Sáng Sớm Hôm Sau

Chương 27: Dùng miệng giúp anh



Tới nửa đêm cơn mưa lại to hơn rất nhiều , nhưng trong phòng lại rất yên tĩnh , hương vị tìиɧ ɖu͙© đã dần tan hết , nếu còn cũng là từ suy nghĩ của hai người , mà cũng không phải , bọn họ chỉ đang nằm cùng nhau , thậm chí Trì Ý còn quay lưng lại với anh , dường như đã xa cách hơn rất nhiều so với lúc nãy . Trì Ý không ngủ , tuy rằng năm lần bảy lượt cao trào đã làm cô không còn chút sức lực , nhưng vừa rồi anh đã giúp cô tắm rửa sạch sẽ , Trì Ý lại không còn buồn ngủ nữa .

Anh cũng vậy , hai người cùng nằm trên chiếc giường đơn có hơi chật chội , nên anh cố ý áp tới ôm chặt eo cô , ôm cô không một mảnh vải vào trong lòng . Trì Ý cũng không cự tuyệt , anh lại lấn tới hôn lên cổ cô . Sau đó bàn tay lần tới nắm tay cô mười ngón đan xen , có cảm giác , nói như thế nào nhỉ, ừm, ngày tháng thật bình yên.
Trì Ý cười , ngọ nguậy trong ngực anh , tầm mắt vô tình hướng tới trên bàn Tưởng Nhất Minh, tấm ảnh chụp chung kia đã không còn nữa, là bị hắn ném rồi hay cất đi , dù sao cũng không còn liên quan tới cô nữa.

Tầm mắt cô lại lướt qua bao thuốc trên bàn Tần Tranh , chần chừ vài giây rồi hỏi “ Anh hút thuốc à ? ” Chỉ là một câu hỏi chuyện bình thường nhưng Tần Tranh có thể hiểu được ý cô, anh ngồi dậy duỗi tay lấy ra hai điếu thuốc , nhưng rút được một nửa thì thả lại một điếu vào bao.

Anh theo bản năng nhìn Trì Ý một cái , sau đó không nói lời nào mà đưa lên miệng mình , bật lửa , động tác trôi chảy vô cùng tự nhiên. Đến khi đầu thuốc bắt lửa , quanh hơi thở tràn ngập mùi thuốc nhè nhẹ, anh mới lấy ra đưa đến miệng cô. Nhưng cô lại bất động , biểu cảm có chút khó đoán. Cô không biết có phải vì mình và anh đã phát sinh quan hệ hay không, mà cô có cảm giác , giữa cô và anh , có thể hiểu ý nhau mà không cần phải nói ra.
Cô không nhận điếu thuốc, tay đặt trên ngực anh, người dán lên , sau đó cầm lấy tay anh , ngậm đúng vào chỗ mà anh vừa ngậm. Ánh mắt quyến rũ nhìn anh không chớp, bụng dưới Tần Tranh lại run lên, tựa hộ dư vị lúc nãy vẫn còn rất rõ ràng. Cô hút một ngụm thật dài, mị nhãn như tơ, sau một lúc lâu mới phun ra ngụm khói , đầu lưỡi khẽ cong đưa ra ngoài . Làn khói quen thuộc che tầm mắt , làm người trước mặt trở nên mơ hồ , nhưng cô biết đây không phải một giấc mơ, người này thật sự có tồn tại.

Cô áp sát người anh , ngậm lấy vành tai nói ... Cô nói, lần sau sẽ dùng miệng giúp anh.

Lồng ngực anh run lên, cô ấy nói lần sau, chết tiệt , quá dụ người rồi.

Tần Tranh thức dậy lúc rạng sáng, xuống giường tìm trong ngăn tủ La Vĩ Hàng một hồi, tuy đã cố nhẹ nhàng nhưng vẫn đánh thức cô dậy. Cô có chút mơ màng, vẻ mặt lười biếng sau khi thức dậy, nhìn chằm chằm anh một lát mới chào hỏi “ Chào buổi sáng.”
Giọng nói có chút ngây ngốc, cũng có chút mềm mại, rõ ràng chẳng có gì mà đã đủ làm động tác Tần Tranh dừng lại một lúc, tim cũng không có tiền đồ mà run rẩy .

Sắc mặt bình tĩnh anh đáp lại “ Chào buổi sáng " , nhưng trong lòng đã nở hoa , mới sáng sớm đã có thể thấy được người mình thích , có thể nói chào buổi sáng với cô , ai mà không thích cảnh tượng đẹp đẽ thế này ?

Bàn tay lại tiếp tục việc đang làm , sau khi thấy độ ấm đã vừa đủ , Tần Tranh mới đưa ly nước trong tay qua cho cô , biểu cảm trên mặt có chút mất tự nhiên , ho nhẹ một tiếng hỏi Trì Trì Ý : “ Uống một chút nhé? ”

Cô nhận lấy nhìn một cái , sau đó khoé miệng không nhịn được cong lên , trong mắt hiện rõ ý cười , là một ly nước đường đỏ. Trì Ý đưa lên miệng nhấp một ngụm, sau đó đưa mắt nhìn anh, Tần Tranh lại càng không được tự nhiên. Anh không có ý gì khác , chỉ là ...