Sắc Dụ

Chương 150: Cung tâm kế của tôi và ông ấy



Tôi vào lại trong xe, chỉ cho cậu cảnh sát đến chỗ bệnh viện cảnh sát cách viện kiểm sát không xa, nơi chỉ thấy mái nhà của bệnh viện. "Tin tức mà các cậu đã tiết lộ cho các băng nhóm là Dung Thành đang ở bệnh viện công an chứ không phải là bệnh viện cảnh sát vũ trang, đúng không.”

Cậu cảnh sát hình sự nói đúng vậy: “Bệnh viện công an này gần Viện kiểm sát, tòa án và cục khu Linh Điền, do đó có thể nhanh chóng cấp cứu những đồng chí bị thương nặng. Thường thì cả cán bộ và cấp dưới của ba cơ quan chính đều được đưa đến bệnh viện công an để điều trị. Cục trưởng Chu lần này có hai phiên bản, đối với đối thủ thì không thể không thừa nhận ông ấy bị thương nặng, đối với người của mình thì chỉ nói là cảm cúm thông thường, hiện tại ngoài trừ kiểm sát trưởng Mạnh thì việc này chưa hề bị lộ ra.”

Tôi gật đầu: “Kiều Dĩ Thương và đàn em xã hội đen đều nghĩ rằng Dung Thành đang ở đây, lại vừa hay tôi xuất hiện thì càng đáng tin hơn rồi, nhưng mà có người đang theo dõi tôi, không lâu nữa sẽ bị lộ thôi giờ đây chỉ có thể mong ông ấy mau chóng khỏe lại.”

Cậu cảnh sát ngơ ngác, hỏi tôi là ai.

Tôi không trả lời câu hỏi của cậu ấy, tôi hỏi có phải Thẩm Quỳnh Tư cũng đang ở bệnh viện Cảnh sát vũ trang.

Cậu cảnh sát nói là do cục trưởng Chu sắp xếp, từ bệnh viện nhân dân chuyển đến bệnh viện cảnh sát vũ trang.

Tôi đại khái đoán rằng Kiều Dĩ Thương vì muốn làm cho bản thân trong sạch, tránh đầu ngọn gió, đây là hai bệnh viện lớn của quốc gia do công an và cảnh sát vũ trang trực tiếp điều khiển, ông ta và thuộc hạ đều không thể vào được, ông ta đoán là Chu Dung Thành được chữa trị bệnh viện công an, cục trưởng cục thành phố mà đương nhiên là phải được chữa trị ở cơ sở tốt nhất chứ, mà bệnh viện công an hiện đại hơn bệnh viện cảnh sát vũ trang nhiều, nhưng tôi lại xuất hiện ở cả hai bệnh viện, ông ta chắc sẽ nghi ngờ cả hai nơi.

Ông ta mới nói rằng ân ái ở đây rất phấn khích, là để thăm dò xem thử phản ứng của tôi. Quả thực lúc đó tôi hơi ngạc nhiên, nhưng đối mặt với ôngg ta tôi phải dùng đến 120 phần tinh thần, làm ra dáng vẻ thẹn quá hóa giận để phản ứng lại sự thăm dò của ông ta, nhưng không hiệu quả, ông ta biết mánh khóe của tôi,càng nguy hiểm tôi càng tỏ ra bình tĩnh để bưng tai bịt mắt người khác.

Vừa rồi thật sự rất nguy hiểm, tôi chỉ cần lộ ra một chút ngạc nhiên thì ván cờ này sẽ không thể tiếp tục chơi được nữa. Khi Kim Đại ám sát Chu Dung Thành, hậu quả sẽ được tính trên đầu Kiều Dĩ Thương, ông ta bị buộc lên Lương Sơn thì không thể không ra tay được, tai họa của Chu Dung Thành chỉ vừa mới bắt đầu, không diệt sạch đám người này ông ấy thề sẽ không từ bỏ.

Trong nơi bí mật, ánh mắt của Kiều Dĩ Thương nhìn chằm chằm vào tôi, ông ta vẫn chưa nắm bắt được hành tung của Chu Dung Thành và vài người khác qua sự xuất hiện của tôi, lúc nào ông ta muốn chọc ghẹo tôi đều sẽ lái xe qua rồi chặn đường tôi.

Tôi không khỏi cảm thấy ớn lạnh sống lưng. May mà tôi không nói với Chu Dung Thành bí mật kinh thiên động địa rằng sòng bạc ở Hoa Chướng chính là thị trường buôn bán ma túy. Một khi cục thành phố đã hành động thì tôi là người duy nhất đã từng vào đó, chắc chắn là tôi phản bội ông ta, tôi phạm phải giới hạn cuối cùng của ông ta một cách trắng trợn như thế, bóp chặt đường sống của ông ta thì cho dù ông ta có hứng thú với tôi hay cùng tôi liên quan đến một đứa trẻ chết yểu thì ông ta cũng sẽ không buông tha cho tôi.

Tôi kiêu ngạo, ngang ngược ông ta đều có thể cười trừ cho qua, coi như là tôi bướng bỉnh, nhưng nếu tôi muốn chạy đến giết chết ông ta thì ông ta còn khoan dung với tôi không.

Tôi nói với cậu cảnh sát bảo đội trưởng Vương và đội trưởng Trịnh mấy ngày này nếu có thời gian thì hãy đến bệnh viện công an một chuyến, mang theo một chút hoa quả, quà tặng, đi cố định một tầng lầu,ở lại một lúc rồi hẵng ra và đừng tới bệnh viện cảnh sát vũ trang.

Cậu cảnh sát biết tôi muốn tạo hiện dấu hiệu giả, cậu ấy hỏi tôi đã bố trí cảnh sát đặc nhiệm phục kích chưa.

Tôi nói trong vòng năm ngày, nhất định sẽ có tay sai đến sinh sự, đến lúc đó chúng ta tóm cổ cả bọn.

Khi xe rời khỏi Viện kiểm sát thành phố, chiếc Rolls Royce của Kiều Dĩ Thương vẫn đậu ở đó. Dường như đang tính toán điều gì đó, tôi và ông ta đi ngang qua nhau, cả hai nhìn qua cửa kính xe, đều không nhìn rõ mặt đối phương nhưng tôi có cảm giác rằng ánh mắt ông ta kiên định nhìn về phía bệnh viện công an.

Nếu tôi đã tập trung chơi trò mưu mô thì Kiều Dĩ Thương với tôi cũng chỉ là đối thủ không phân thắng bại, ông ta không thể đề phòng những lời nói dối của tôi. Tôi sẽ diễn kịch, trong tình cảnh bản thân không thể kiểm soát có thể tùy cơ ứng biến chặn lại sự thăm dò của ông ta, đối mặt với Kiều Dĩ Thương-ông trùm băng đảng xã hội đen, tôi vẫn như bình thường không xem trọng.

Tôi không rõ bản thân sẽ trở thành đòn chí mạng của Kiều Dĩ Thương để đánh bại Chu Dung Thành hay là đồng xu của Chu Dung Thành đánh bại Kiều Dĩ Thương, sự việc đã đến hôm nay thì cứ coi như sống chết có số, để xem ai có bản lĩnh hơn.

Cậu cảnh sát dừng xe ở cổng Bệnh viện Cảnh sát Vũ trang, xung quanh là xe cộ, sau khi xuống xe tôi cố ý hét lên: “Thẩm Quỳnh Tư ngày nào cũng làm loạn đòi đi thăm Dung Thành, bà ta thấy tôi dễ bắt nạt sao? Tôi thật sự đã chịu đủ rồi, nếu không phải vì anh ấy không đến được thì quỷ cũng chẳng thích nhìn vẻ mặt hèn hạ của bà ta.”

Cậu cảnh sát đóng cửa xe: “Bà chủ hết lòng thực hiện nghĩa vụ thay cục trưởng Chu, đây chính là phong thái của cô.”

Tôi cười khẩy: “Tôi thật sự muốn bà ta chết đi.”

Tôi quay người bước vào tòa phòng bệnh của bệnh viện, sau khi đóng cửa lại, rất ăn ý lách mình trốn sau cửa sổ, một chiếc xe việt dã màu đen cách xe chúng tôi không xa đột nhiên chớp đèn, lái thẳng ra khỏi bãi đậu xe, tôi vội vàng liếc nhìn. Người đàn ông ở vị trí lái xe trông rất giống Hoàng Mao, bạn tâm giao của Kiều Dĩ Thương.

Tôi chỉ vào chiếc xe việt dã vẫn chưa lăn vào dòng xe: “Đó là…” Tôi liếm môi dưới: “Đó là người của Kim Đại.”