Sai Vị Trò Chơi

Chương 1



Khi Từ Tử Việt mở mắt ra, anh nhận ra trò chơi 'Love-Attack!' này có giao diện chính khá chung chung. Có một nền tảng để lưu và tải các tệp trò chơi, cũng như một nền tảng khác để chọn Thế giới mới.

Chỉ là nút lưu và tải game đã hoàn toàn chuyển sang màu xám – bàn tay Từ Tử Việt đặt lên đó không có tác dụng. Nút thoát trò chơi cũng có màu xám. Chỉ có nút 'Chọn trò chơi' dường như hoạt động.

Đương nhiên, đây là điều khó tránh khỏi, bởi vì Từ Tử Việt không thể rời khỏi trò chơi này được nữa; khi anh bị ràng buộc với hệ thống trong linh hồn của mình, thân xác của anh đã chết.

Nguyên nhân là vì Từ Tử Việt đã chết trong một vụ tai nạn xe cộ - loại tai nạn mà cho dù có xe cấp cứu tới thì anh cũng sẽ chết. Và thế là cuối cùng anh đã đồng ý tham gia Love-Attack! hệ thống trò chơi, thứ đã làm anh vướng mắc hơn hai năm nay.

Sau đó anh đã bước vào không gian ảo ảnh này, cũng là giao diện chính của Love-Attack!

Hệ thống bắt đầu nghiêm túc giải thích quy tắc. "Số lượng người chơi trong mỗi trò chơi có thể khác nhau, nhưng số lượng mục tiêu sẵn có đã được ấn định nên Chủ nhà phải nắm bắt mọi cơ hội và bắt được mục tiêu của mình!"

Từ Tử Việt lơ đãng nhấn nút 'Thoát trò chơi' màu xám và trả lời: "Có bắt được họ hay không hoàn toàn phụ thuộc vào ngoại hình của họ. Các mục tiêu sẵn có có đẹp trai không?"Tất nhiên rồi! Chúng tôi đã tham khảo và tích hợp nhiều gói dữ liệu về diện mạo của NPC mục tiêu, chỉ dựa trên những gì phổ biến nhất. Vì vậy, về ngoại hình của họ, người chơi có thể yên tâm!"

Lúc này, Từ Tử Việt cuối cùng cũng lộ ra chút hứng thú, nhưng anh vẫn không biết lời nói của hệ thống có đáng tin hay không.

Cuối cùng, quyết định phải do chính Từ Tử Việt đưa ra. Cho dù hệ thống có coi mục tiêu sẵn có là những bông hoa đẹp đẽ, Từ Tử Việt vẫn sẽ có chút hoài nghi cho đến khi tận mắt nhìn thấy họ.

"Người chơi, bạn đã điều chỉnh tư duy và chuẩn bị tinh thần để bước vào Thế giới thứ nhất chưa?"

Từ Tử Việt hít sâu vài hơi, xua đuổi hiện tượng tai nạn xe hơi ra khỏi đầu, chửi bới tài xế taxi say rượu, cuối cùng cũng thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút.

"Được rồi, hãy bắt đầu trò chơi." Hãy để anh xem những mục tiêu được cho là 'cực đẹp' này thực sự đẹp trai đến mức nào! Từ Tử Việt cũng không đặt ra tiêu chuẩn quá cao – nếu đối phương là nam giới thì ít nhất cũng phải ngang hàng với hoàng tử trong đội bóng rổ trường trung học của anh. Nếu là nữ thì ít nhất cũng phải xinh đẹp bằng nữ thần tượng tóc dài ở quận bên cạnh. Chỉ như vậy anh mới thực sự có hứng thú trò chuyện và theo đuổi đối phương.

Nếu mục tiêu là đẹp trai thì ngay cả khi tính khí của họ có hơi tệ, anh vẫn có thể chịu đựng được... nhưng nói chung, mọi mục tiêu có sẵn trong trò chơi mô phỏng hẹn hò đều có một khía cạnh hấp dẫn và đáng yêu nào đó đối với họ nên Từ Tử Việt đã không quá lo lắng.

Cho dù anh thất bại trong trò chơi và không chiếm được cảm tình của mục tiêu đẹp trai nhất thì ít nhất anh vẫn có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp của họ! Từ Tử Việt nửa muốn tự tát mình vì có xu hướng chỉ chú trọng đến bề ngoài, nhưng nửa còn lại cũng tràn đầy phấn khích và mong muốn những gì sắp xảy ra.

Tuy rằng anh không hoàn toàn tin tưởng vào lời Từ của hệ thống, nhưng trong lòng anh vẫn tràn đầy chờ đợi.

Ah... liệu anh có thể thực sự trải nghiệm tình yêu trong một trò chơi với những người hấp dẫn và có tính cách lành mạnh không? Chỉ nghĩ đến thôi anh đã thấy vui rồi heh heh.

Hệ thống hô to: "Chọn trò chơi - cấp độ giới thiệu: độ khó của người mới."

Từ Tử Việt gật đầu, sau đó cảm thấy tầm mắt tối sầm, thân thể bắt đầu rơi xuống. Theo sau, anh tiếp xúc với một vật gì đó chắc chắn và ngồi xuống.

Anh mở mắt ra và thấy mình đã xuất hiện bên trong một lớp học.

Lớp đang trong giờ học và giáo viên ở phía trước đang giảng về các học phần toán. Từ Tử Việt hưng phấn nhìn chung quanh bạn học mới.

Hệ thống: "Những người có biểu tượng màu xanh lá cây trên đầu là người chơi; trò chơi này có 20 người chơi. Mục tiêu khả dụng của bạn là tất cả các NPC của trường trung học Thượng Dương. Hãy tự mình khám phá trò chơi, không có hướng dẫn. Sau khi chiếm được trái tim của mục tiêu và chiếm được tình cảm của họ, bạn sẽ hoàn thành thế giới này và trò chơi sẽ kết thúc."

Từ Tử Việt vuốt cằm, bắt đầu đánh giá các bạn cùng lớp với vẻ mong đợi.

70 điểm, 60 điểm, 85 điểm... Có rất nhiều người đẹp trai – một trong những cầu thủ đồng đội của anh thậm chí còn đạt được số điểm cao là 89 điểm. Tuy nhiên, xét về những người đẹp trai đến mức khiến người ta không khỏi muốn nhảy vào thì... Từ Tử Việt vẫn chưa thấy ai.

Đột nhiên, anh nhận thấy người chơi nam ngồi cạnh mình không hiểu sao có biểu cảm rất kì quặc. Ý thức được điểm này, Từ Tử Việt quan sát những người chơi khác, thấy được hầu hết đều có vẻ mặt nhăn nhó tương tự.

Từ Tử Việt có chút tò mò, cảm giác mới lạ cùng hưng phấn cũng tăng lên. Anh lấy ra một cục tẩy nhỏ và ném nó vào bàn của người chơi bên cạnh.

Hạ giọng xuống, anh hỏi, "Này, tên cậu là gì? Chẳng lẽ cậu cũng chết rồi đi vào thế giới trò chơi này sao? Tên tôi là Từ Tử Việt. Cậu đã chọn được mục tiêu chưa? Nếu vậy tôi sẽ tránh xa họ. Suy cho cùng thì những người quan trọng khác đều bị giới hạn— "

"Từ Tử Việt!"

Từ Tử Việt giật mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn vị giáo viên vừa kêu tên mình. Run rẩy một chút, anh đứng dậy. Bị giáo viên bắt nhanh như vậy à... Anh đã nghĩ rằng các giáo viên NPC sẽ phớt lờ hành động của người chơi... Có vẻ như anh đã đoán sai. Giáo viên dạy toán đứng trên bục cũng không trực tiếp khiển trách Từ Tử Việt. Thay vào đó, giáo viên dạy toán nói: "Hãy lên đây và giải câu hỏi này".

Từ Tử Việt im lặng mở miệng – hắn không biết phải làm sao. Anh nhìn người chơi bên cạnh mình, chỉ để thấy rằng sự chú ý của người kia hoàn toàn không dành cho anh. Thay vào đó, sắc mặt của người chơi kia tái nhợt, như thể đang sợ hãi điều gì đó.

Từ Tử Việt chỉ có thể tạm thời gạt bỏ ý định cầu cứu đồng chí này.

Anh lấy một cây bút ra và chọc vào lưng người đàn ông đang ngồi trước mặt mình.

Nam nhân đột nhiên nao núng, sau đó quay người dùng ánh mắt không thiện ý nhìn Từ Tử Việt.

Tuy nhiên, Từ Tử Việt lại sững sờ, trong mắt sáng lên niềm vui.

"Đừng nhờ học sinh khác giúp đỡ!" Thầy dạy toán cầm bút gõ lên bục, giọng điệu nghiêm khắc.

"Thưa thầy, em xin lỗi." Trong suốt cuộc đời của mình, Từ Tử Việt là kiểu học sinh luôn biết cách lấy lòng người khác. Mặc dù anh không phải là người có thiên hướng học tập tốt nhất - chỉ ở mức trung bình trong lớp - nhưng anh là kiểu người có thể làm sôi động bất kỳ bầu không khí nào. 

"Vừa rồi em không nghe nên không biết câu trả lời. Nhưng, em Từ Tử Việt, bây giờ em sẽ chú ý!"

 "Ngồi xuống. Lắng nghe một cách cẩn thận." Giáo viên quả nhiên không tiếp tục làm khó Từ Tử Việt, sau khi thấy hắn ngồi xuống, tiếp tục giảng bài. Từ Tử Việt thở ra một hơi nhẹ nhõm, bắt đầu nghịch nghịch cây bút vừa chọc chọc học sinh ngồi trước mặt. Anh đã tìm được mục tiêu chinh phục của mình – chính là người đàn ông đang ngồi trước mặt anh! Cậu ấy đẹp trai quá à... 

Chỉ là sắc mặt cậu ấy có vẻ hơi xanh xao, thân hình có vẻ hơi yếu ớt, hình như gần đây cậu ấy không ăn uống điều độ. Nếu yêu cầu Từ Tử Việt, một người có khuynh hướng khoa học hãy miêu tả người học sinh trước mặt anh, thì điều thơ mộng nhất mà anh ta có thể nghĩ đến là 'đẹp với nét mặt nhẹ nhàng và thanh tú'. Suy cho cùng, người kia vẫn còn trẻ và các đặc điểm trên khuôn mặt của cậu ta vẫn chưa phát triển đầy đủ.

Chỉ là đôi mắt của cậu ấy hơi sẫm hơn so với người bình thường và có vẻ khá bơ phờ. Nếu có tinh thần hơn một chút thì có lẽ cậu ấy sẽ càng bắt mắt hơn. Từ Tử Việt trong lòng cho người bạn cùng lớp này điểm cực cao 93 điểm. Từ Tử Việt muốn cùng hắn nói chuyện một chút, đáng tiếc phía trên giáo viên vẫn luôn theo dõi chặt chẽ chính mình, cho nên hắn chỉ có thể ngồi thẳng, tiếp tục nghe giảng.

Có một sơ đồ chỗ ngồi nằm ở góc trên bên trái bàn làm việc của anh. Từ Tử Việt nhận thấy tất cả người chơi đều có biểu đồ này, còn NPC thì không, vì vậy anh kết luận rằng đây có thể là một phụ kiện nhằm giúp người chơi làm quen với trò chơi hiện tại. 

Học sinh ngồi trước mặt anh tên là Tôn Mặc và người chơi còn lại mà anh chỉ định là đồng đội của mình là Lục Nhân Gia. 

Tôn Mặc... Từ Tử Việt lặp lại cái tên đó trong lòng. Có vẻ như nhân vật này sẽ không dễ tiếp cận lắm.  Anh chỉ chọc vào lưng cậu ấy rồi bị trừng mắt nhiệt tình như vậy... nhưng anh không hề nản lòng!

Nếu đây là hiện thực thì Từ Tử Việt có lẽ sẽ cân nhắc hơn một chút, nhưng... Anh đã chết một lần rồi, và đây cũng là một trò chơi mô phỏng tình yêu. Thêm vào đó, anh là một con chó độc thân, không có bất kỳ ràng buộc nào... Nếu anh thực sự muốn yêu, vậy thì có gì sai khi không biết xấu hổ một chút?

Không, thể diện là gì, trước mặt bạn đời, bạn không cần phải làm thế!

Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, Từ Tử Việt không chú ý đến những lời giao tiếp ngầm và sự tụ tập sau đó của những người chơi khác, mà thay vào đó bước tới bàn của Tôn Mặc và bắt đầu trò chuyện.

"Tôn Mặc, sao cậu không giúp tôi sớm hơn, cô giáo dữ quá nhỉ." Từ Tử Việt rên rỉ, ngồi xổm bên cạnh bàn làm học của Tôn Mặc, chống hai tay lên bàn, thậm chí còn tựa cằm lên đó.

Tôn  nhàn nhạt liếc nhìn Từ Tử Việt, nhưng không có vẻ muốn nói chuyện."Vừa rồi tôi chọc chỗ ngứa của bạn phải không? Vậy thì tôi sẽ xin lỗi, được chứ? Cậu có thể nói chuyện với tôi không, tôi muốn nghe giọng nói của cậu ah.

Khi Từ Tử Việt đang nói chuyện với Tôn Mặc, 19 người chơi khác đã tụ tập ở một góc xa của lớp học.

Có người hỏi: "Chúng ta có nên gọi người đó tới không?"

Một người khác trả lời: "Chúng ta không thể giúp những người chọn cách tìm đến cái chết. Anh ta thậm chí còn không đọc Hướng dẫn cho người mới bắt đầu và không hiểu tầm quan trọng của việc gặp chúng ta để trao đổi thông tin. Nếu anh ta tham gia cùng chúng ta, anh ta sẽ mang chúng ta đến chỗ chết."

Người vừa lên tiếng liền im lặng. Nếu không có bất kỳ nhiệm vụ cụ thể nào được kích hoạt và nếu họ không chủ động nói chuyện với các NPC thì các NPC thường sẽ không chú ý đến người chơi; do đó, những người chơi này không quá lo lắng bọn họ tập hợp lại sẽ ảnh hưởng.

"Tôi chắc chắn mọi người đều đã đọc thông tin cơ bản về Thế giới này. Sau khi trường trung học Thượng Dương thay đổi hiệu trưởng, giảng đường cũ bị bỏ hoang đã được cải tạo. Chúng ta là những sinh viên mới bước vào năm thứ ba và được chuyển đến lớp học này ở đây. Lý do tòa nhà này ban đầu bị bỏ hoang rất có thể là chìa khóa giúp chúng ta trốn thoát. Ngoài ra, tất cả chúng ta đều được xếp cùng nhau trong lớp học này và không phân tán giữa các lớp khác, nên đó là một manh mối quan trọng khác....."

"Ồ? Bọn họ đang nói cái gì vậy?" Từ Tử Việt hơi quay đầu lại, tò mò nhìn về phía đám đông người chơi tụ tập trong góc.

Tôn Mặc, người cho đến bây giờ vẫn không để ý đến sự tồn tại của Từ Tử Việt, cũng quay đầu nhìn theo ánh mắt của Từ Tử Việt.

"Bọn họ đang nói gì thế?" Tôn Mộ lặng lẽ hỏi. Từ Tử Việt hai mắt sáng lên. "Đúng như mong đợi, giọng của cậu nghe rất hay!" 

Lời nói của Tôn Mặc có nhịp điệu kỳ lạ và có cảm giác trống rỗng, nhưng giọng điệu lại rất sắc bén có cảm giác không gian, âm sắc cũng rất trong trẻo, nhưng lại quá ít lời. Bản thân anh đã nói nhiều như vậy, nhưng Tôn Mặc lại chỉ nói một câu, kỳ thực chỉ là lặp lại câu hỏi của Từ Tử Việt mà thôi!

Từ Tử Việt bắt gặp ánh mắt của Tôn Mặc và phồng má. "Tôi không biết à, tôi hỏi cậu câu hỏi này trước."

Nhưng anh  rằng họ đang thảo luận và phân công người chơi khác nhau làm mục tiêu cá nhân. Tuy nhiên, trong trường có nhiều người như vậy, chắc không có ai thô lỗ đến mức tranh giành Tôn Mặc với anh phải không? 

Anh đã nhìn thấy Tôn Mặc đầu tiên! Ngay cả khi họ không thể là người , anh vẫn muốn ở cùng với Tôn Mặc trên thế giới này... Hãy nhìn làn da mịn màng và trong trẻo đến tuyệt vời cũng như đường nét khuôn mặt đẹp đẽ của cậu ấy!

Ah, cậu ấy đẹp trai quá!

Tác giả có lời muốn nói: Không có phác thảo, chỉ cần để bản thân đi và kiểm tra trước.

---------------------------------

Bản dịch mang tính tương đối, ad viết chỉ để thỏa mãn đam mê dịch truyện, mong có gì hoan hỉ bỏ qua cho ad. Cảm ơn mọi người nhiều và chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.