Sất Trá Phong Vân

Chương 165: Thủ đoạn độc ác của người bảo vệ (2)



Ta thật sự còn có rất nhiều điều muốn nói!

Càn Kình, để ta lại gọi ngươi là “bạn học” một lần nữa.

“Bạn học” à bảo trọng. La Lâm ta cả đời này không sống uổng phí! Ta từng ngủ với hoa hậu giảng đường! Ta từng làm ra một khoản sinh ý rất lớn! Khải gia muốn nuốt gia tộc của ta, phải bỏ ra cái giá rất thảm khốc! Ta có một muội muội còn đẹp hơn so với hoa hậu giảng đường gấp trăm lần, gấp một nghìn lần, gấp một vạn lần! Ta tự hào nhất, trên đời này lão tử có một bằng hữu! Ông trời đối xử với ta không tệ, để ta quen biết ngươi!

Được rồi! Những gì cần nói đã nói. Nhớ kỹ những lời ta nói. Phải làm được không thiếu một điều nào cho ta. Nếu không buổi tối ngươi nằm mơ, ta cũng không vào trong mộng tìm ngươi uống rượu.

Bảo trọng. Ta ở trên trời mong nhìn thấy ngươi, nhìn bằng hữu của ta trở thành chiến sĩ vĩ đại nhất trên đời! Dẫm nát tất cả chiến sĩ huyết mạch dưới chân cho ta!

- Được! Tất cả mọi chuyện ngươi nói ta đều sẽ làm! Đều làm cho ngươi!

Càn Kình khẽ cười, mắt ngân ngấn nước. Hắn trân trọng, cẩn thận gấp tờ giấy viết thư lại, đặt nó vào trong ngực, đặt ở trong đấu giới. Sau đó hắn chậm rãi ngửa đầu lên nhìn trời cao xanh thẳm, dường như có thể thấy từ trên bầu trời có một gương mặt béo múp míp nhìn hắn cười:

- Ngươi ở trên đó nhìn thật kỹ cho ta, xem ta làm sao báo thù cho ngươi, xem ta làm sao chém tất cả kẻ địch ngăm cản trên con đường của ta, xem ta làm sao oai phong một cõi!

La Thanh Thanh lấy từ dưới đáy bình ra một tấm da dê màu vàng nhạt, hai tay nâng đến trước mặt Càn Kình:

- Ca ta nói từng rất nhiều lần, người bảo vệ đứng đầu La gia chỉ có thể là Càn Kình ca ca. Cho nên, tờ cam kết da dê này chân chính có hiệu lực và lợi ích trước pháp luật, vẫn giữ lại chẳng bao giờ dùng qua.

Người bảo vệ đứng đầu! Điều đó cần phải được hoàng gia hoặc là tòa án của hoàng triều Chân Sách thông qua, hay là tân da dê có dấu đại ấn của thành chủ đại nhân, tượng trưng cho phía chính phủ của hoàng triều Chân Sách mới có tác dụng.

Chu Lễ Tư ngây người nhìn tấm da dê trong tay La Thanh Thanh. La gia đã từng có một vài người bảo vệ, nhưng chưa bao giờ xuất hiện người bảo vệ đứng đầu. Hóa ra La Lâm thật sự vẫn giữ lại cho Càn Kình! Nàng còn tưởng rằng hắn là thương nhân bản tính tham lợi, căn bản không chịu đi tới chỗ thành chủ đại nhân mua chứng thực đắt giá từ phía chính phủ.

Càn Kình nhìn tấm da dê màu vàng nhạt trong tay, cổ tay thoáng lộn ra sau người, lấy từ trong đấu giới ra một con phi đao nhỏ, thu hồi lực hộ thể Phong Vân Kim Thân, trong ngoài dùng sức trùng kích, cắt ngón trỏ, dùng máu tươi ấn dấu tay ở trên tấm da dê.

Một lá thư, máu xuất hiện.

Trong lá tư La Lâm tràn đầy hào hiệp. Trong những hàng chữ lộ ra mùi vị khác, cũng chỉ có một mình Càn Kình có thể hiểu được.

Hai tay Chu Lễ Tư chống lên mặt đất, nhìn bằng chứng người bảo vệ trong tay Càn Kình, trong lòng không tránh khỏi cảm thấy kinh hoàng. Cầm thứ này trong tay chính là một lực lượng khổng lồ bên trong La gia. Một khi hắn và La Thanh Thanh đứng chung một chỗ, vậy bản thân mình vì nắm được La gia trong tay, chịu nhịn để La Lâm rong ruổi ở trên người sinh ra hài tử, muốn nắm lấy toàn bộ cái nhà này trong tay đã trở thành vô nghĩa. Hơn nữa...

Không được! Không thể như vậy được!

Chu Lễ Tư len lén ngẩng đầu nhìn La Thanh Thanh, trong mắt chợt lóe lên sự ngoan độc:

“La gia này là của ta! Ta chính vì tài sản La gia, mới gả cho tên La mập chết tiệt kia! Ta nhẫn nhịn đã hai năm. Ta không có thể để cho tất cả kế hoạch của mình bị lãng phí hết! Kế hoạch cuối cùng! Giết chết nàng! Giết chết nàng! Chỉ cần giết được nàng, như vậy thân phận người bảo vệ của Càn Kình chỉ có thể nằm trong tay hài tử của ta, tất nhiên cũng chính là thuần phục ta! Đến lúc đó... Cho dù thật sự bỏ qua Khải gia, có một tráng nam như thế ngày đêm hầu hạ ta, cũng rất tốt. Động thủ!”

Trong đồ tang màu trắng rộng thùng thình, Chu Lễ Tư dùng sức nắm chặt tay phải. Một quyển trục ma pháp đã hiện ra trong tay. Nàng chậm rãi mở tinh thần lực ra.

Nàng là học viên ma pháp! Học viên ma pháp đã từng học ma pháp trong học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan, hơn nữa thành tích vẫn rất khá, có tinh thần lực lục cấp!

Chỉ có điều, thân phận thiếu nãi nãi của La gia quá mức chói mắt, hoa hậu của trường quá mức mê người, khiến người ta quên đi vị Đại thiếu nãi nãi La gia này còn là một học viên ma pháp.

Tinh thần lực giống như dòng suối truyền vào quyển trục ma pháp trong tay, mở ra khóa tinh thần lực trong quyển trục ma pháp. Một cái Băng Trùy lặng lẽ không một tiếng động giống như tia chớp xuyên qua ống tay áo của nàng, bắn qua không trung, đâm về phía La Thanh Thanh.

Thành công!

Trong lòng Chu Lễ Tư thầm vui mừng. Chỉ cần ma pháp này chân chính được bắn ra, với khoảng cách gần như thế, cho dù ám sát loại chiến sĩ như Càn Kình, cũng có thể khiến hắn khó tránh né được, huống gì là một nữ nhân bình thường hoàn toàn không chiến lực? Đây chính là Vô Ảnh Băng Trùy nàng đã tốn không ít tiền mới mua được!

Bốp!

Băng Trùy cứng rắn nổ tung, nát vụn trên không trung. Nắm đấm của Càn Kình dừng lại trong quỹ tích bay của băng trùy. Khối băng trong suốt giống như thủy tinh vỡ tan, trên không trung được ánh sáng mặt trời chiếu vào đặc biệt rực rỡ.

La Thanh Thanh ngẩng đầu lên. Trong ánh mắt hiện lên cảm giác an toàn, hạnh phúc vô tận. Quyển trục ma pháp được nàng truyền tinh thần lực lại lặng lẽ thu hồi.

Học viên ma pháp!

Chu Lễ Tư kinh ngạc nhìn Băng Trùy nát vụn. Những mảnh nhỏ bắn ra giống như hy vọng của nàng, bị một quyền này đánh nát.

- Sao có thể như vậy?

Chu Lễ Tư xụi lơ ngồi ở mặt đất lạnh lẽo. Chỉ có điều mặt đất lạnh lẽo này cũng không lạnh bằng trái tim nàng. Một đòn Băng Trùy tưởng rằng tất trúng không ngờ đã thất bại? Đánh lén trong khoảng cách ngắn như vậy, không ngờ lại thất bại? Tiểu nữ hài kia! Nàng, không ngờ nàng là học viên ma pháp! Sao trước đây ta lại không biết? Trong nháy mắt đó nàng cũng phóng ra tinh thần lực lục cấp. Nhưng năm nay nàng mới chỉ mười bảy tuổi!Hai... hai người kia... ta căn bản không thể đối phó được...

- Ai...

Càn Kình ngồi xổm xuống trước mặt Chu Lễ Tư thở dài một tiếng, cổ tay đột nhiên nhanh như tia chớp đưa ra. Năm ngón tay khống chế cổ họng của nàng nhấc nàng lên thật cao. Hai chân nàng không cách nào chạm đất, đá lung tung. Gương mặt tràn ngập mê hoặc đỏ ửng lên. Hai cánh tay nắm bàn tay Càn Kình giãy dụa vô nghĩa lần cuối cùng:

- Ta đã đáp ứng La Lâm, đưa ngươi đi cùng hắn. Nhưng ngươi dù sao cũng là mẹ của con La Lâm. Ta vốn có chút không nỡ hạ thủ. Nhưng hiện tại ngươi lại cho ta lý do rất đầy đủ.

- Ta... khụ khụ... Ta...

Chu Lễ Tư nhìn thấy trong đôi mắt Càn Kình không chút tình cảm, tim không tránh khỏi chìm xuống. Trong ánh mắt gần như tuyệt vọng, hai tay không có kéo bàn tay Càn Kình ra nữa, mà nắm lấy y phục trước ngực mình bỗng nhiên xé toạc ra!