Sắc Dụ

Chương 200: Tình cảm dịu dàng khắc cốt ghi tâm của ông ta



Tôi và Kiều Dĩ Thương đi đến nhà hàng Hải Long, đã không còn nhiều chỗ, đại sảnh lớn chỉ còn vài chỗ ngồi, chúng tôi chọn một chỗ sơ sài có chút yên tĩnh cạnh cửa kính nhà hàng.

Ông ta chọn vài món, sau đó bồi bàn mang lên, liền dặn dò mang lên tới chỗ bọn tôi dựng bình phong, bình phong màu trắng, nhìn kỹ cũng sẽ nhìn thấu, cũng không có tác dụng bao nhiêu, chỉ là nhìn thấy được hình dáng chúng tôi một cách mơ hồ.

Tôi uống nửa chén rượu ánh mắt ngả ngớn liếc ông ta: “Như thế nào còn lén lút như vậy, trước kia tôi là phụ nữ có chồng, cần chú ý cẩn trọng, hiện tại tôi một mình, muốn tiếp anh Thương như trộm sao được.”

Ông ta gắp một con tôm chiên đầy dầu mỡ vào đĩa tôi: “Tôi là nghĩ đến cô sẽ bị những người khác nhìn thấy người đàn ông bên cạnh là tôi.”

Tôi mắng ông ta một câu là ngụy biện: “Rõ ràng là anh sợ người quen lắm lời, nói Kiều Dĩ Thương phong độ lại nhặt lấy người góa chồng, làm hỏng thanh danh.”

Ông ta hỏi lại tôi là quan tâm những lời đó của người khác nói sao.

Tôi theo dõi ánh mắt ông ta, cùng ông ta cười đùa.

Tôi chú ý đến ở góc có ánh mắt luôn thủy chung nhìn tôi, tôi rất bình tĩnh nâng mắt, đối diện qua khe hở của bức bình phong là Trần Khiết, bà bảo mẫu cho con trai đang dùng cơm, chồng cô ta làm ở đặc khu, đi nước ngoài lâu rồi chưa về.

Tôi giả bộ không phát hiện, ăn thật nhanh rồi đi toilet trang điểm lại. Mất đi Chu Dung Thành, sen trong veo gì đó cũng không còn quan trọng nữa, phải trang điểm thật tỉ mỉ lôi cuốn, mới có thể chiếm giữ được đàn ông, mới có thể nắm trong tay điều tôi cần, đạt đến những điều tôi muốn.

Cho dù Kiều Dĩ Thương cũng thích tôi trong bộ dạng không trang điểm, nhưng dạng này của tôi chỉ thuộc về Chu Dung Thành.

Tôi đặt son lên môi thì cửa nhà vệ sinh bị người từ bên ngoài đẩy vào, không ngoài dự liệu của tôi, Trần Khiết không khống chế được tò mò mà đến tìm tôi, tôi không chút sợ hãi nhìn vào gương gật đầu với cô ta một cái, cô ta đứng cạnh cửa rút ra khăn giấy, một bên lau chùi tay một bên hỏi: “Bà Chu ăn cơm cùng với anh Thương hội sở Nam Giang sao.”

Tôi cầm phấn tinh tế dặm lên mặt: “Phải.”

Cô ta hoàn toàn giật mình, cô ta xem nhìn thấy tôi và Kiều Dĩ Thương ăn, uống rượu như thế đều cho thấy quan hệ của chúng tôi không đơn giản, Trần Khiết nhíu mày nhìn tôi hồi lâu: “Cho nên bà Chu là…”

Cô ta cũng không nói gì nữa, tôi đem dẹp phấn, mở vòi nước rửa phấn dính trên tay: “Rất nhiều chuyện, người ngoài thực sự không biết được.”

“Như thế nào không biết được, đây là xã hội chuyện tốt không ra được cửa thì tiếng xấu đã đồn xa rồi, bà Chu là giới thượng lưu ở đặc khu, anh Thương cũng là nhân vật làm mưa làm gió, có biết bao đôi mắt nhìn chằm chằm, quả thực là không ổn, chị nên để ý cẩn thận bị người ta làm bẩn.”

Tôi nghiêng mặt nhìn Trần Khiết: “Bất luận là chuyện nhìn qua có chút không đứng đắn, cũng không phải đơn giản như thế, có thể là có bí mật bên trong, hiện tại mối quan hệ của tôi và anh Thương, người khác bất luận hiềm nghi mắng chửi tôi thế nào cũng được, đây đều là cuộc sống của tôi, do tôi lựa chọn, nhưng mà vẫn cảm ơn cô đã nhắc nhở tôi.”

Tôi vung vẩy bàn tay đầy nước, liền đi đến cửa, lướt qua người cô ta, cô ta gọi tôi lại và nói: “Có tin đồn trước khi cục trưởng Chu hi sinh, cô và anh Thương đã có tình yêu nam nữ, thậm chí còn có người cả gan suy đoán, cô và anh Thương đang cùng một giuộc suy tính gây ra thảm án này, vì để tư thông lâu dài, cũng là vì cướp đoạt tài sản của cục trưởng Chu.”

Thil quả thực đã bị Kiều Dĩ Thương cướp đi, nhưng suy đoán sai lệch như vậy khiến tôi giận dữ, tôi nói với Trần Khiết : “Tôi trên đời này chuyện xấu đã làm qua, nhưng sẽ không rút lấy con đường lui của chính mình, Chu Dung Thành là chồng tôi, là trời của tôi, tôi so với tất cả đều mong ông ấy bình an.”

Cô ta nhẹ nhàng thở ra: “Thất lễ rồi, bà Chu, tôi và chị chưa nói đến là chị em, ít nhiều gì cũng đã nhận ân đức, tôi đặc biệt hy vọng chị không đi lầm đường, trở thành ác phụ, những tin đồn này bị tôi nghe được thì tôi sẽ vì chị mà giải thích.”

Tôi hồi phục tâm tình không nói lời nào hết rời khỏi toilet.

Trở lại nhà khách ở sườn núi vừa vặn đúng buổi chiều, tôi có chút khốn đốn, người làm hơi hoảng loạn nói một câu bà Kiều đến.

Tôi lập tức để vẻ khốn đốn đó hóa không, theo bản năng buông tay ra, có một số việc chỉ có thể thầm làm, sáng quá thì kiêu ngạo, tôi đi theo ông ta bước vào phòng khách, Thường Cẩm Lệ lúc tôi quăng túi lụa xuống bàn ngọc, cô ta nhìn đến tôi không có gì ngạc nhiên, đoán rằng người bảo mẫu đã sớm nói với cô ta, cô ta chủ động nói muốn đi lễ tang của cục trưởng Chu, nhưng do cô ta mang thai không thể tham gia tang lễ hết được.

Không ra nam cũng không ra nữ, là đáng tiếc cực lớn của tôi, cũng là điều cấm kỵ của tôi, quăng túi gấm lên bàn chỉ là tôi ra oai, cho ai làm cho tôi không thoải mái.

Tôi để cho bọn họ trò chuyện, đổi hướng đến sân, cầm lấy một quyển sách ngồi trên ghế trắng lật xem.

Cô ta lôi kéo Kiều Dĩ Thương ngồi vào bàn ngọc hỏi ông ta có khỏe không.

Kiều Dĩ Thương nói để tôi mua cho cô một cái khác giống vậy.

Thường Cẩm Lệ có ý khác hỏi ông ta: “Trên đời này còn có cái khác giống vậy sao?”

Kiều Dĩ Thương lấy ngón tay lau mật trên môi cô ta: “Cho dù không giống, thì anh mua cho em không vui sao.”

Thường Cẩm Lệ thông minh, ở trước mặt Kiều Dĩ Thương luôn giỏi về mặt khoan dung.

Cô ta cười hôn vào môi đang cười của ông ta: “Anh cho em cái gì em cũng đều vui vẻ.”

Nữ giúp việc mang một mâm nhãn đặt lên bàn, Thường Cẩm Lệ liền bóc một quả đem đến bên môi Kiều Dĩ Thương, chắc là mùi vị ông ta không thích liền đẩy ra: “Em ăn đi.”

Thường Cẩm Lệ làm nũng không nghe, ép buộc nhét vào miệng ông ta: “Em đã bóc vỏ rồi, bởi vì anh mới lột như vậy, đổi lại là chính mình em đều tự cắn tự ăn.”

Kiều Dĩ Thương nhai nuốt thịt quả nhãn, trực tiếp nhấp thêm ngụm trà, Thường Cẩm Lệ hỏi ông ta có ngọt hay không, ông ta nói rất ngọt.

“Phụ nữ là nước, phụ nữ cũng rất ngọt, anh Thương chán ghét đồ ngọt không bằng em chán ghét phụ nữ bên ngoài.”

Ông ta cười hỏi: “Phụ nữ ngọt sao, anh chỉ cảm thấy rất cay, thời khắc mấu chốt luôn khieens đàn ông phải chịu chút khổ cực.”

Ông ta nói xong liền nhìn qua bàn, tôi cảm nhận được sau lưng nên thoáng nhìn qua, lại mắt điếc tai ngơ im lặng đọc sách.

“Nghe nói đêm mai anh muốn đi Hoàng Đông tham dự tiệc xã giao.”



Tay cầm chén trà của Kiều Dĩ Thương có chút ngưng lại, trên mặt hiện lên chút lắng đọng: “Em nghe ai nói.”

Thường Cẩm Lệ nói đặc khu rất nhiều người biết.

“Phải không?” Kiều Dĩ Thương nghiêng mặt nhìn biểu cảm của cô ta: “Thương nhân trong đặc khu chưa nhận được lời mời, đây là chính phủ Hoàng Đông đầu tư vào, đối với thương nhân đặc khu An Châu tránh còn không kịp, việc này chỉ có anh biết rõ.”

Thường Cẩm Lệ biến sắc, một lúc lâu không biết trả lời cái gì, Kiều Dĩ Thương uống chén trà, lại dặn dò người giúp việc rót đầy, ông ta nhìn chằm chằm dòng nước trà được rót vào nói: “Cẩm Lệ, anh luôn cho rằng em rất thích hợp ở vị trí bà chủ, mặt khác cố gắng mà đừng nhúng tay vào, em hiểu chứ.”

Thường Cẩm Lệ nghe lời ông ta nói bóng gió cảnh cáo, xác thực cô ta can thiệp vào nhiều chuyện của ông ta, ông ta đặc biệt không thích bên người mình có người điều tra hành tung của ông ta, cho dù chính là vợ của mình cũng không được.

Cô ta xấu hổ cười ra hai tiếng: “Em không phải là đang lo lắng cho anh sao, người bên cạnh anh có biết bao nhiêu mưu mô, ai biết có hay không tính kế anh.”

Kiều Dĩ Thương trầm mặc không nói, cô ta cũng không tiếp tục dây dưa nữa, cô ta ôm lấy cơ thể ông ta nói là được rồi, sẽ không làm cho anh mất hứng.

Trong chốc lát cô ta quấn quít ông ta, trong thời gian đó có một phú bà nào đó vẫn gọi điện thúc giục cô ta, hỏi cô ta đã đến chưa, cô ta nói dối là mình đang ở trên đường, liên tục vài lần nên đối phương có chút không tin, cô ta lưu luyến rời đi từ trong ngực Kiều Dĩ Thương đứng dậy: “Em có hẹn mấy bà đi đánh mạt chược, các bà ấy sớm đã đến rồi, không thể từ chối được, em đều không có hứng thú, muốn ở cùng với anh.”

Kiều Dĩ Thương liền nói không được thất tín, đi chơi một lúc cho vui vẻ cũng tốt chúng ta còn rất nhiều thời gian.

Thường Cẩm Lệ hướng phía bàn hô một tiếng bà Chu, tôi lập tức buông sách mà đi ra ngoài, tràn đầy ý cười cùng cô ta nói lời tạm biệt: “Bà Kiều đi thong thả.”

Cô ta bày ra bộ mặt không vừa ý đối với thái độ như tiễn khách của tôi, nhưng lại e ngại Kiều Dĩ Thương, cô ta ngoài cười nhưng trong lòng nói: “Bà Chu ở nơi này quá lâu cũng không tiện, phủ điền tôi có một căn nhà trống, bà Chu nhìn qua sẽ thích tôi đưa bà đến nhìn xem thử.”

“Bà Kiều cho tôi một mình ở chỗ đó luôn sao, tôi thực sự là cái gì cũng không thiếu chỉ là không muốn một mình mình ở, rất là lạnh lẽo cô đơn.”

Bộ dáng tươi cười được thu lại đôi chút: “Bà Chu sợ cô đơn tịch mịch tôi đã biết, nhưng ở cùng với anh Thương một chỗ còn ra thể thống gì, chẳng lẽ cô cũng không có bạn bè nào sao.”

“Anh Thương đây chồng của bà Kiều, tôi đây bởi vì anh ta mà đồng ý, hóa ra hai người chưa bàn bạc tốt sao, lại vội vàng hấp tấp để cho tôi tiến vào đây.”

Vẻ mặt mịt mù của tôi nhìn qua Kiều Dĩ Thương, đem củ khoai nóng bỏng này đem qua cho ông ta, ông ta không biết làm sao cười xuất hiện chỉ chỉ ngoài cửa nói: “Anh tiễn em.”

Ông ta đi về trước một bước, đáy mắt Thường Cẩm Lệ liền hiện lên ý lạnh, cô ta nhìn chằm chàm tôi năm giây, hận không thể đem tôi đi lăng trì, đối với tôi thù hằn căm ghét không hề che giấu.

Kiều Dĩ Thương đẩy cửa ra nhắc nhở cô ta, cô ta lúc này mới thu hồi lại con mắt sắc như dao, xoay người cùng ông ta rời khỏi.

Tôi điềm nhiên như không có việc gì đứng ở cửa sổ sát đất, đem vén màn mỏng, nhìn thấy bên vách tường, lại cầm lấy bình tưới hoa, khi tôi tưới hết toàn bộ cây cảnh Kiều Dĩ Thương mới quay lại.

Tôi vươn tay, vẻ mặt giảo hoạt: “Mười lăm phút ba mươi chín giây, xem ra anh Thường xem vợ của chính mình là một cửa rất gian nan.”

Ông ta ừ một tiếng: “Câu cuối cùng của cô Hà, gợi đến náo động không nhỏ.”

“Chu U Vương khói lửa chiến tranh với các chư hầu, mất đi uy nghi quân tử, Trụ Vương muốn lấy lòng Đắc Kỷ mà đem cả giang sơn chôn vùi, tôi nhưng mà chỉ làm cho cô ta ồn ào một ít với anh, còn rất di tình mà.”

Ông ta đi đến sau lưng ôm lấy tôi: “Hóa ra mục đích của cô là muốn tôi là vua mất nước.”

“Không.” Tôi ngẩng mặt lên nhìn ông ta: “Mất nước thì tính làm gì, tôi muốn cho anh si mê tôi.”

Ông ta cười vậy thì chúc mừng cô chủ đã làm đến cấp ba rồi.

Tôi đưa tay chỉ vào môi ông ta: “Tôi muốn phải cấp mười.”

Ông ta đưa mắt nhìn tôi chăm chú: “Thật khó khăn nha. Phụ nữ ở trong lòng tôi không có trọng lượng đến vậy.”

“Đó là phụ nữ khác, không phải ở Hà Linh San tôi.”

Đáy mắt ông ta ý cười càng nồng đậm: “Hoàng Đông quen biết cô không nhiều, Cẩm Lệ tôi cũng không chính thức đem cô ta ra ngoài, đêm mai cô đi giải sầu chắc không xảy ra vấn đề.”

Tôi hỏi ông ta muốn đưa tôi đi theo sao.

Ông ta nhíu mày không tỏ có ý kiến gì: “Cô Hà bằng lòng tôi đây rất hân hạnh.”

Tôi mười phần nuông chiều phẩy phẩy tay ông ta: “Miễn cưỡng đi vậy.”

Ông ta buồn cười lại vuốt ve đi lên, lúc này đây là càng lúc càng suồng sã, ở trước bờ ngực đẫy đà của tôi mà nhéo nhéo. Ông ta lấy răng nanh cắn cổ tôi, dùng hai cánh môi mút mát mập mờ nói: “Còn muốn tôi chờ bao lâu nữa.”

Tôi giả vờ không hiểu hỏi ông ta chờ bao lâu cái gì.

Trong mắt ông ta giấu lửa nóng, tưa như bất kỳ lúc nào cũng có thể bùng lên: “Cô biết là tôi đang muốn nói đến cái gì.”

Tôi tỉnh ngộ hướng ông ta ngoắc ngón tay, ông ta đặc biệt ngoan ngoãn ghé sát tai vào tôi, tôi đưa miệng nói lên lỗ tai ông ta: “Đến khi tôi có lòng từ bi.”

Ông ta giật mình, cười lớn tiếng.



Ngày xuân Hoàng Đông, bị che phủ bởi màn mưa.

Không phải mưa mận như ở Nam Giang, hoa rơi xuống không ngớt, nhẹ nhàng thổi qua cành lá và ngọn cây, cây hải đường nở ra cũng giống như những hạt trân châu thật đẹp mắt.

Đã qua nhiều năm, tôi là lần thứ hai quay trở lại HoàngĐông.

Mười tám tuổi năm ấy tôi ở chỗ này tiếp một cán bộ, họ Ngưu, bốn mươi tuổi, gia đình đều làm trên con đường quan chức, xem như danh môn vọng tộc, khi đó con gái muốn gả cho ông ta đặc biệt nhiều giống như cá dưới biển vậy.

Ông ta không thích nghe những lời nịnh nọt, cho nên môi giới giới thiệu tôi cho ông ta, dặn dò gọi ông ta là ông Ngưu, không được lộ ra dáng vẻ tình hình bên trong, ông ta không thích người thông minh, thích bình hoa không não.

Đây mới là phong lưu chân chính, bên ngoài một mực nghe lời, không phải khờ thật, mà là hiểu được phi lễ mà tránh, nhìn qua ngây thơ đơn thuần, mang chút hồn nhiên cùng ngu ngơ, kỳ thực như vậy mới là một loại thông minh lanh lợi.

Phụ nữ thôi, được cấp cho người quyền quý tiêu khiển, trên giường thì chơi trò tình thú, có thể làm cho bọn họ thích, phải thông minh nhạy bén mà đạt được yên ổn, đây là quá trình tu luyện uyên thâm, đều là tình nhân người quyền quý, phụ nữ vừa nháy mắt bọn họ liền mở rộng cửa, chơi đùa như ăn hoa quả.

Vụ dẹp loạn khiêu dâm ở lãnh thổ Hoàng Đông gây chấn động cả nước, ông Ngưu vẫn còn lăn lộn trên giường với tình nhân trẻ, rất nhanh đã bị nhà nước điều tra, rồi cũng ly hôn với vợ của ông ta luôn.

Nhìn thấy là nhà cao tầng, nhưng không có ai có thể dự liệu được ngày mai phong cảnh này vẫn còn hay sẽ sụp đổ, chỉ có điều cuộc sống mấy chục năm đó, chỉ như là muối bỏ biển.

Tôi và Kiều Dĩ Thương cùng nhau rời thuyền đi đến bến tàu, xuyên qua biển người chen chúc, nhìn thấy lái xe ở trên bờ mở dù chờ đợi, khom lưng cúi đầu: “Anh Tần căn dặn tôi đứng ở đây đợi anh, xe đang đậu ở đó.”

Anh ta đem dù che trên đỉnh đầu Kiều Dĩ Thương, cho tôi chỉ là một món đồ chơi theo bầu bạn, đối với tôi không chút để tâm, hơn phân nửa người của tôi đang ở màn mưa.

Khoang tàu rất ẩm ướt, khắp nơi đều là hố, bầu trời ảm đạm, không có chút ánh nắng.

Bên chỗ nước cạn bên kia, một tầng tảo biển di động, có mấy chiếc thuyền trôi bạt, trong nước còn ẩn mình đài sen, màn mưa vụn vặt rơi, chỗ ngồi phồn hoa này vào ban đêm, ban ngày chắc cũng rất thú vị.

Kiều Dĩ Thương nhận lấy một cái ô của một người đàn ông khác nữa mở ra cầm che trên đỉnh đầu tôi, ôm tôi cùng nhau che dù trong màn mưa.

“Cậu tên gì.”

Người đàn ông cúi đầu nói: “Hồng Văn Bảo.”

Kiều Dĩ Thương ngẩn ra, tôi cười nói Hồng Văn Bảo trong cờ mạt chược sao.

Kiều Dĩ Thương nắm lấy cả thắt lưng tôi bước xuống boong tàu, dưới chân trơn trượt như sắp ngã, may mà ông ta đỡ lấy tôi, ông ta cẩn thận lại, đem sức lực đều để trong ngực ông ta.

Tôi trong suốt dọc đường đều tán gẫu với Hồng Văn Bảo có Bạch Bản hay không, anh ta nói có, tôi nói Cửu Điều đâu, anh ta nói cũng có, tôi nói không lẽ cũng có Yêu Kê chứ. Anh ta cười đến mức gương mặt béo đều tập trung một chỗ: “Anh tôi chính là Yêu Kê.”

Tôi che miệng cười ra tiếng, nhìn thấy mưa phùn, Kiều Dĩ Thương ở bên cạnh đặc biệt im lặng mà dịu dàng nhìn chăm chú tôi, tôi cười đáp hạ mắt xuống, tôi nói với Kiều Dĩ Thương khi trở về cũng nên đặt cho thuộc hạ của ông ta những tên gọi như vậy đi, làm cho đám kia thành một mảnh lộn xộn.

Kiều Dĩ Thương hôn lên cái trán ẩm ướt của tôi: “Cũng tốt.”

Ông ta lấy trong túi ra một bao tiền, rút một xấp thật dày ném trong ngực Hồng Văn Bảo: “Phần thưởng của cậu.”

Hồng Văn Bảo không rõ lý do hỏi ông ta, hỏi ông ta thưởng vì cái gì.

“Đùa cho bà chủ của tôi vui vẻ.”

Dáng tươi cười trên mặt tôi cứng đờ, liền thu lại, Hồng Văn Bảo liền hoảng sợ, ông ta đánh giá cao thấp: “Là bà chủ, tôi đúng là không có mắt, anh đừng tính toán với tôi.”

Chu Dung Thành không trở về từ Tam Giác Vàng, mấy ngày nay tôi đặc biệt chật vật, trước đó tang lễ, mỗi ngày tôi đều khóc, ngủ không được, ngủ liền mơ thấy ác mộng, sau tang lễ tôi bừa bộn công việc để nhồi nhét làm tê liệt chính mình làm tôi mau chóng quên đi, quên đi lúc Chu Dung Thành rời khỏi, quên đi áy náy vì phản bội tôi đối với Chu Dung Thành, quên đi tất cả tôi không muốn nhớ đến.

Thật sự có chút chuyện, càng muốn quên đi thì càng chậm chạp như gai nhọn đâm vào, mọc lên um tùm.

Đây đã là sau hai tháng lần đầu tiên không nhớ đến vẻ mặt Chu Dung Thành rời đi, không kiêng nể gì mà cười ra.

Hồng Văn Bảo ở phía trước mở đường, đem đá văng bùn, anh ta hùng hổ than thở: “Đây là thời tiết quỷ gì, mới vào hạ đã mưa, ngày trước không như thế này, ban ngày thì trời nắng tốt đẹp, dáng vẻ lúc này lại mưa không dứt, người xem trong ngực chắc cũng hoảng.”

Tôi nũng nịu hỏi Kiều Dĩ Thương có phải là vì tôi đến, trời mới không đẹp như vậy.

“Vì sao tại cô?”

Tôi trêu chọc, tùy ý để tóc trong gió, nghiêng bên tai: “Đậu Nga oan khuất, tháng sáu tuyết bay, tôi đến đây đã mưa vài ngày, còn không quá đáng sao.”

Kiều Dĩ Thương cười ra tiếng: “Không quá đáng.”

Ông ta buông thắt lưng của tôi ra, liền cầm lấy tay tôi, đặc biệt vô cùng sủng nịnh, chúng tôi như thế thật sự giống một đôi vợ chồng, hoặc là người yêu nhau sâu đậm, đáy mắt đối với đối phương đều không chứa nổi được cái gì.

Tôi đi chậm hơn, để ông ta tùy ý kéo tay tôi đi về phía trước đứng ở ngã tư đối diện là xe đợi chúng tôi, Kiều Dĩ Thương dừng chân tại đây, ông ta xoay người nhìn kỹ tôi, cơn mưa Thành Nam dịu dàng đem nét mặt ông ta nổi lên nét tình tứ: “Cô như thế nào cũng thực quyến rũ.”

Tôi dùng lưỡi liếm liếm môi: “Có bao nhiêu quyến rũ”

Ông ta cười do dự một lát: “Làm cho tôi mê muội, sắp đến cấp 4 rồi.”