Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về, Thế Thân Rời Đi

Chương 74



Vân Cẩm vừa mở mắt đã thấy Qúy Kha tỉnh dậy, cậu ta đặt tay lên ngực trái: “Quý Quý, cậu dọa tôi sợ muốn chết.”

Vân Cẩm vốn là đang ghi hình được một nửa thì nghe tin bên kia có đám cháy, khi biết tin Quý Kha được đưa đến bệnh viện, trái tim cậu ta lo lắng gần như muốn nhảy ra ngoài.

Vân Cẩm đang thở dài nghĩ lại mấy chuyện xảy ra trong năm nay, nhưng khi thấy Qúy Kha quay đầu nhìn trái nhìn phải, như thể cậu ấy đang tìm kiếm thứ gì đó, Vân Cẩm tò mò hỏi: “Cậu đang tìm cái gì vậy.”

Qúy Kha đặt mắt lên chiếc giường bệnh trống không bên cạnh và lắc đầu.

Vân Cẩm chợt nhớ ra điều gì đó.

“Nhân tiện, Qúy Qúy, Phó tổng, người đã cứu cậu, gia đình anh ấy đã đón anh ấy bằng máy bay riêng và đưa anh ấy trở lại bệnh viện lớn ở thành phố A để điều trị.”
Qúy Kha sửng sốt một chút: “Anh ấy bị thương sao?”

Vân Cẩm gật đầu: “Chà, mặc dù tôi không tận mắt chứng kiến, nhưng mọi người có mặt đều nói khi anh ấy bước ra, toàn thân bị bỏng.”

Vân Cẩm không khỏi hỏi chuyện phiếm: “Qúy Qúy, anh ấy lao vào cứu cậu trong đám cháy. Bất chấp cả tính mạng của anh ấy, rốt cuộc quan hệ giữa hai người là sao?”

Qúy Kha im lặng một lúc, và thành thật trả lời: “Vân Cẩm, anh ấy là baba của Nhuyễn Nhuyễn.”

Vân Cẩm vốn tưởng rằng Phó Thời Văn chỉ đơn thuần là muốn theo đuổi Qúy Kha, nhưng không ngờ rằng hóa ra anh ấy lại là baba của Nhuyễn Nhuyễn, Vân Cẩm đột nhiên mở to mắt như chợt nhận ra điều gì: “Thảo nào, tôi cảm thấy Nhuyễn Nhuyễn có chút giống anh ấy.”

“Chờ đã.” Vân Cẩm với đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm Qúy Kha: “Cậu nói rằng Nhuyễn Nhuyễn là do cậu vô tình uống say mà qua đêm với một người đàn ông lạ nào đó. Sau đó, cậu thậm chí còn không nhớ người đàn ông đó trông như thế nào?”
Vân Cẩm vốn luôn nghĩ rằng Qúy Kha vẫn luôn độc thân.

Bị Vân Cẩm nhìn chằm chằm như thế này, Qúy Kha không khỏi ngượng ngùng: “Có lẽ là cậu nhớ nhầm rồi.”

“Làm sao tôi có thể nhớ nhầm, điều này—.” Vân Cẩm còn muốn nói thêm gì đó.

Qúy Kha nhìn về phía giường bệnh bên cạnh, nhớ lại cảnh tượng trước khi hôn mê trong trận hỏa hoạn, không khỏi nhíu mày.

Lúc đó, tại sao Phó Thời Văn lại lao vào cứu cậu?

Vết thương của anh ấy có ... nghiêm trọng không?

...

Do sự cố hỏa hoạn nên ê-kíp chương trình tạm dừng ghi hình.

Vết thương ở chân của Qúy Kha cũng không nghiêm trọng, sau khi điều trị một chút, cậu đã trở lại thành phố F.

Tiểu Lữ cảm thấy, gần đây, Qúy tổng có hơi mất tập trung khi làm việc, mà thỉnh thoảng còn có chút lơ đễnh.

Trong lúc làm việc, thỉnh thoảng Qúy Kha nhìn ra ngoài cửa sổ và không ngừng băn khoăn rằng liệu cậu có muốn gặp Phó Thời Văn không.
Nếu không có Phó Thời Văn, có lẽ, cậu đã chết trong đám cháy.

Suy nghĩ cẩn trọng một chút.

Qúy Kha dặn dò Tiểu Lữ: “Tiểu Lữ, giúp tôi đặt vé đến thành phố A, ngay chiều nay.”

“Vâng!”

Qúy Kha xuống máy bay, sau khi hỏi thăm một chút cậu đã đến bệnh viện nơi Phó Thời Văn đang điều trị.

Cậu đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy Phó Thời Văn đang nằm trên giường.

Bệnh án trên giường ghi tình trạng bỏng nặng.

Không ngờ, lần trước Phó Thời Văn giả bệnh, trên người anh được băng bó, nhưng lần này, anh ấy bị bỏng nặng, toàn thân thực sự bị băng bó.

Qúy Kha nhẹ nhàng bước đến bên Phó Thời Văn và từ từ ngồi xuống.

Nhìn Phó Thời Văn bị bỏng nặng nằm bất tỉnh trên giường bệnh, trong mắt Qúy Kha không khỏi có chút hơi cay.

“Phó Thời Văn, tại sao anh lại liều mạng cứu tôi?”

Nhớ lại ánh nhìn của Phó Thời Văn khi ôm cậu ra khỏi đám cháy, Qúy Kha không thể không cảm thấy xao động.

Nhưng Qúy Kha vẫn còn nhớ rõ năm đó, khi cậu bị bắt cóc, Phó Thời Văn đã lựa chọn cứu An Trừng trước chứ không phải cậu.

“Đồ tồi, anh rõ ràng thích An Trừng, nhưng anh vẫn còn muốn chọc tức tôi. Năm năm trôi qua rồi. Không buông tha cho tôi được sao?”

“Phó Thời Văn, anh đúng là đồ tồi. Anh đừng có kiểu ăn trong nồi, ngồi trong bát như thế được không. Anh có thể đừng đáng ghét như vậy được không?”

Phó Thời Văn lẽ ra đã ở bên An Trừng từ lâu.

Qúy Kha hít một hơi thật sâu.

“Phó Thời Văn, anh cứu mạng của tôi lần này. Từ nay về sau, chúng ta coi như không quan hệ, cũng không ai nợ ai. Tôi sẽ không hận, không trách móc anh. Chúc anh và An Trừng hạnh phúc.”

Nói xong, Qúy Kha đeo khẩu trang, đứng dậy.

“A Du, tôi và An Trừng không ở bên nhau.”

Giọng nói của Phó Thời Văn vang lên sau lưng Qúy Kha.

Qúy Kha sững sờ nhìn Phó Thời Văn đang nằm bất động trên giường bệnh.

Ánh đèn lung linh trong bệnh viện, một làn gió mát từ phía sau Qúy Kha thổi qua.

Cậu không hiểu, người là đang nằm trước mặt cậu, nhưng giọng nói lại từ phía sau.

Hơn nữa, điều khiến Qúy Kha càng không thể hiểu nổi chính là Phó Thời Văn rõ ràng yêu An Trừng nhiều như vậy, tại sao anh ấy lại không ở bên An Trừng?

Qúy Kha quay đầu lại nhìn.

Phó Thời Văn tay chống nạng với băng gạc quấn quanh vai, đôi mắt đen của anh ấy nhìn chằm chằm Qúy Kha, thoáng qua một tia đau đớn: “A Du, tôi không muốn làm phiền cuộc sống của em, xin lỗi.”

Qúy Kha nhìn Phó Thời Văn, rồi lại liếc nhìn người đàn ông quấn đầy băng gạc trên giường.

Ngay sau đó cậu nhận ra rằng người trên giường không phải Phó Thời Văn mà người trước mặt cậu mới là Phó Thời Văn, những gì cậu nói vừa rồi thật ngu ngốc.

Qúy Kha nhìn những vết thương trên người Phó Thời Văn: “Anh ... vai và chân của anh ...”

Phó Thời Văn nói: “Vai bị xà nhà đập vào, còn chân là do vô tình bị va vào.”

Qúy Kha nhớ lại ngày hôm đó, trong khi cậu không còn chút hi vọng nào nữa, Phó Thời Văn đã lao vào đám cháy.

Cậu còn nhớ lúc đó khi dựa vào vai Phó Thời Văn, trong lòng cậu cảm thấy đặc biệt thoải mái và có chút yên bình sau một thời gian dài xa cách.

Qúy Kha mím môi: “Hôm đó, cảm ơn anh.”

Phó Thời Văn nhìn Qúy Kha, nhưng không nói gì.

Hiện tại anh có rất nhiều điều muốn nói với Qúy Kha, và anh ấy không muốn nghe lời cảm ơn từ Qúy Kha.

Nhưng Phó Thời Văn biết rằng hiện tại Qúy Kha đang sống rất tốt với một người khác, đó là cuộc sống mà Qúy Kha mong muốn.

Anh dừng lại chốc lát rồi nói: “Phòng bệnh của tôi ở gần đây, em có muốn qua không?”

Qúy Kha gật đầu.

Phòng của Phó Thời Văn là một căn phòng rộng rãi, sáng sủa, trong phòng có hoa và trái cây.

Phó Thời Văn cầm một chiếc ghế cho Qúy Kha ngồi và hỏi: “Em có muốn ăn gì không?”

Mặc dù đã sống với Lâm Du hơn một năm, Phó Thời Văn phát hiện ra rằng anh không hiểu Lâm Du một chút nào.

Anh không hề biết Lâm Du thích ăn gì hay Lâm Du thích làm gì, trước đây, tất cả những thứ Lâm Du thích đều là xoay quanh anh.

Qúy Kha lắc đầu: “Không cần.”

Phó Thời Văn đã đặt tất cả các loại trái cây trước mặt Qúy Kha.

Hai người im lặng một lúc, Phó Thời Văn nói: “Cảm ơn vì đã đến gặp tôi.”

Qúy Kha do dự hỏi: “Anh ... không phải đang bên cạnh An Trừng sao?”

Phó Thời Văn lắc đầu, anh nhìn vào mắt Qúy Kha và nói: “Không, A Du, sau khi em rời đi, tôi nhận ra rằng tôi không thích An Trừng.”

Qúy Kha cảm thấy những lời này quen thuộc đến khó hiểu, cậu cười và nói: “Phó Thời Văn, trước đây anh cũng đã từng nói những điều tương tự.”

Cậu có lẽ đã nghe những lời tương tự như này không dưới ba lần.

Trước đây, lần nào Lâm Du cũng tin như vậy, nhưng bây giờ, cậu không còn tin một cách ngu ngốc nữa.

Phó Thời Văn cười đau khổ, anh giống như tự vùi mình vào chiếc hố mà trước đây anh đã đào.

Đây có lẽ được gọi là sự hy sinh bản thân.

“Xin lỗi, A Du, tôi đã từng nói rất nhiều điều lừa dối em.”

Trước đây anh ấy đã nhiều lần nói dối Lâm Du, nhưng lần này thì không.

Quý Kha chậm rãi lắc đầu: “Không sao, anh đã cứu mạng của tôi, những chuyện trước đây coi như xí xóa.”

“Vậy thì chúng ta vẫn có thể làm bạn được chứ?”

Phó Thời Văn không hy vọng xa vời rằng anh và Lâm Du có thể ở bên nhau một lần nữa.

Qúy Kha do dự: “Tôi nghĩ rằng là không thể.”

Đại khái người từng yêu, không thể làm bạn.

Phó Thời Văn cụp mắt xuống, một lúc sau, anh nói: “A Du, tôi hiểu rồi, tôi có thể ôm em một lần nữa được không?"

Phó Thời Văn ngước mắt lên nhìn Qúy Kha.

Qúy Kha bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của Phó Thời Văn, dường như có nước dưới hàng mi dày, cậu sửng sốt và gật đầu ngay lập tức.

Phó Thời Văn cố hết sức ôm lấy người trước mặt, cảm nhận được hơi thở từ lâu đã rời xa khỏi anh, muốn đem người trước mặt thấm vào máu xương của anh, không bao giờ buông ra.

Ngoài cửa sổ trời đang mưa rất lớn.

“Tôi đi đây.”

Ánh mắt trầm tĩnh của Phó Thời Văn dừng lại trên gương mặt Qúy Kha, dùng ánh mắt của anh để ghi nhớ từng li từng tí gương mặt Qúy Kha.

Anh đã nghĩ về người trước mắt trong suốt 5 năm.

Rõ ràng lúc này Lâm Du đang ở ngay trước mặt anh, nhưng lại giống như cách xa tới hàng trăm triệu năm ánh sáng, dường như anh sẽ không bao giờ có thể chạm tới được.

Phó Thời Văn khàn giọng hỏi: “Em đã đặt khách sạn chưa? Tôi sẽ nhờ ông Ngô đến tiễn em.”

Quý Kha lắc đầu: “Không, đừng làm phiền bác Ngô, tôi sẽ bắt taxi đến sân bay .”

Phó Thời Văn hạ giọng nói: “Để ông ấy tiễn em đi. Ông ấy có lẽ cũng rất muốn gặp em.”

Qúy Kha trong đầu nhớ lại hình ảnh bác Ngô, gương mặt ông ấy có chút đơn giản mà thành thật, trong mắt lộ ra một chút hiểu chuyện, luôn đối xử tốt với cậu.