Sắc Khí Tràn Đầy

Chương 159: Trời xui đất khiến



Đừng nói đến Đinh Hòa Tỉnh đang tính toán cái gì, Thẩm Quân ngồi trên tàu xe mệt nhọc cả người. Cả người nôn nóng chỉ muốn mau chóng tới phủ tướng quân ở An Châu.

Trước mắt là cửa chính uy phong lẫm liệt, đặt giữa đường chính, ba chữ "Phủ Tướng Quân" to đùng, nếu là người nhát gan sợ đứng trước hình ảnh uy nghiêm như vậy sớm đã mềm chân.

Thẩm Quân vực dậy tinh thần, bước lên từng bậc thang, do dự nói với hai thủ vệ canh cổng: "Làm phiền ngài thông báo giúp ta một tiếng, ta muốn tới gặp Thẩm tướng quân."

Thủ vệ kia ánh mắt sắc bén nhìn từ trên xuống dưới một vòng, hai người nhìn nhau trao đổi ánh mắt: "Là người phó tướng nói tới sao?"

"Hình như vậy."

"Được rồi, ngươi vào đi."

Thẩm Quân kinh ngạc, thủ vệ ở đây cứ như vậy mà cho nàng vào? Canh gác lơi lỏng như vậy?

Nội tâm tràn đầy nghi ngờ, đi vào cửa tướng quân phủ. Vừa bước vào đã thấy hơi đau mắt, đường đường là phủ tướng quân nhưng mà tìm một hồi cũng không thấy một hạ nhân nào có thể hỏi chuyện.

Nhưng mà nơi đây, giống như là nhà của các gia đình giàu có ở nước ngoài, nhưng so ra họ còn kém hơn một bậc, từ trong ra ngoài tuy đơn giản, nhưng dựa vào uy vũ của võ tướng mà bao trùm một hơi thở lạnh thấu xương.

Đi một hồi như lạc vào mê cung, Thẩm Quân chỉ đành nhờ Hệ Thống giúp mình tìm được đường trở về phòng ngủ.

Lang Hiên Các.

##

Thẩm Ảm đi ra sảnh sau, bước chân hiên ngang đi về hướng Lang Hiên Các, nhiệt khí trong lòng dâng lên, cảm giác lửa nóng mãnh liệt cháy rụi cả thần kinh hắn.

Hôm nay tác dụng của rượu lại mạnh như vậy sao?

Thẩm Ảm đối với hạ nhân đều vô cùng tín nhiệm, nơi nào nghĩ Đinh Hòa Tỉnh lại dám bỏ dược vào trong chén rượu hắn, người đã có lòng hắn cũng không muốn uổng công, Thẩm Ảm quyết định giải quyết sinh lý nhu cầu của mình một chút.

Lúc này, Đinh Hòa Tỉnh và Trần Hồ còn đang thổi phồng quang minh đại kế với nhau.

Thẩm Ảm đi không bao lâu, nhiệt khí phát tán, mồ hôi đổ như mưa, hai mắt đều trở nên đỏ đậm, xiêm y giống như là bị mồ hôi làm ướt đẫm, vật giữa hai chân cao phồng lên, đũng quần cũng tựa như thấm ướt.

"A...A...Sao lại thế này...."

Thẩm Ảm đỡ cửa, thở dốc, hắn không biết lúc Đinh Hòa Tỉnh hạ dược còn sợ dược không đủ mạnh, một lần làm tận hai bao, giống như để cho một con ngựa hoang phát cuồng vì dược liệu.

Ngày thường mắt xem lục lộ, tai nghe bát phương, Thẩm Ảm giờ không rảnh lo bận tâm người khác, tập tễnh đi về phòng ngủ, không phát hiện phía sau có hai cái đuôi đang lén lút đi theo hắn.

Đinh Hòa Tỉnh núp ở lùm cây, cùng với Trần Hồ lén lút theo dõi, một bên Trần hồ diễu võ dương oai đồng thời có tật giật mình, sợ bị Thẩm Ảm xử lý.

"Ngươi xem ngươi xem, nhìn tướng quân đi cái thế kìa...Ha ha ha..." Đinh Hào Tỉnh nhìn vào Thẩm Ảm tư thế, ra sức cười trộm.

Trần Hồ liếc hắn một cái: "Tướng quân bây giờ đầu óc không rõ ràng, mới bị ngươi nói như thế, theo ta thì vẫn ngọc thụ lâm phong."

Hai người cách một khoảng, không gần không xa theo đuôi Thẩm Ảm. Cho tới khi nhìn thấy hắn đi vào Lang Hiên Các mới nhẹ nhàng thở ra.

"Người ngươi nói có tới không?" Trần Hồ dùng khuỷu tay đụng vào Đinh Hòa Tỉnh.

"Hẳn là đã sớm tới, thủ vệ nói, vừa rồi ở cổng chính có một nữ nhân tiến vào."

Không bao lâu, một thân cả người đồ trắng, nữ tử dần dần bước tới gần phía Lang Hoa Các, Đinh Hòa Tỉnh nói: "Tới rồi."

Trần Hồ hai mắt sáng ngời, hoa khôi đúng là hoa khôi, danh bất hư truyền: "Đúng là đẹp quá, bất quá tại sao không trang điểm? Nhìn lại có phần đen, trên đầu còn có một bông hoa màu trắng nhỏ?"

Đinh Hòa Tỉnh xem thường liếc hắn: "Ngươi thì biết cái gì? Trang điểm như vậy là chọc vào lòng thương tiếc của ngươi. Xem ngươi bộ dạng yếu ớt vô hại, chính là tình thú. Ta cam đoan, tướng quân nhất định thích."

"Được được. Coi như ngươi đúng. Nhưng làm sao ngươi khẳng định tướng quân với nữ tử này..." Trần Hồ lời còn chưa dứt, Đinh Hòa Tỉnh đã cười một nụ cười vô cùng xấu xa.

"Hắc hắc hắc, ngươi đừng nhọc lòng, lão tử làm việc thì trước sau, vạn sự đã lo đầy đủ."

"Ngươi lại bày trò gì?"

"Sáng sớm ta đã bỏ một ít dược vào lư hương trong phòng, tú bà ở Túy Xuân Lâu lại đưa ta một gói thần dược, nói chỉ cần hưởng nhẹ là sẽ mê mẩn muốn phát hỏa, một nam một nữ lại càng hút nhau, liền nhịn không được mà muốn tới gần đối phương. Đã có lời ta còn không biết dùng sao? Ha ha ha..."

Đinh Hòa Tỉnh xoa xoa hai tay, vẻ mặt giống như gian kế đã thực hiện được.

Trần Hồ bừng tỉnh, nói: "Nhìn đúng là không ra, lão Đinh! Ngày thường chắc chắn ngươi tới Túy Xuân Lâu không ít lần, ngươi nói xem nếu nương tử nhà ngươi mà biết được, thì..."

"Ta đánh! Trần Hồ, ta lần này vì tướng quân mới làm, ngươi đừng có đổ oan cho người tốt. Nếu ngươi dám nói bậy bạ trước mặt phu nhân nhà ta, xem ta giết ngươi thế nào." Đinh Hòa Tỉnh uy hiếp nói.

"Được, vì tướng quân ta tha cho ngươi một lần." Trần Hồ bất hòa, không muốn hắn lớn tiếng, lại nói: "Ai, tới gần một chút nghe động tĩnh."

"Còn nói nhảm." Dứt lời, hai người rụt rè sợ hãi, trốn đông trốn tây cẩn thận đi lại gần Lang Hiên Các.

Thẩm Ảm vào phòng ngủ, nhìn thấy nước trà trên bàn, trực tiếp đổ vào trong miệng, trước sau như một, vẫn không hết khát.

Hít sâu một hơi, mãnh liệt lại bốc lên trong người, toàn thân làn da đều đỏ lên.

Thẩm Ảm khó chịu bắt đầu cởi quần áo, lung tung xé rách, ném xuống đất, quần lót màu trắng bên trong đã bị thấm ướt hoàn toàn, ẩn ẩn lộ ra một vật thể đỏ tím.

Hắn vừa định cởi ra, giải quyết việc cấp bách, cửa chính bỗng nhiên bị đẩy mạnh, một nữ tử yểu điệu tiến vào trong mi mắt hắn. Một thần nữ tử kia mặc đồ trắng, trên đầu còn có một bông hoa nhỏ, bộ dạng đúng là suy nhược, điềm đạm đáng yêu, làm nam nhân sinh ra ý muốn bảo hộ, chăm sóc, lăng nhục, chà đạp dục vọng.

"Ngươi là ai?" Tuy là nhìn vô hại, nhưng Thẩm Ảm không dám thiếu cảnh giác.

Thẩm Quân vừa vào cửa đã bị hắn hấp dẫn, người trước mặt da ngăm đen anh tuấn, khỏe mạnh rắn chắc, trừ bỏ quanh thân có phần sát khí, thì hắn thập phần là loại hình nữ nhân yêu thích.

Thấy người trong mắt, võ tướng thường đều lỗ mãng, nhưng mà Thẩm Ảm lại không như thế, nếu nói hắn là một tướng quân, khẳng định người ta sẽ không tin. Phần lớn đều cho rằng hắn là một học sĩ văn nhân.

Trên chiến trường, hắn giết người chưa từng chớp mắt, ngay cả nam nhân cũng bị nhục bởi khí khái này, lời nói nói ra khi phê bình người khác cũng làm hắn nói đến thuyết phục.

Thẩm Quân tim đập nhanh hơn, không tự giác đi lại gần hắn, vận mệnh dường như đang hấp dẫn nàng, thân thể không chịu nghe lời khống chế.

"Xin hỏi, ngài là Thẩm Ảm tướng quân sao?" Thần trí bắt đầu hỗn độn, Thẩm Quân nhíu mày hỏi.

"Ngươi...Đừng tới đây."

Thẩm Ảm nhìn thấy nữ tử tới gần, lửa cháy càng nóng rực, loại cảm giác thổi quét nháy mắt chảy tới, hắn không nhịn được mà muốn tiến đến ôm nữ tử trước mặt vào lòng, sau đó, chiếm hữu nàng...Xem nàng rơi lệ mà xin tha thứ...Dẩu mông lên...Dâm đãng mà rên rỉ.

"Ta không khống chế được chính mình, tướng quân." Thẩm Quân nhận ra có gì đó không thích hợp, nhưng cụ thể là thứ gì, cô vẫn chưa rõ ràng.

Trước mắt cả người nam nhân như phát ra hơi thở trí mạng, nguy hiểm đến mê người. Bốn mắt hai người nhìn nhau, nhìn một lần đi sâu vào lòng người.

"Chẳng lẽ...Số phận đã an bày..." Thẩm Ảm ở phương diện nam nữ tình ái ngoài ý muốn có phần đơn thuần, bỗng nhiên nói ra được câu nói số mệnh, làm Thẩm Quân bật cười.

Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên có một cánh tay hảo tâm khép cửa lại, sau đó Đinh Hòa Thanh nói: "Tướng quân, chúc ngài vui vẻ, hảo hảo chung đụng."

Đinh Hòa Tỉnh xuất hiện làm Thẩm Ảm biết được đây là âm mưu của hắn, nữ tử trước mặt chắc cũng là hoa khôi ở Túy Xuân Lâu