Sao NPC Lại Bị Tôi Dọa Sợ Rồi?

Chương 10: Anh là loại rác nào



Lâm Hòe:...

Y mím môi, im lặng rút lui, một lần nữa sinh ra hoài nghi đối với suy đoán của mình về Sở Thiên.

"Được rồi, vừa nãy tôi đã tìm ra nguyên nhân cái chết, cũng biết nạn nhân đã vi phạm quy tắc nào." Giây tiếp theo, Sở Thiên, một chất thải độc hại, kết luận bằng một giọng điệu bình tĩnh khác hẳn thường ngày.

Những lời này quả nhiên khiến mọi người dậy sóng, mọi ánh mắt đổ dồn vào Sở Thiên.

Hắn vẫn cầm chiếc cờ lê, trên người mặc áo sơ mi kẻ sọc nửa mới nửa cũ phối cùng quần bò, lưng tựa vào tường, dáng người thư sinh, khuôn mặt mang vài phần lạnh nhạt bất cần.

Nụ cười đó giống như một lưỡi dao sắc nhọn, ngạo mạn xuyên thấu bản chất, đồng thời còn khiến người ta liên tưởng đến hình ảnh một con sư tử đang ẩn nấp trong bóng tối.

Ngón tay sau lưng y khẽ động, hô hấp Lâm Hòe đình trệ, tốc độ tuần hoàn máu tăng chóng mặt trước khí thế của người đàn ông.

"... Thật ra tôi cũng chẳng muốn làm thám tử đâu, vừa phí công vừa phí lời. Nhưng bởi vì lo sợ sẽ có người tiếp tục bỏ mạng làm trò chơi kết thúc sớm... À không, làm liên lụy đến người khác." Sở Thiên nói xong, nhìn sang Trương Lộ, "Nhân tiện, em có cần tránh đi một chút không?"

"Dạ?"

"Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là nếu em khóc, anh sẽ rất khó xử lý." Sở Thiên tỏ vẻ phiền muộn, "Nói không chừng còn bị khiển trách... Tất nhiên cũng có khả năng em không biết tốt xấu, tức giận mắng anh châm ngòi ly gián."

Trương Lộ ngồi trên giường, nhìn người đàn ông đang dựa vào tường, bàn tay trắng mịn nắm lấy chăn bông.

Cô mơ hồ biết người đó muốn nói gì... Kể từ khi phát hiện ra điện thoại của mình không được đặt ở nơi quen thuộc, cô tựa hồ đã ngộ ra vài điều.

Dù được nuông chiều đến đâu thì xét cho cùng cô vẫn là người chơi có kinh nghiệm. Mặc dù cái chết của Phùng Dao khiến cô sốc vô cùng, nhưng vào lúc này... cô vẫn đoán được một chút nội dung.

"... Anh nói đi." Cô lên tiếng.

"Trông em rất miễn cưỡng, thôi bỏ đi, đã đến nước này rồi..." Sở Thiên nói, "Nhưng ở một mặt nào đó, đây cũng là một chuyện tốt."

Sau đó, người đàn ông nói ra một suy đoán tuyệt vọng.

"Như Trương Lộ đã nói, Phùng Dao không có thói quen thức dậy vào ban đêm, vì vậy có thể thấy em ấy tỉnh dậy không phải vì nhu cầu thể chất, mà vì nhu cầu tâm lý. Em ấy vào nhà vệ sinh để chuyển tiền." Sở Thiên cầm điện thoại lên, bấm vào trang chuyển khoản trên ứng dụng, "Không biết có ai phát hiện ra mục này chưa?"

"Tôi đã kiểm tra qua, khi chuyển tiền cần có sự xác nhận của cả hai bên. Nói cách khác, cần phải có hai máy để đồng thời thao tác. Như Trương Lộ nói, hai người là bạn thân, mật khẩu cùng thói quen ngủ của nhau có thể nắm rõ. Như vậy, Phùng Dao đoán được mật khẩu điện thoại của Trương Lộ sau đó hoàn thành công việc này. Có thể nói, trong số những người có mặt, em ấy là người duy nhất có khả năng thực hiện điều này."

"Nhưng," Hoàng Lộ đưa ra nghi vấn, "Tại sao em ấy lại chọn đêm qua? Đêm qua là đêm đầu tiên của trò chơi, làm vậy có phải quá ngu ngốc rồi không?"

"Bởi vì lọ thuốc kia." Sở Thiên bổ sung, "Trương Lộ thường ngủ rất nông, hai viên thuốc cuối cùng ngày hôm qua chính là thời cơ ngàn năm để Phùng Dao có thể chứng kiến Trương Lộ ngủ say. Nếu không, hai đêm tiếp theo sẽ không dễ dàng trộm được điện thoại. Đối với Phùng Dao, nhà vệ sinh là một nơi an toàn. Vậy nên em ấy đã lén lút mang điện thoại vào đó thực hiện kế hoạch."

"Vậy... theo lời của anh, ở hiện trường hẳn là phải có hai chiếc điện thoại." Diệp Hiến trầm ngâm, "Nhưng tại sao lại chỉ tìm thấy một chiếc?"

"Cái này phải hỏi người trong cuộc." Sở Thiên nhún vai, "Vừa rồi tôi để ý Trương Lộ lúc tìm điện thoại có vô thức đưa tay xuống gối, bởi vì không tìm thấy nên mới nhìn sang tủ đầu giường. Mà vị trí gối đầu của Trương Lộ quả thực có vết lún của điện thoại.

"Có thể là người trong cuộc, cũng có thể là quỷ giết. Gây án xong, hung thủ đặt điện thoại trên tủ đầu giường bên cạnh Trương Lộ." Nói xong, Sở Thiên đi đến bên cạnh tủ cầm chiếc Iphone của Trương Lộ lên, "Nhìn xem."

Nút nguồn bên trong khe ốp có một dấu vết màu đỏ sậm: "Đây là bằng chứng cho thấy nó đã có mặt tại hiện trường."

Lâm Hòe: ... Thật sự là một bằng chứng rất vật lý.

"Vậy động cơ là gì?" Diệp Hiến có chút sốt ruột, cậu nhìn Trương Lộ đang mang sắc mặt u ám, phản bác nói, "Anh dựa trên cơ sở nào..."

"Động cơ? Giết người có nhất thiết cần động cơ không?" Sở Thiện nhún vai, "Trong hiện thực có rất nhiều trường hợp giết người vì những lí do rất vặt vãnh, huống chi đây còn là trò chơi, có thể dễ dàng lợi dụng quy tắc để thỏa mãn mục đích... Hơn nữa tôi cũng chẳng muốn biết động cơ giết người của mấy tên sát nhân."

Nói xong câu đó, hắn ngừng lại, nhìn sang Trương Lộ đang ngồi trên giường cúi đầu nắm chặt điện thoại.

"Vậy là, Dao Dao muốn giết mình." Cô lẩm bẩm.

Ngay cả lúc này, cô vẫn không thay đổi thói quen gọi nhau bằng biệt danh.

"Có lẽ nạn nhân không có chủ ý giết người. Chỉ là muốn sống sót - bản thân có thể sống sót, như vậy là đủ. Đối với người đó, em chỉ là một khối đá lót đường mà thôi."

Trở thành nạn nhân, hoặc trở thành đá lót đường, cái nào an ủi hơn? Trương Lộ không hiểu, cô chỉ biết mình đã bị bạn thân lợi dụng, mà người bạn này, còn muốn nhìn cô chết.

"Thì ra nút chuyển khoản này có công dụng như vậy." Hoàng Lộ xem điện thoại, có chút sợ hãi, "Chúng ta suýt chút nữa thì... Đây thật sự là một cái bẫy."

"Thay vì nói là bẫy, nó giống như một loại bảo vệ hơn. Ít nhất có thể suy ra chúng ta không thể chuyển tiền cho nhau, trò chơi muốn cấm con người tàn sát lẫn nhau, cái chết của Phùng Dao là một loại trừng phạt, hay nói đúng hơn là một lời cảnh cáo." Sở Thiên nói, "Tuân thủ quy tắc, thì sống sót."

"Bảo vệ?!" HKT hét lên, "Anh gọi đây là bảo vệ? Sau Phùng Dao sẽ còn có nhiều người khác, anh gọi đây là bảo vệ..."

Hai mắt cậu đỏ ngầu, rõ ràng cực kỳ tức giận: "Đùa đấy à? Trò chơi này chỉ muốn chúng ta chết..."

Sở Thiên nhún vai, đặt cờ lê lên người đối phương, ghé sát tai nói: "Đương nhiên là bảo vệ, nếu không vượt ải lại rất dễ dàng rồi. Tất cả mọi người chỉ cần chọn ra một tên xui xẻo, đem hết số dư chuyển cho hắn... Cậu cho rằng đến lúc đó, ai sẽ chết trước?"

HKT như ngừng thở: "Anh..."

Sau đó, cậu nghe Sở Thiên thấp giọng nói: "Tôi không nghĩ người đó sẽ là tôi đâu."

Nói xong, hắn mỉm cười thu lại cờ lê.

"Bản chất của trò chơi là quy tắc. Chúng ta dựa vào luật chơi sắm vai được chỉ định, làm "hài lòng" trò chơi. Đồng thời cũng nhân cơ hội tìm sơ hở, chừa lại đường sống cho mình." Sở Thiên mỉm cười, "Trước đây quỷ rất khó khống chế, hiện tại muốn tiêu diệt hoàn toàn cũng không dễ dàng. Thân là con người yếu đuối, việc duy nhất chúng ta có thể làm là lợi dụng sự bảo vệ của lời nguyền, dùng khoa học để loại bỏ quỷ quái. Muốn sống sót, chúng ta phải hoàn thành đúng vai trò mà trò chơi giao phó, vận dụng quy luật một cách hợp lý chứ không được để chúng thao túng. Cho dù là một học sinh cấp hai chơi Vương Giả cũng sẽ hiểu được điều này, phải không?"

Nói xong, hắn xoa đầu cậu nhóc, "Đây mới chỉ là vòng loại đầu, khi lên các cấp chơi cao hơn, cậu sẽ còn gặp đủ loại giám khảo biến thái hơn nữa, nếu dễ bị kích động như vậy, cậu sẽ rất khó sống sót."

Hắn một mình rời khỏi phòng, trước khi đi còn quay lại nhìn về phía cô nhóc.

"Đôi khi sớm phát hiện ra loại chuyện này cũng không hẳn là xấu. So với chuyện muộn màng nhận ra mình bị người thân phản bội... Còn tốt chán." Hắn nghiêng đầu, "Cái này cho em."

Nói xong, hắn ném cây kẹo mút về phía cô, người nọ vẫn không bắt được.

Lâm Hòe đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định đi theo hắn.

Trước khi rời khỏi phòng, y nhìn người đang ngồi trên giường lần cuối. Cô nhóc vẫn đang cầm điện thoại, ngón tay chà nút nguồn dính máu trong tuyệt vọng.

Không lau được.

Không biết cô bởi vì xuất phát từ sợ hãi, chán ghét, hay vì điều gì khác?

Y đột nhiên cảm thấy hứng thú chẳng vì lí do gì, mà để cho y hứng thú được như vậy, cũng chỉ có tên thám tử với suy luận sắc bén kia.

Lâm Hòe tìm thấy Sở Thiên trong đại sảnh. Người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ sọc đứng trước cửa sổ sát đất, im lặng nhìn ra bên ngoài.

Ngoài cửa sổ, mưa to tầm tã.

"... Từ nút chuyển khoản màu xám, đến mối quan hệ giữa hai người cùng động cơ gây án, quả thực là suy luận vô cùng tuyệt vời." Lâm Hòe đứng sau lưng Sở Thiên, có chút thiếu thành ý vỗ tay.

"Thật ra," Người trước mặt trầm giọng nói. Từ góc độ này, Lâm Hòe chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của hắn. Sở Thiên hơi ngẩng đầu, giống như đang hút thuốc.

Mãi cho đến khi hắn quay người lại, Lâm Hòe mới phát hiện hắn đang mút kẹo.

Sở Thiên kẹp cây kẹo giữa hai ngón tay, thở ra một hơi dài.

Lâm Hòe:...

"Tôi chỉ làm chút chuyện nhỏ thôi," Sở Thiên nói, "Vì sự sống còn của đồng đội, tôi sẽ không trốn tránh vì lợi ích cá nhân..."

"Vậy anh làm bằng cách nào?" Lâm Hòe đánh gãy những lời bốc phét của hắn, "Anh đã đi tìm manh mối trước bữa sáng phải không?"

"Đúng vậy." Sở Thiên hai mắt sáng ngời, "Qua một chuỗi chứng cứ chặt chẽ cùng suy luận tỉ mỉ, tôi đã thành công tìm ra điểm đột phá của vụ án này -"

Lâm Hòe vểnh tai.

"Điện thoại."

"Sau khi chia tay cậu, tôi quay lại nhà vệ sinh, tìm được một chiếc máy sấy tóc dự phòng. Sau nửa giờ sấy, cuối cùng tôi đã thành công sửa được chiếc điện thoại dính nước, khôi phục lại hồ sơ chuyển khoản." Nói xong, Sở Thiên từ trong ngực lấy ra chiếc điện thoại vốn thuộc về Phùng Dao, "Chính hiệu năng của chiếc điện thoại này đã mở ra mấu chốt của vụ án."

"... Vậy là anh đã dành nửa tiếng để sửa điện thoại à?"

"Đúng vậy." Sở Thiên lắc tóc, "Có là quỷ cũng phải tuân theo quy tắc cơ bản khi dùng ứng dụng. Không có bản ghi nào có thể bị xóa bỏ hoàn toàn, không có chân tướng nào là không thể khám phá..."

"Cho nên đây là suy luận của anh?" Lâm Hòe ngạc nhiên hỏi.

"Đúng vậy," Sở Thiên trả lời, "Dùng công nghệ khoa học tìm kiếm manh mối ẩn giấu thì có gì sai?"

Lâm Hòe:...

"Anh thực sự là..." Y chọn lọc từ ngữ, "Một người theo chủ nghĩa duy vật."

Y dừng một chút, đoạn bổ sung: "Người này... Quên đi, không nên có sự kỳ vọng gì ở anh."