Sắc Khí Tràn Đầy

Chương 152: Gương mặt thật



Đái Luật Mậu và Thẩm Quân đi theo tầm mắt của đám người, ngày thường đám người thượng lưu này ra sức cùng người khác bảo trì khoảng cách, hôm nay lại chui vào trong đây theo bầy đàn mà nhỏ to nghị luận người khác, chả khác nào đám người ở chợ thích náo nhiệt.

Muốn nói tới bên trong xảy ra chuyện gì, thì bước đầu nên vượt qua được Lữ Xá Tiêu đang bảo trì gương mặt khiếp sợ.

Mà lúc này cô ta đưa tay lên che miệng cũng không kịp, vừa rồi cô ta la lên một tiếng, làm tất cả mọi người kéo tới mà xem.

Lữ Xá Tiêu nhìn thấy Đái Luật Mậu, nhìn lại người bên cạnh hắn, cả kinh: "Cô...Cô là ai?"

Lữ Xá Tiêu hiện tài thành công đo chiều gió, âm thanh nói ra cũng làm người khác chú ý, nhìn thấy cô gái trước mặt ai nấy đều phản ứng kinh ngạc vô cùng.

Cô gái này, ưu nhã động lòng người, mỹ diễm mưu vật, là người phương nào?

Chưa để người trong cuộc trả lời, vợ chồng Thẩm Gia đã tiến tới cho bọn họ đáp án.

"Tiểu Quân, có việc gì sao?" Ba Thẩm hỏi.

Tiểu Quân??

"Ba, con mới vừa tới, cũng không biết." Thẩm Quân nắm tay Đái Luật Mậu, đi về phía ba mẹ Thẩm.

!!!!

Tiểu Quân = Thẩm Quân = Mỹ nhân.

Rất nhiều người thầm mắng mình ngu ngốc, bình thường đều nói Thẩm Quân như bà cụ non, không thích gặp người khác, bây giờ mới nhìn thấy cô gái trước mắt này lại cư nhiên là mỹ nữ.

Thật nhiều độc nam ở đây tiếc hận vô cùng, chỉ ước mình biết sớm hơn, Thẩm Quân như vậy mà lại tuyệt sắc giai nhân.

Cho nên, Đái Luật Mậu vừa giải hôn ước đã cùng Thẩm Gia kết tốt quan hệ, nguyên nhân bởi vì Thẩm Quân đi.

Tin tưởng lời đồn, không duyên không cớ làm người ta kinh ngạc không nói nên lời.

Hiện tại, không ai cảm thấy Thẩm Quân không xứng với Đái Luật Mậu nữa.

Hai người bọn họ là xứng đôi, môn đăng hộ đối đến dư dả.

Thẩm Quân trước kia chưa từng có hôn ước, lại là tiến sĩ mà quốc gia vô cùng coi trọng, điều kiện tốt như vậy, có đốt đèn lồng cũng không tìm được người thứ hai.

Một độc thân mỹ nhân ở trước mặt họ, lại bị bọn họ bỏ lỡ.

Bên này một đám nam nhân trong lòng khổ sợ.

Bên kia, Thẩm Quân, Đái Luật mậu và ba mẹ Thẩm rốt cục cũng tìm ra nguyên nhân của tiếng hét kinh hoàng kia.

Chỉ thấy trong phòng nghỉ, trên sô pha, ba thân thể trần trụi đang giao cấu, hai nam nhân kẹp cô gái kia chính giữa, tuy nhiên trường hợp ở đây không hề thích hợp để kích thích.

Thẩm Quân nhìn xong, dựa vào vai Đái Luật Mậu. Bên trong chính xác là Bạch Liên Họa, thân thể cô ta hoàn toàn bại lộ trước mặt người khác.

"Hoan đường. Thói đời ngày sau, đúng là đạo đức luân tang!!"

Ba Thẩm nhìn thấy cảnh này, tức giận tới gân xanh bạo khởi, lớn tiếng quát lớn, loại tình xấu hổ này còn phát sinh ở buổi tiệc đính hôn của con gái yêu của ông. Trong lòng ông càng nghĩ càng tức giận.

Mẹ Thẩm nhìn thấy, vội vàng giúp ông giảm nhẹ tức giận: "Đừng tức giận đừng tức giận, huyết áp tăng lên rồi. Đừng giận đừng giận."

Loại tình này đối với nữ nhân như Thẩm Quân sẽ khó nói, Đái Luật Mậu đứng ra làm chủ, xua tan khách nhân xung quanh: "Hy vọng mọi người có thể ra sảnh chính. Nơi đây không tiện tiếp đón khách quý."

"Chủ nhân" ra lệnh đuổi khách, ở đây ai cũng là đại quan quý nhân, trong lòng tuy tò mò, nhưng vẫn nghe theo mà rời khỏi. Vài vị phóng viên nương theo ánh mắt lạnh lùng của Đái Luật Mậu, chỉ đành bất lực mà rời khỏi.

"Lão Trương, tìm Bạch Nguyên Thịnh cho tôi." Ba Thẩm gọi quản gia lại, Bạch Nguyên Thịnh chính là ba của Bạch Liên Họa.

"Ngài ấy ở sảnh chính." Lão Trương nói.

"Đáng khen cho ông ấy, dạy dỗ được đứa con khuê nữ như vậy." Ba Thẩm đối với Bạch Nguyên Thịnh, một chút hảo cảm cũng không còn.

"Tiểu Quân, sau này không được qua lại với Bạch Liên Họa. Tránh làm xấu mặt chúng ta."

Ba Thẩm đem theo tức giận rời khỏi, đi tới sảnh chính đón tiếp khách khứa.

Ông đi rồi, chỉ còn Thẩm Quân và Đái Luật Mậu, cùng với Lữ Xá Tiêu. Bỗng nhiên không khí trở nên hiu quạnh.

"Cậu...Cậu là Thẩm Quân?" Lữ Xá Tiêu hỏi, vẫn không tin vào mắt mình.

"Là mình." Thẩm Quân nói.

"Bọn họ là cậu làm?" Lữ Xá Tiêu tiếp tục hỏi, tuy biết rõ nhưng không dám thừa nhận.

Thẩm Quân cười nhạo: "Có ai ngu tới nỗi ở tiệc đính hôn của đời mình mà làm ra loại việc này không? Huống hồ, việc của ba người bọn họ không sớm thì muộn sẽ bại lộ. Ít nhất là cậu cũng đừng có bày trò quỷ trong đoạn video về tiệc đính hôn của mình. Cậu hiểu rõ ý mình nói, đúng không?"

Lữ Xá Tiêu rùng mình, Thẩm Quân nói trúng rồi.

Nếu Bạch Liên Họa không bị phơi bày. Cô tính là đem đoạn video lúc trước chụp lén được, lén đổi đĩa phim với đoạn phim mặc áo cưới của Thẩm Quân và Đái Luật Mậu.

Muốn là mượn cơ hội này làm Bạch Liên Họa, vạch áo cho người xem lưng.

"Mình sẽ không làm vậy." Cô chột dạ nói, nhìn đôi mắt sáng quắc của Thẩm Quân, cô không thể nào che giấu ý đồ của mình.

"Thẩm tiểu thư..."

Giải Bàn Hạ đột nhiên xuất hiện, hắn là người không thích náo nhiệt, nhưng nghe thấy tên của Bạch Liên Họa thì lập tức chạy tới đây.

"Giải tiên sinh..."

Lúc này, kêu hắn một tiếng sư huynh, thì hình như không còn giá trị nữa.

"Liên Họa đâu?" Giải Bàn Hạ nói thẳng, trên mặt có chút nôn nóng.

Thấy vậy, Lữ Xá Tiêu cảm thấy thống khoái, nói thẳng: "Người ta chính là đang cùng với nam nhân khác phiên vân phúc vũ, anh cần gì hà tất phải tự vả mặt mình."

Giải Bàn Hạ ngữ khí lạnh lẽo: "Lữ tiểu thư, mong cô chú ý ngôn ngữ của mình."

"Anh đúng là quá ngốc, chính anh vào trong xem đi, xem bọn họ có giống súc sinh hay không? Làm người khác nôn mửa."

"Câm miệng." Giải Bàn Hạ giơ tay lên, thiếu chút nữa là đánh xuống.

Thẩm Quân cũng bất ngờ, không nghĩ một người như Giải Bàn Hạ lại có thể si tình đến thế, dù trước mặt có thật như thế nào, cũng chấp nhận. Cảnh tượng này đúng là quá giống với bộ phim truyền hình cẩu huyết ngôn tình hay chiếu lúc 8 giờ tối.

"Anh muốn đánh em?" Lữ Xá Tiêu giật mình, hốc mắt đỏ lên, nước mắt cũng rơi xuống.

Giải Bàn Hạ trầm mặc, trong mắt không khống chế được chính mình.

Thẩm Quân và Đái Luật Mậu giống như quần chúng xem toàn bộ hành trình, hoàn toàn không đưa ra ý kiến gì.

"Thẩm tiểu thư, van xin cô, chuyện ngày hôm nay có thể không tung ra ngoài không?" Giải Bàn Hạ quay lưng hỏi cô, trong mắt đều là thẩn khiết.

Thẩm Quân nhìn hắn, trong lòng hơi do dự, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt.

"Giải tiên sinh, thỉnh cầu của anh tôi không thực hiện được. Ở đây có nhiều người như vậy, không chỉ có một mình chúng tôi. Chung quy, tất cả đều là gieo gió ắt gặt bão, tôi không truy cứu đã là nể tình lắm rồi." Thẩm Quân nói thẳng, không hề khách khí, mang theo khinh miệt, trời mới biết cô muốn xử lý Bạch Liên Họa lâu lắm rồi.

"Hai người là bạn..." Giải Bàn Hạ cố ý nói tiếp.

Thẩm Quân nhìn Lữ Xá Tiêu: "Lời này thật quá nực cười, bạn bè? Hai chữ này chỉ thích hợp để dùng nếu muốn lợi dụng đối phương mà thôi. Bạch Liên Họa chưa bao giờ thật lòng coi tôi là bạn. Chỉ qua lợi dụng được thì không đành mà đá đi thôi. Với tôi mà nói, đó là điều mà tôi không cần thiết phải làm, bởi vì nó dư thừa."

"Giải tiên sinh, hôm nay tôi mới phát hiện anh thật sự quá thiện lương, hay là tôi nên gọi anh là ngu ngốc? Khó trách Bạch Liên Họa vứt bỏ anh, quay đầu liền ôm ấp người khác. Cho dù tôi coi tiền như rác, đối nhân xử thế không tốt cũng còn giống người hơn anh. Tôi chỉ cần nói một lời thôi, toàn bộ ấn tượng của những người đại sảnh đối với anh sẽ mãi mãi dừng lại ở bốn chữ "bị đội nón xanh".

Thẩm Quân nói xong, Giải Bàn Hạ vô pháp phản bác, bởi vì những lời cô nói, đều là sự thật.

"Đái Thiếu Tướng..." Giải Bàn Hạ không nói được, hắn là người thứ ba giữa hôn ước của Đái Luật Mậu và Bạch Liên Họa. có tư cách gì năn nỉ người khác hỗ trợ.

"Kỳ thật cũng không phải không còn cách. Nếu nói bọn họ bị ha dược cũng không tốt, chi bằng nói đổi thân phận của bọn họ thành người bị hại, có thể khiến họ nhận ít hơn một tội."

Giải Bàn Hạ không ngờ Thẩm Quân sẽ nói thay Bạch Liên Họa chủ ý.

Hắn đơn phương cho rằng, trong lòng Thẩm Quân vẫn coi Bạch Liên Họa là bạn bè.

"Cảm ơn." Giải Bàn Hạ nói, một cách vô cùng chân thành tha thiết, sau đó đi vào bên trong căn phòng kia, thay cô ta xử lý cục diện.

Nhưng mà trên thực tế, lời này Thẩm Quân là cố ý nói Lữ Xá Tiêu nghe.

Cô ở đây là muốn nhắc nhở cô ta, lúc sau phát sinh cục diện này, đến lúc đó, đoạn phim Lữ Xá Tiêu quay có thể hoàn toàn sử dụng một cách triệt để.