Sát Thủ Tim Anh

Chương 47: Phiên ngoại 5



Điều ước của anh sẽ trở thành hiện thực thôi

Một ngày đầu tuần yên ắng, mọi thứ trở về trật tự sau ngày cuối tuần thả ga.Cánh đàn ông thì trở về vị trí của mình trên thương trường, các bé con thì tung tăng đến trường cùng bạn học. Thế là ngôi biệt thự trở nên yên ắng với đôi bạn già và mấy cô gái của chúng ta.

Sau bữa sáng ông bà Dương ở biệt thự uống trà xe ti vi, còn các cô nàng của chúng ta kéo nhau ra resort đón nắng.

Phía xa nơi mặt biển không dãy phân cách với chân trời, một màu xanh hòa quyện vào nhau hướng về tầm mắt của Jenny. Phía đó như đang ẩn hiện hình ảnh của Diệp Phi, một nụ cười dịu dàng đang lan tỏa, bất chợt Jenny cười chừ rồi lắc đầu.

- Tiểu Mạc cậu có nghĩ có ai đó trong ba chúng ta đang gặp rắc rối không?

- Tớ thấy chứ! Cũng không rắc rối gì chỉ là chưa xác định thôi a!

- Phải! Nếu tớ là người đó tớ sẽ cho ai kia một cơ hội

- Cũng còn tùy

Jenny ngồi thừ ở đó lắng nghe được những lời trêu chọc của hai người họ, với ai cũng thế thôi, Diệp Phi đẹp trai, giàu có mà hết sưc quan tâm bạn ai mà không thích kia chứ.

Nhưng đối với Jenny mọi thứ quá nhanh, cô chưa bắt kịp, cũng chẳng thấy nó chân thực một chút nào. Cứ tưởng mọi thứ vừa xảy ra ngay hôm nay sẽ trôi dạt hết.

- Anh ấy thật lòng chứ?

Jenny theo lí trí phân phối nên thốt ra một câu vô cùng ngớ ngẩn. Biết rằng đó là câu hỏi dư thừa nhưng cô cũng tự nhũ sẽ hỏi người đàn ông kia như vậy.

- Ngày trước chị cũng định sẽ hỏi thế với Dương Thạc.

- Vậy sao chị không hỏi?

- Em nghĩ anh ấy sẽ trả lời thế nào? Nên vì thế chị chỉ lẳng lặng quan sát hành động và cử chỉ của anh ấy thôi!

-Vâng

Nghĩ đến việc sáng mai phải lên máy bay về Pháp Jenny có chút không vui, cô chỉ là không hiểu được tâm ý của người đàn ông kia thôi. Nếu đã không hiểu thì về đến Pháp cô vẫn sẽ trằn trọc với bao câu hỏi vây kín đầu.

- Chị biết tính hắn ta, chưa bao giờ hắn đối tốt với con gái như vậy đâu

Kì Băng biết rõ tính Diệp Phi hơn ai, hắn và ông xã cô cùng một loại mà! Hiếm khi thấy Diệp Phi hao công tổn sức như thế, Kì Băng thật muốn cho hắn một vố ghê.

Một ngày trôi qua vốn đã nhanh, mà tuần tự câu hỏi trong đầu Jenny lại càng tăng nhanh hơn, lúc xếp hành lý cô cứ tỏ ra buồn bực phát sợ.

Nếu không phải ở nhà đang có việc Jenny cũng chẳng muốn quay về, thứ nhất là chuyến đi dài hạn đã lên kế hoạch vậy mà bị gián đoạn, thứ hai cái tên Diệp Phi ấy vẫn chưa tiếp nhận một câu hỏi nào của cô, cuối cùng là cô muốn xác định tình cảm chớp nhoáng của mình.

- Cô Jen! Mẹ con nói con tặng cô những món này cô sẽ thích

- Ngoan! Tiểu Như lại đây nào!

Dương Uyển Như mới vừa tắm xong, con bé nghe Jenny về ba chân bốn cẳng chạy đến tìm, chợt nghĩ có nên tặng quà cho cô Jen không? Nó liền nghĩ đến mẹ Kì Băng nên nhanh chân chạy tìm mẹ.

Lúc Uyển Như ngồi cạnh Jenny, nó chìa tay đưa cho cô một cuốn album nhỏ và một sợi dây chuyền bằng da chỉ có một vỏ ốc nhỏ.

- Đây là hình hôm qua con chụp. Còn cái này là lúc ba Thạc lặn đã mang về cho con, nó đẹp phải không cô?

- Ừ tất cả đều đẹp! Của Tiểu Như tặng cô mà.

Lúc con bé rời đi Jenny mới mân mê món quà nhỏ của nó, cô đeo sợi dây chuyền vào, vỏ ốc tuy nhỏ nhưng rất lấp lánh. Quyển album nhỏ mang lại cho Jenny niềm vui vô cùng lớn, hình ảnh bãi biển xanh, cát trắng và nắng vàng sẽ theo cô về Pháp. Gì thế này? Không phải cũng con bé chụp đấy chứ?

Đó là một chuỗi hình ảnh cô cùng Diệp Phi đi trên bãi biển tối qua, nhìn góc chụp rất đẹp hẳn không phải con bé chụp rồi, Kì Băng!

Trong đó có một tấm ảnh làm cô vô cùng ngạc nhiên, đó là lúc cô lướt qua hắn, hắn xin lỗi cô. Nhưng trong hình thì hiện thân ảnh người đàn ông cao to phía sau cô gái đang nở nụ cười, một tay đút túi quần, một tay chìa ra nhưng lại không chạm được người phía trước.

Anh ấy muốn nắm tay cô? Nhưng anh ta đã không làm vậy, chỉ sợ cô không thích sao?

Jenny bỏ cuốn album qua một bên rồi tiếp tục dọn hành lý, cô không muốn khi rời đi lại phải đặt thêm cho bản thân vài câu hỏi nữa.

Lúc này trời đã tối hẳn, sao cũng chi chít lấp lánh rồi. Jenny ngồi ở bãi cát tận hưởng âm thanh mà biển mang lại. Lần này cô ngồi rất gần biển, những đợt sóng vỗ vô tình làm ướt làn váy dài của cô. Cô không thấy lạnh, chỉ cảm thấy trăm mối ngổn ngang trong trí óc mình.

- Sáng mai em đi à?

Một giọng nói cắt ngay mạch suy nghĩ dở dang, Jenny tự trấn tĩnh mình rồi nỡ nụ cười dịu dàng trả lời Diệp Phi

- Phải!

- Ghét tôi đến nổi phải đi nhanh vậy sao?

- Ừ đi nhanh để khỏi đụng mặt anh

Diệp Phi cũng ngồi xuống cạnh cô, hôm nay vẫn áo sơ mi và quần jean như mọi ngày. Sơ mi trắng bỏ ngoài quần, đầu tóc bị gió thổi tung tạo điều kiện cho khuôn mặt anh tuấn nổi trội hơn cả. Vẻ mặt anh đang ẩn hiện vẻ trầm ấm, nụ cười vẫn không che được sự hụt hẩn.

Jenny nghĩ sẽ trả lời rằng nhà cô có việc nhưng lại thôi anh đã có ý chọc cô thì cô cũng chẳng nễ tình.

- Anh từng ước mơ gì chưa?

- Có rất nhiều

- Ngay bây giờ tôi ước mình có thể giúp ba mẹ mở rộng vườn hoa hơn nữa

- Đơn giản thế cũng cần ước sao?

- Anh giàu có như thế mà! Tôi chỉ muốn tự mình giúp ba mẹ thôi!

- Ngay bây giờ tôi ước sẽ có một cô gái yêu tôi thật lòng.

Jenny đờ người một chút, cô chỉ định trò chuyện một chút thôi....ai ngờ anh lại đề cập đến vấn đề này đâu.

- Tôi mong điều ước của anh sẽ trở thành hiện thực

- Cảm ơn em!

Jenny bỗng tựa người vào vai Diệp Phi, anh có chút bất ngờ nhưng chẳng động đây, chỉ để cô tựa thế thôi.

- Chị Kì Băng từng ước trên thảm hoa nhà tôi, chị ấy nói mong rằng có ngày tình yêu của chị ấy sẽ tìm về với chị

- Dương Thạc tốt rồi

- Anh cũng sẽ như vậy một ai đó trong vô số phụ nữ cũng sẽ tiếp nhận anh

- Nếu là em em có tiếp nhận tôi?

- Có

Không chần chừ mà Jenny đã thốt ra câu trả lời, người đàn ông này tốt với cô vậy kia mà. Chẳng động tay chân với cô thêm một lần nào kề từ ngày đó.....

Cô ngước mắt lên nhìn anh, đầu vẫn tựa vào vai anh. Hai người nhìn nhau rất lâu sau đó Jenny mới đứng dậy, từ tay cô truyền đến cảm giác ấm vô cùng. Hơi ấm như ánh mặt trời từng ngày chiếc sáng vườn hoa tím ngát của cô.

Anh đang nắm tay tôi....cảm giác như tôi đã có câu trả lời cho chính mình.

- Em sẽ cho tôi cơ hội phải không?

- Phải! Anh là người đàn ông tốt vậy mà!

Vừa định quay sang cười với anh thì cả cơ thể cô rơi vào vòng tay anh, mùi hương của người đàn ông xông thẳng vào mủi cô, hơi ấm của anh bao trùm lấy cô.

- Cảm ơn em

- Anh có thể cỏng tôi về biệt thự không? Lần này thôi

Diệp Phi đỡ Jenny cùng đứng dậy anh phủi bớt lớp cát trên áo rồi quay lưng lại, hơi khom xuống. Jenny ôm lấy cổ anh, mặt tựa vào vai anh, nhắm mắt lại.

Từng bước chân chầm chậm lún trên cát, cả hai đều im lặng, gió nhẹ vờn quanh trong không khí. Hai thân nhiệt áp sát nhau, tận hưởng mọi điều họ đang có.

Lúc đến cổng Jenny nhảy xuống, cô cười với anh nụ cười rất tươi. Cô bắt lấy bàn tay anh, hai tay mềm mại giữ lấy bàn tay anh.

- Khi em quay lại, anh phải cho em biết câu trả lời nhé!

Cô quay đi không nghoảnh lại và chẳng nói thêm gì nữa, một cuộc chia tay ngắn ngủi, đêm vắng lặng trôi. Hai trái tim dồn dập hướng về nhau minh chứng cho một niềm tin đặt ở nơi nhau.