Sắc Dụ

Chương 113



Sự sợ hãi của những khán giả phía dưới đã biến mất bởi sự kích thích từ cảnh tượng trước mặt. Những tràng pháo tay và tiếng cười ồn ào vang lên khiến cho con sư tử bị giật mình nhưng nó lại càng trở nên mạnh mẽ hơn. Ở giữa hai chân của cô gái nhanh chóng chảy ra một lượng máu lớn và cô ta vừa khóc vừa kêu cứu. Từ phía xa, cô ta vươn cánh tay về phía tôi và trong đôi mắt của cô ta tràn đầy khát vọng muốn sống sót.

Tôi vô thức đi tới nhưng chị Bối giữ chặt tôi lại và nói: "Trong viên thuốc mà con sư tử ăn vừa rồi có một nửa là thuốc kích dục. Bây giờ mà em đi cứu cô ta thì em có thể sẽ chết đấy.”

Chị ta trừng mắt nhìn bụng của tôi: “Mạng sống của em quý giá còn mạng sống của cô ta thì thấp hèn. Mỗi người đều có số phận riêng của mình.”

Trong lúc tôi còn do dự một, hai phút thì tiếng la hét của cô gái đó đột ngột dừng lại và cô ta đã ngất xỉu trên sân khấu vì quá đau và mất nhiều máu.

Lúc đầu không ai để ý, nhưng đến khi vũng máu càng ngày càng nhiều, từ dưới thân tràn ra và chảy về phía mép sân khấu. Người huấn luyện đã đưa con sư tử ra khỏi người cô gái và kéo về phía hậu trường. Khuôn mặt của vị khách đứng hàng đầu tiên đột nhiên thay đổi, ngón tay run rẩy chỉ vào vũng máu và hét lớn: "Chết rồi! Cô gái đã bị làm cho chết rồi!"

Tiếng hét tràn đầy khiếp sợ này khiến hiện trường trở nên rối loạn. Người quản lý dẫn theo hơn mười người vệ sĩ và xông vào để giữ gìn trật tự. Chị Bối lấy điện thoại ra gọi cho khoa cấp cứu của Bệnh viện Nhân dân, yêu cầu đối phương cử một vài người đến câu lạc bộ Happy Business và còn nói một chút về tình huống của cô gái kia. Khi đối phương hỏi những chuyện không nên hỏi, sắc mặt của chị Bối trầm xuống: "Việc các người phải làm là cứu người chứ không phải là quan tâm đến chuyện này.”

Chị ta liếc nhìn cô gái đang được vệ sĩ nâng xuống sân khấu: "Nói với bác sĩ nhận ca cấp cứu này phải giữ bí mật, nếu không thì tôi sẽ làm cho cả bệnh viện và các nhân viên trong bệnh viện của các người đều gặp phải tai tiếng khi chuyện này bị lộ ra bên ngoài."

Chị Bối cúp điện thoại rồi gọi tú bà đến đây, đồng thời yêu cầu tú bà đưa cô gái kia vào phòng nghỉ để cầm máu, chờ xe cấp cứu đến thì đưa cô ta ra bằng cửa sau, đừng để bị lộ ra ngoài.

Khắp nơi đều được chuẩn bị thuốc cầm máu và chữa trị vết thương bị rách. Tôi sợ rằng cô gái kia không may mắn mà chết trước khi bác sĩ đến.

Sau khi xử lý xong những việc này, chị Bối híp mắt nhìn khuôn mặt của các vị khách mời ở hiện trường và cũng không phát hiện ra người quen nào. Những người ở đặc khu thì chị ta không biết nhưng chịu ta biết những người có địa vị không cao. Chị ta ra lệnh cho vệ sĩ chặn ở cửa, không cho bất cứ vị khách nào đi ra ngoài. Hơn nữa còn nói với bọn họ rằng tối nay mọi chi phí đều được miễn phí với điều kiện là đừng nói lung tung về chuyện này ra bên ngoài, nếu không thì người ở đây sẽ giết chết bọn họ.

Tôi hỏi chị Bối có bị tổn thất nhiều không?

Chị ta nói chỉ tổn thất một số tiền nhỏ cho những con sư tử đến đẩy hôm nay thôi chứ câu lạc bộ Happy Business này vẫn còn nhiều tiền để hoạt động đến cuối năm. Chỉ cần chuyện cô gái kia không bị phát tán ra ngoài thì các chỗ khác sẽ tự tung tin tức của riêng họ. 

Tôi ngồi im lặng trên ghế sô pha giữa những cơn hoảng loạn và tiếng la hét vẫn còn chưa lắng xuống. Người phục vụ lau vết máu trên sân khấu và xịt một ít nước hoa để xua đi mùi tanh. Một nhóm các cô gái gợi cảm và trang điểm đậm đã lên sân khấu nhảy để làm nóng không khí. Sau ít phút, bầu không khí tại hiện trường dần được khôi phục.

Chị Bối và tôi rời khỏi nơi biểu diễn văn nghệ. Chị ta liên tục dặn dò tú bà rằng không được cho sư tử lên sân khấu. Còn vấn đề về tác dụng của thuốc thì đưa mấy con chó cái đến để giải quyết. Những con sư tử này rất quý giá nên nếu chúng chết thì sẽ gây ra rất nhiều rắc rối.

Chúng tôi đến phòng nghỉ để xem cô gái đang bị ngất xỉu kia. Dù máu trên người cô ta đã được lau sạch sẽ nhưng phần bên dưới của cơ thể vẫn còn đang chảy ra từng giọt máu. Bởi vì cô ta khỏa thân cho nên có thể thấy được rõ ràng mức độ vết thương bị rách, bộ lông đen của cô ta đã dính đầy máu từ lâu và thậm chí còn đang bị thối rữa, nhìn thảm thương không kém gì chị Bối khi bị mảnh chai đâm vào người.

Khuôn mặt của cô gái trắng bệch, hai tay vẫn giữ nguyên tư thế trước khi ngất xỉu là đang đan chặt vào nhau và không kéo ra được. Tôi nhìn mà trong lòng cảm thấy khó chịu, sau đó quay đầu sang chỗ khác và hỏi chị Bối: "Cô ta sẽ chết sao?"

Chị Bối nói rằng chị ta không biết, đó là chuyện của số phận.

Chị ta rút điếu thuốc ra, dựa vào tường mà hút. Xe cấp cứu rất nhanh để đến, mấy người vệ sĩ khiêng cô gái đang bất tỉnh lên xe, tôi và chị Bối cũng đi theo ra ngoài. Tôi hỏi chị ta rằng nếu cô ta chết thì không phải là chính bọn họ đã hại chết cô ta sao? Bọn họ biết rõ rằng cô ta không thể chịu đựng được nhưng lại không ai đi ngăn cản. Chuyện này khác gì là nhìn thấy chết mà không cứu đâu cơ chứ.

Chị Bối kinh ngạc nhìn tôi: "Em là vợ của quan chức mà còn muốn làm Phật tổ à? Ai có đủ năng lực thì là làm tỷ phú hay những người có quyền lực, ai không có tiền không có người đứng sau nâng đỡ thì làm đồ chơi cho kẻ khác. Đây chính là sự khác biệt như trời với đất. Em có hiểu điều này không? Ở mỗi ngày trên khắp cả người đều có những cô gái trẻ chết đi, có khi con số lên đến hàng chục, hàng trăm người. Mỗi người đều có nhiều chuyện trong cuộc sống của họ nên ai sẽ còn nhớ đến cô gái đã chết này đâu.”

Câu nói của Chị Bối khiến tôi bỗng nhiên giật mình. Sau hơn hai năm sống những ngày tháng tốt đẹp, tôi thật sự không còn nhớ rõ mình đã từng là cái gì nữa rồi.

Có lẽ là tốt hơn rất nhiều so với cô gái kia.

Chắc là do khi được lên một vị trí cao hơn thì rảnh rỗi và thoải mái quá cho nên bắt đầu cảm thấy thương xót cho người khác.

Thế giới này vốn dĩ chính là tàn nhẫn như vậy. Nếu thành công thì là tổ tiên, còn nếu thua thì là súc vật. Tổ tiên chà đạp lên súc vật, coi thường súc vật, thậm chí tự mình giết chết súc vật cũng đều có thể được tha thứ và tái sinh. Mà súc vật thì ngay cả chết đi cũng không có ai thương xót mà còn bị chế nhạo, trách mắng tại sao không có năng lực nên chỉ có thể là một con súc vật?

Thế giới lạnh lùng và con người dễ thay đổi. Điều này có thể được nhìn thấy rất rõ ràng khi ở dưới đáy xã hội.

Tôi hỏi chị Bối rằng có xe tải lớn dùng để chở sư tử như vậy mà không có ai phát hiện ra sao?

Chị ta dập tắt điếu thuốc lá và phun ra khói vào không trung: "Không ai phát hiện ra được đâu. Hôm nay đoàn xiếc thú đang biểu diễn ở vườn bách thú cách đây hai con phố. Ông chủ của câu lạc bộ có mối quan hệ rất thân thiết với đội giao thông phụ trách an ninh của khu phố này. Lúc chiều tối, chuyến hàng về cũng bỏ qua và không kiểm tra. Ông chủ đã đưa cho bọn họ hơn ba tỷ. Ai mà không thích kiếm được tiền chứ.”

Tôi và chị Bối đang ngồi trên ghế và chờ tin tức. Đến khoảng mười một giờ, bệnh viện gọi điện thoại đến nói rằng mạng sống của cô gái đã được bảo vệ nhưng phần bên dưới cơ thể rất khó để khâu lại, âm đạo đã bị phá hủy và phải đặt ống dẫn nước tiểu một đến hai năm, ngay cả tử cung cũng bị đâm cho thối rữa nên đã bị phẫu thuật cắt bỏ.”

Chị Bối ra lệnh cho vệ sĩ đi theo đưa một phong bì ba trăm triệu cho người tham gia ca mổ, đồng thời làm mọi cách để ngăn chặn tin tức này. Chị ta cúp máy và tiếp tục hút hết nửa bao thuốc cho đến khi khàn cả giọng, sau đó nở nụ cười mỉa mai: "Lại một con người nữa bị hủy hoại.”

Chị ta ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào cánh cửa nguy nga lộng lẫy của câu lạc bộ Happy Business: "Thật ra những chuyện bẩn thỉu và đen tối trong xã hội này còn nhiều hơn những gì chúng ta đã từng thấy. Chúng ta biết ơn vì được sống trong một thời đại hòa bình, không có chiến tranh với quy mô lớn, nhưng giết chóc lại lấy một loại phương thức tàn nhẫn khác. Nó lặng lẽ tàn sát những người phụ nữ ở dưới đáy của xã hội."

Chị ta che mặt và hít một hơi thật sâu: "Hà Linh San à, chị chưa bao giờ cảm thấy mình yếu đuối như vậy. Em biết không, chị đã tiễn đưa mười bảy chị em gái, người lớn nhất chỉ mới hai mươi lăm tuổi. Khi nhìn thấy cơ thể trần truổng và đầy những vết thương của cô gái kia, chị có chút chết lặng và càng chết lặng thì trái tim càng thấy lạnh lẽo. Một người không có cảm giác gì khi đối mặt với sự sống và cái chết thì vẫn còn là con người sao?"

Tôi không biết phải an ủi chị ta như thế nào. Chị Bối là một người phụ nữ tốt, nhưng tất cả những gì chị ta làm đều là chuyện xấu, vì tiền bạc và danh vọng, chị ta đã hy sinh quá nhiều người vô tội. Tôi cảm thấy chị ta là người đầu tiên xuống địa ngục và có lẽ tôi sẽ là người thứ hai.
Vào nửa đêm, câu lạc bộ Happy Business có một bữa tiệc trần truồng ở hồ Thuận Thủy trên tầng hai. Chị Bối phải ở lại trấn giữ nên ra lệnh cho hai vệ sĩ đưa tôi về căn hộ và dặn dò bọn họ phải luôn đi theo tôi trên đường.

Lúc tôi đi ra từ cửa chính thì trời rất tối rồi và người trên đường phố rất thưa thớt. Một người vệ sĩ vào gara để lấy xe, còn một người đứng trên vỉa hè với tôi. Tôi lấy điện thoại ra xem thời gian thì mới phát hiện ra Chu Dung Thành đã gọi cho mình rất nhiều cuộc. Tôi định gọi lại cho ông ấy thì đột nhiên ở phía sau lưng có tiếng cây gậy vang lên, sau đó là một tiếng bốp và người vệ sĩ đã ngã quỵ xuống đất.

Tôi nhìn chằm chằm bóng người đang ngã xuống trên mặt đất và trái tim đập rất nhanh. Tôi còn chưa kịp quay đầu lại nhìn thì đã bị đập mạnh vào gáy. Tôi thậm chí còn không cảm thấy đau đớn mà chỉ thấy trước mắt tối sầm lại và lập tức ngã xuống. Chỉ có điều tôi không ngã xuống đất mà là ngã vào trong lòng của một người.