sơn môn của các ngươi, đập nát cơ nghiệp vạn năm tổ tiên các ngươi để lại! Không chết không ngừng!"
Một thân ảnh màu lam, như đang tản bộ trong sân vắng đến bên cạnh thanh niên tóc bạc, không khí giương cung bạt kiếm trở nên nặng nề hơn ngay lập tức, người dưới chân núi lập tức quỳ xuống sau khi nhìn thấy rõ người đến, người nọ cũng không thèm ngó tới, giơ tay nắm lấy tay thanh niên tóc bạc, cười nói: "Bọn họ không nghe lời ta nói, thần quân này ta cũng không làm nữa, lúc ngươi đi có thể dẫn ta theo không?"

Bên dưới lập tức rối loạn, giọng nói già nua kia sốt ruột nói: "Thần quân đừng bị tà thuyết của y mê hoặc, ngài là của truyền nhân Thiên Đạo, ngài tồn tại chính là để bảo vệ thương sinh trong thiên hạ, giữ cho tam giới an ổn, y sinh ra đã phá hư trật tự của tam giới, yêu hồ mười đuôi hấp thu linh khí trời đất biến ảo mà thành, một khi thành thần, sẽ khống chế lục đạo, ngài không gϊếŧ y, y sẽ gϊếŧ ngài! Giữa hai người chỉ có một người có thể tồn tại được!"
Người nọ cười cười, giọng điệu nhẹ nhàng như lúc nói chuyện hằng ngày: "Trước kia ta cảm thấy thân phận truyền nhân này rất không thú vị, một người ở trong đại điện cao cao tại thượng, không thể làm gì hết. Bây giờ ta cảm thấy thân phận truyền nhân của Thiên Đạo cũng có một chút tác dụng rồi, tiên, người, yêu, ma, phật, quỷ, lục đạo tu hành, ta dùng sáu cái mạng của ta để bảo vệ ngươi, có cầu được ngươi làm đạo lữ của ta không?"

Thanh niên tóc bạc cười nhạo một tiếng, giọng nói quyết tuyệt quanh quẩn trên đỉnh núi tuyết, y tuyệt tình nói: "Nhưng trước giờ ngươi vẫn luôn gạt ta đó thôi, đám người các ngươi, có ai thật lòng? Tự hỏi lòng mình đi, tiên nhân cao cao tại thượng, cùng lắm chỉ là một đám hề giả nhân giả nghĩa! Một đám lừa đảo miệng đầy nhân nghĩa đạo đức!"
"Tiểu Thất!"

"Ngươi đừng nghĩ đến chuyện gạt ta nữa, không có ngươi làm sao bọn họ tìm được ta? Ta tình nguyện chưa từng quen biết ngươi! Đồ lừa đảo!!!"

"Ta biết ngươi hiểu tâm ý ta, ngươi nói như vậy chỉ là không muốn để ta mạo hiểm cùng ngươi, nhưng không có ngươi, có cho ta cả thế giới này thì sao? Quyền lợi và danh dự, đều không quan trọng với ta."

Nhưng mà, tiểu hồ yêu đã không còn là tiểu hồ yêu ngây thơ vô tri trước kia, sau khi nhìn thấu mặt tối trong tam giới, nhìn thấu sự ghê tởm trong bản chất của con người, đã không còn đơn thuần như xưa, y ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt phức tạp nhìn hắn một cái, kiên quyết nói: "Ngoan ngoãn quay về làm chủ tam giới của ngươi đi, đừng đến tìm ta nữa!"

Sau đó y trả giá bằng thiêu đốt sinh mệnh, thoát khỏi nơi này, từ bỏ tổ ấm sinh ra mình, lưng đeo tràn ngập thù hận, tương lai là một mảnh gϊếŧ chóc, không muốn chết, chỉ có thể đạp lên thi thể kẻ thù để sống sót, mãi mãi rời xa cuộc sống yên bình trước kia.
Chỉ một cái liếc mắt, cuối cùng Mặc Uẩn Tề cũng nhìn thấy gương mặt của người kia, Cố Giai Mính!

Đột nhiên Mặc Uẩn Tề ngồi dậy, ôm chặt trái tim đau nhức, cảm giác như bị tấm chắn đâm vào. Hít thở sâu mấy lần, hắn nhìn lòng bàn tay của mình, chậm rãi nắm thành nắm tay, cuối cùng cũng hiểu vì sao hắn chán ghét cảm giác không bắt được Cố Giai Mính, mỗi lần Cố Giai Mính dùng yêu thuật ra ngoài, hắn đều sẽ cảm thấy bực bội vô cớ.

Cầm miếng ngọc bội trên cổ nhìn nhìn, miếng ngọc này đã thay hình đổi dạng, miếng ngọc đã có xu hướng nứt vỡ, bên trong vẫn còn một chút ngọc tâm xanh biếc, nhưng cũng có vết nứt rồi, tựa như giây tiếp theo sẽ vỡ vụn.

Mặt Mặc Uẩn Tề chìm xuống, tại sao hắn biến thành người, rồi tại sao hắn đi vào thế giới này, tại sao Cố Giai Mính mất đi ký ức, đều là bí ẩn.
Miếng ngọc này, liệu có thể tồn tại đến lúc bí ẩn được hé lộ không?

Nghĩ đến cảnh tượng trong mơ, Mặc Uẩn Tề có dự cảm rất không tốt, ngực như bị thứ gì đó đè nặng, khó chịu, hắn muốn trở về ngay lặp tức, muốn gặp em ấy, muốn ôm em ấy vào lòng, chắc chắn là em ấy hoàn chỉnh không sứt mẻ gì đứng trước mặt hắn, có thể cười, có thể quậy, cho dù là sức sống bắn ra bốn phía giây tiếp theo có thể dỡ nhà, chỉ cần em ấy ở đây là được.

Lúc này, nhà Cố Giai Mính lại nghênh đón khách không mời mà đến.

Lúc Cố Giai Mính nắm tay nhỏ của Mặc Trạch Dương về đến nhà, lập tức cảm thấy không khí trong nhà không đúng lắm, có hơi thở xa lạ.

Cố Giai Mính nhanh chóng bế Mặc Trạch Dương lên, hơi thở bắt đầu dồn dập, một tên, hai tên, ba tên!

Có ba tên!

Mỗi một tên đều là đại yêu tu vi không thấp!
Cố Giai Mính nhíu nhíu mày, cảnh giác lên, người tới không có ý tốt!

Cảm nhận được sự bồn chồn của y, Mặc Trạch Dương mím cái miệng nhỏ, quan tâm nhìn y một cái, cũng lo lắng theo, "Ba ba."

"Suỵt!" Cố Giai Mính chọt chọt cái miệng nhỏ của nó, một cổ linh khí đánh ra sau núi, trong nháy mắt, một bóng xám đi đến bên cạnh Cố Giai Mính, nghiêm túc hỏi: "Sao vậy?"

"Anh Hoa, giúp chút, đưa con trai tui đến tiệm đồ cổ số 13 phố Bắc thành Tây, nhờ ông chủ chăm sóc giúp tui một chút. Mặc Trạch Dương, không được ồn ào, nghe lời."

Vốn đang tưởng nói chuyện · Mặc Trạch Dương lập tức ngậm miệng lại, bị sự nghiêm túc của Cố Giai Mính dọa hết hồn.

Cố Giai Mính sờ sờ đầu nó, biến Mặc Trạch Dương thành một bé hồ ly nhỏ, cười an ủi: "Đi đi, muộn chút ba đến đón con."

Cơ thể anh Hoa lập tức biến lớn ra hơn một mét, giống một con liệp báo, ngậm người Mặc Trạch Dương vụt đi, nhanh đến chỉ thấy bóng. Ngay sau đó một bóng lam nhanh chóng đuổi theo, mang theo mùi biển tanh nồng nặc, xem ra là muốn bắt giữ Mặc Trạch Dương.
Cố Giai Mính nheo nheo mắt, người cũng nhoáng qua theo, nhấc chân đá: "Cút mịa mày đi!"

Biết đám rùa rút đầu này giở âm mưu lắm mà, để bọn họ bắt con trai cưng của y, y còn đánh quần què! Giờ con trai đã an toàn, y còn sợ cái trứng trứng! Ai quan tâm mày 5000 năm hay 8000 năm đâu, đánh chết mày nè đồ con rùa!

Cố Giai Mính mới vọt qua, bỗng dưng ánh sáng trắng chợt lóe, xung quanh "xoẹt" một chút, bốn cây cột bằng linh khí dâng lên, dưới chân Cố Giai Mính, một trận pháp hình chữ "vây", Cố Giai Mính nhíu mày, "chậc" một tiếng, sơ ý.

*chữ "vây": 困

Lúc này điện thoại trong túi "bling bling" vang lên, Cố tiểu yêu rất bình tĩnh móc điện thoại ra, "Alo?"

"Alo gì mà alo, cậu đang ở đâu? Tôi cầu cậu làm ơn làm phước đừng về nhà, nhà cậu bị mấy thằng yêu tinh già bố trí trận pháp bắt cậu đó, tôi nghe tiểu yêu tinh đi ngang quan nói bọn họ muốn bắt cậu xuống biển, hấp thu linh khí của ngươi, làm ơn làm phước đừng về nhà! Tôi đã báo cho Cục Quản lý, bọn họ lập tức đến cứu cậu!" Đổng Hân vội vàng nói, miệng như đang phun đậu, sợ con hồ ly khờ Cố Giai Mính rơi vào bẫy. Tuy là ngoài miệng ghét bỏ y, nhưng lúc nguy hiểm vẫn quan tâm.
Cố Giai Mính nhìn trận pháp không ngừng biến hoá dưới chân mình, còn có linh lực không vận chuyển được, cười khổ một tiếng, "Cái này thì, trễ rồi."

"Cái gì? Alo!"

Cố Giai Mính cong cong môi, cúp máy, cẩn thận cất điện thoại vào túi, lão Mặc mua, tốn 10 ngàn lận, lát nữa xuống nước đừng bị ngâm hư nha.

Trận pháp đổi rồi lại đổi, cuối cùng cũng biến thần trận hình chữ "vây" như cũ, xích xiềng từ bốn phương tám hướng chui tới, quấn chặt lấy tay chân Cố Giai Mính, lúc này, cuối cùng cảnh tượng bên ngoài cũng thay đổi, biến thành một cổng vòm làm bằng đá. Xung quanh khắc không ít phù văn, trông như một trận pháp cổ, Cố Giai Mính bị khóa ở giữa pháp trận, giống một tế phẩm, không cách nào nhúc nhích.

Cố Giai Mính cực kì bình tĩnh đánh giá xung quanh, xung quanh xôn xao tiếng nước chảy ồn ào, Cố Giai Mính nhướng mày, "Có phải mày chuẩn bị lâu lắm rồi không? Đoạn Dương Hải?"
Người tới thở dài, đi đến trước mặt Cố Giai Mính, chính là Đoạn Dương Hải!

"Hồ ly nhỏ, có đôi khi em thật sự rất thông minh, nhưng vì sao em không đồng ý lời cầu hôn của tôi chứ?" Đoạn Dương Hải nâng cằm Cố Giai Mính, cảm thán nói: "Tôi thật sự có một chút thích em, không chỉ là do bề ngoài của em đâu, còn có tính cách của em nữa."

Cố Giai Mính nheo nheo mắt, vẫn là cái lý do từ chối thẳng thừng, "Bởi vì mày sống trong biển, mày không có lông," y dừng một chút, khinh thường nói: "Hơn nữa, mày chỉ còn thọ có 80 năm, mày chỉ thích linh khí trên người tao thôi, thời buổi này ngay cả con cá mặn còn biết đi gạt người, chậc chậc, thế đạo gì đây!"

Đoạn Dương Hải bị thái độ của y chọc cho tức cười, "Được rồi, hy vọng chút nữa miệng lưỡi của em cũng còn sắc bén tiếp được, chỉ cần tôi khởi động trận pháp này thì vĩnh viễn không còn cơ hội quay đầu." Gã nhìn vào mắt Cố Giai Mính, ý nghĩa sâu xa nói: "Cho em một cơ hội cuối cùng, làm bạn lữ của tôi, song tu với tôi, tôi sẽ đối xử với con em như con ruột, nuôi nó nên người, cả đời đều trung thành với tình yêu của chúng ta. Nếu em từ chối, tôi chỉ có còn cách chuyển linh khí trên người em qua người tôi, gϊếŧ em rồi gϊếŧ con hồ ly nhỏ kia. Nếu tôi dám bắt em đến đây, thì đã nghĩ xong cách xử lý chuyện này rồi, em rõ chưa?"
Cố Giai Mính mắc ói quá rồi, trung thành với tình yêu? Chó má! Muốn xem y như vật trữ linh khí cả đời thì có!

Y chán ghét nói: "Mày biết vì sao tao bị mày bắt tới không? Mày cảm thấy tao không có cách rời khỏi trận pháp này thật á?"

Sắc mặt Đoạn Dương Hải cứng lại, "Em vẫn từ chối tôi?"

Gã không cho rằng Cố Giai Mính có năng lực rời khỏi trận pháp gã bố trí, nói cách khác: Cố Giai Mính thà chết cũng không muốn ở cùng gã!

Một con cá mập hổ khát máu thành tinh, lòng khó tránh khỏi nhuốm mùi máu tươi, gã tức giận bóp chặt cổ Cố Giai Mính, hai tròng mắt đã nhiễm đỏ, "Em nghĩ tôi không dám đè em ngay đây sao?"

Cố Giai Mính lạnh mặt, tay dùng sức giật mạnh, tiếng xích xiềng nát "răng rắc răng rắc" vang lên trong thạch thất, những tảng đá xung quanh bắt đầu rung chuyển, linh khí chấn động, cái lồng linh khí ngăn cách nước biển bên ngoài cũng bắt đầu bất ổn.
Trước mặt Cố Giai Mính chợt lóe ánh sáng trắng, trong tay lại xuất hiện thanh trường kiếm màu đen, không ngờ thanh kiếm này lại xuất hiện lần nữa, Cố Giai Mính không chút nghĩ ngợi, coi như cầm dao chém tới!

Cố tiểu yêu cười lạnh một tiếng: "Yêu tinh cuối cùng dám nói chuyện với tao như vậy, cỏ trên mộ cũng làm cha mày được rồi!"

Về phần yêu tinh cuối cùng là lúc nào, Cố Giai Mính không nhớ nữa, trong đầu hiện lên mấy hình ảnh linh tinh, làm Cố Giai Mính bực bội nhíu mày, nước biển trên đỉnh đầu theo động tác của Cố Giai Mính, lập tức cuốn thành sóng biển cao mười mấy mét!

Cao tầng của Cục Quản lý Đặc biệt đều kinh hãi đứng lên! Làm vậy sẽ gây ra sóng thần!

.

.

...................