Sao NPC Lại Bị Tôi Dọa Sợ Rồi?

Chương 6: Chú ý bảo mật thông tin tài khoản khi chuyển tiền



Cuối cùng Phùng Dao lấy ra chiếc điện thoại IPhoneX đời mới nhất của Trương Lộ. Là món đồ mà cô nhìn thấy vô số lần trên quảng cáo nhưng lại chẳng thể mua. Cô âu yếm chạm lên bề mặt bóng loáng, đoạn nhìn về phía Trương Lộ.

Trương Lộ vẫn chưa thức giấc. Tựa như đang chìm vào giấc mộng đẹp, khóe miệng khẽ nhếch. Nhìn khuôn mặt say giấc của đối phương, trong lòng Phùng Dao sinh ra chút rối bời, nhưng rất nhanh cô đã kịp thời đè nén nó lại.

'Mình không muốn giết cậu ấy, không muốn.' Cô tự nhủ, 'Mình chỉ muốn tìm cách sống sót.'

'Hơn nữa, nếu hôm nay không làm...' Cô nhìn xuống lọ thuốc rỗng bên cạnh giường, 'Ngày mai sẽ không còn cơ hội.'

An ủi bản thân xong, Phùng Dao thở phào nhẹ nhõm cầm điện thoại bước vào nhà vệ sinh nằm bên trong phòng. Khi đi ngang qua Bành Huyên, cô lại càng cẩn thận hơn. Người phụ nữ trung niên đang ngủ say, tiếng ngáy to suốt đêm cũng đã ngừng lại.

Ngồi trên bồn cầu, Phùng Dao mở điện thoại đồng thời chuyển sang chế độ im lặng.

"0617"

Thuần thục nhập mật mã là ngày sinh nhật của một thần tượng Trương Lộ yêu thích rồi mở khóa màn hình. Phùng Dao nín thở rồi ngừng lại một chút, bốn bề xung quanh lặng yên không một tiếng động.

Sự im lặng tuyệt đối bao bọc lấy Phùng Dao như một bộ đồ bảo hộ, giúp cô có thêm dũng khí. Dù đã có quyết định từ trước nhưng ngón tay của cô vẫn có chút run rẩy.

'Mình không muốn giết cậu ấy, không muốn." Phùng Dao thở ra một hơi, nhắm hai mắt lại, 'Mềm lòng sẽ làm hỏng kế hoạch, mềm lòng sẽ làm hỏng kế hoạch...'

Cô nhớ đến những nữ chính lạnh lùng quyết đoán, rồi như được tiếp thêm dũng khí từ họ, cô hít một hơi thật sâu, đoạn nhanh chóng mở ứng dụng.

Khu mua sắm vẫn chưa đến giờ hoạt động, chỉ mở cửa từ 8 giờ sáng đến 12 giờ trưa. Nghĩ tới người mới tự tìm chết hôm qua, Phùng Dao có chút tò mò. Cô biết giả heo ăn thịt hổ là thủ đoạn đã có từ lâu, nhưng cô tin rằng chỉ những người nào có chống lưng mới dám làm ra loại chuyện ầm ĩ như vậy.

'Anh ấy có lẽ là người chơi cũ, cũng khá cá tính và đẹp trai.' Ngay lúc này, Phùng Dao vẫn đắm chìm trong suy nghĩ lung tung. Hay nói đúng hơn, hành động lén lút hãm hại "bạn" của mình đã buộc cô phải lấp đầy tâm trí bằng những chuyện khác để vắt kiệt cảm giác tội lỗi đang lan ra toàn bộ cơ thể.

Cùng với những suy nghĩ hỗn loạn, Phùng Dao tắt đi quảng cáo "Cẩn thận lừa đảo trực tuyến, kiên quyết trừng phạt phần tử làm việc bất hợp pháp" xuất hiện trên giao diện mua sắm, sau đó vào thẳng mục "không gian của tôi".

Ngay từ tối hôm trước, cô đã cẩn thận xem qua ứng dụng. Trong khi mọi người đang thảo luận về các mặt hàng thì cô đã bắt đầu để ý tới những nội dung khác. Người cũ mà cô gặp trong trò chơi đầu tiên đã nói: "Trò chơi tồn tại rất nhiều quy tắc hoa mỹ, nhưng cũng chỉ là bề ngoài. Hãy đào sâu để tìm ra bản chất, đó mới chính là chìa khóa sinh tồn."

Điều này đã giúp cô tìm ra một nút "chuyển khoản" nhỏ màu xám, không đáng chú ý nằm trong mục "số dư của tôi".

Khi không ai để ý, cô đã lén lút chuyển tiền. Để chuyển tiền, cần phải điền tên và số điện thoại của người nhận, ngoài ra bên đối phương cũng cần phải xác nhận rằng mình đã nhận được tiền.

Trong những trò chơi trước đây, cô chỉ toàn gặp những người xa lạ không quen không biết. Chưa nói đến số điện thoại, ngay cả tên cũng chưa chắc đã là thật.

Nhưng lần này, vận may của cô thật sự tới rồi!

'Mình chỉ muốn sống sót, bỏ ra 1500 tệ cũng không phải vấn đề lớn' Phùng Dao tự nhủ. 'Giá của các mặt hàng an toàn quá thấp, dù cho cộng với một số món thuộc loại ba mà mình quan tâm vẫn không đủ 998 tệ. Nếu muốn tiêu hết tiền nhất định phải mua vật phẩm nguy hiểm... Mình chỉ chuyển cho Trương Lộ 500 tệ, sẽ không có vấn đề gì đâu.'

Sau đó, dùng chiếc điện thoại vừa trộm được, cô lén lút mua cho Trương Lộ một mặt hàng nguy hiểm... Cô nén lại những suy nghĩ dư thừa.

Nhiệt độ trong phòng tắm dần trở nên lạnh lẽo, mặt gương dần hình thành hơi nước. Phùng Dao, người vẫn còn đang dồn hết sự chú ý vào điện thoại không hề hay biết điều này. Sự hưng phấn quá mức khiến cơ thể cô nóng lên, lòng bàn tay đổ mồ hôi, thậm chí còn không phát hiện một mảng mơ hồ đang ẩn hiện bên trong chiếc gương trống rỗng.

'Nhanh nào, nhanh nào.' Phùng Dao hồi hộp chờ đợi ứng dụng tải xong. Cô hoảng loạn bấm vào trang chuyển khoản, giống như chỉ cần làm nhanh thì cô sẽ không mắc sai sót vậy. Sau khi nhập xong số điện thoại của Trương Lộ, cô điền 500 vào cột thông tin rồi nhấn xác nhận.

Tuy nhiên trên giao diện lại hiện ra một thông báo: "Hãy cảnh giác với lừa đảo trực tuyến, cẩn thận khi chuyển tiền đến tài khoản lạ."

Phùng Dao sốt ruột tắt nó đi, một cửa sổ thứ hai lại hiện lên: "Cẩn thận khi chuyển một khoản tiền lớn, tự bảo vệ tài sản của bạn."

"Chết tiệt! Vẫn chưa xong à!" Phùng Dao một lần nữa bấm tắt nó đi.

Cửa sổ thứ ba lại hiện lên: "Vì sự an toàn của bạn và tài sản, vui lòng đảm bảo lương tâm trước khi thao tác."

Phòng ngủ bên ngoài dần có động tĩnh, Phùng Dao lo lắng Bành Huyên đã dậy, càng ngày càng căng thẳng.

"Cút mau!" Phùng Dao điên cuồng bấm vào màn hình như mất trí.

"Thu 2% phí chuyển khoản, vui lòng chọn xác nhận."

"Xác nhận!"

Dưới sự kỳ vọng của Phùng Dao, việc chuyển khoản cuối cùng cũng thành công. Cô vội vàng mở điện thoại của Trương Lộ rồi bấm thanh toán.

"Đường truyền kém, đang tải thanh toán." Điện thoại Trương Lộ cũng hiện lên thông báo.

Phùng Dao đổ mồ hôi đầm đìa, không nhận ra rằng tiếng động không chỉ truyền đến từ bên ngoài mà còn phát ra ngay trong phòng vệ sinh. Trên mặt gương phủ đầy hơi nước, mảng màu mơ hồ ban đầu dần dần hiện rõ.

Lộ ra một khuôn mặt mờ ảo đẫm máu!

"Chuyển khoản hoàn tất, vui lòng đánh giá 5 sao!"

Nhìn màn hình điện thoại, Phùng Dao thở phào nhẹ nhõm.

Cũng không phải chuyện gì to tát, sau này chỉ cần giúp đỡ Trương Lộ nhiều nhất có thể là được... Cô thở hắt ra, không chút do dự suy nghĩ. Nhưng lẽ ra nên chuyển tiền sau vài ngày mới là tốt nhất, tại sao hôm nay lại, lại...

Vì sao cảm xúc của cô bỗng mất kiểm soát, đột nhiên có cảm giác sáng nay phải chuyển tiền?

Giống như bị tạt một gáo nước lạnh, nụ cười của Trương Lộ lại hiện lên trong đầu Phùng Dao.

Hơi nước trên gương ngày càng dày đặc, Phùng Dao đột nhiên ngẩng đầu, bắt gặp một cái bóng màu đỏ lóe qua.

Đây là...

Trên mặt có cảm giác trơn nhớt, Phùng Dao run rẩy, biểu cảm vặn vẹo, không dám quay đầu.

"Ta đến để thu phí xử lý!"

Đó là âm thanh cuối cùng cô nghe thấy, một giọng nói nham hiểm.