S.C.I. Mê Án Tập

Quyển 7 - Chương 2: Phần tử khủng bố



Xe của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa tới cổng công trường, người lái xe taxi đã chờ ở đó, anh ta chỉ cho họ hướng vị khách ấy rời đi khi nãy. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhận ra đó là hướng vào trong công trường.

“Ngày trước, vì một tòa nhà bị sụp nên công trường này bị niêm phong, đã lâu không có ai sử dụng.” Tài xế kể, “Bởi vậy tôi mới thấy lạ. Vả lại, trông anh ta cũng không giống người Trung tôi mới để ý.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, mời người lái xe tới cục cảnh sát miêu tả lại chân dung. Viên tài xế cũng rất nhiệt tình, tự lái xe tới cục.

“Miêu Nhi, cẩn thận một chút.” Bạch Ngọc Đường tiến lại vài bước; trên mặt đất, gạch vụn lớn nhỏ chất hàng đống, “Cậu bảo cái tên cậu thấy trông thế nào?”

“Ừm, vóc dáng cao lớn vạm vỡ.” Triển Chiêu hồi tưởng, “Nhưng tôi không nhìn rõ mặt mũi.”

“Ha ha…” Bạch Ngọc Đường cười, “Đang mải nhìn cái túi đúng không?”

Triển Chiêu híp mắt, “Tiểu Bạch, cậu hỏi làm gì? Hay là cậu cũng gặp rồi?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Khi ông lái taxi nói tên kia không giống người Trung Quốc, tôi chợt nhớ tới một người mình đụng mặt trong buồng tắm câu lạc bộ.”

“Trong phòng tắm? Là tên biến thái hả?”

“Không phải.” Bạch Ngọc Đường đáp, “Trong phòng tắm, lúc đó ở buồng tắm sát vách còn một người nữa.”

“Thật sao?” Triển Chiêu giật mình, “Hay là không biết có chuyện gì xảy ra?”

Bạch Ngọc Đường nghĩ một lát rồi trả lời, “Hình như lúc tôi vào, anh ta đã tắm gần xong, nhưng sau thấy có chuyện nên núp tạm ở đó không ra.”

“Anh ta không ra giúp cậu diệt biến thái, cứu mỹ nhân sao?” Triển Chiêu cười.

“Không…” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Cái tôi để ý là cách anh ta ẩn nấp vô cùng chuyên nghiệp… Như thể đã qua đào tạo quân đội vậy.”

“Thế à?” Triển Chiêu hơi ngạc nhiên, “Vậy anh ta có tập thể hình trong phòng tập không?”

Bạch Ngọc Đường lại lắc đầu, “Tôi tập nửa tiếng trong phòng, có ai tôi đều quan sát cả, không có người này.”

“Vậy tức là anh ta vào đó chỉ để tắm thôi?” Triển Chiêu cười, “Ngày nóng thế này, bảo vào tắm một cái nghe cũng có lý.”

“Mà phòng tắm của câu lạc bộ cũng rất thú vị. Tủ thay đồ vô cùng lớn, phòng tập thường thì tủ bé thôi.”

“À…” Triển Chiêu gật đầu, “Tức là anh ta chỉ muốn tìm chỗ cất vừa chiếc túi, hoặc ai đó giấu nó và hẹn anh ta đến lấy?”

Hai người vừa nói chuyện vừa bước tiếp, chợt thấy cách đó không xa, có một cái hố to hoác.

Triển Chiêu thoáng bất ngờ, “Sao tự dưng lại đào một cái hố to tướng ở đây thế này?”

“Mục đích đào hố hẳn là để chôn mìn nổ định hướng, phá hủy tòa nhà cũ, xây lại tòa nhà mới.” Bạch Ngọc Đường ra hiệu Triển Chiêu đứng trên, còn bản thân thì nhảy xuống hố. Anh ngồi xổm xuống, lấy tay gạt đi một lớp bùn đất, lớp cát vàng tơi xốp bục ra, lộ một vài cái xương trắng hếu…

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại tìm Triển Chiêu, hoảng hốt… Triển Chiêu vốn đứng bên miệng hố, giờ đã biến mất!

“Miêu Nhi!” Bạch Ngọc Đường kêu lên, nhảy hai bước lên tới nơi, “Miêu…” Đang lo lắng, chợt thấy Triển Chiêu ngồi xổm cách đó không xa. Triển Chiêu nghe tiếng gọi liền quay lại nhìn Bạch Ngọc Đường, trên tay cầm một chiếc túi đen to, “Tiểu Bạch, cậu xem này!”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, rồi thình lình lao qua, ôm lấy Triển Chiêu bay sang bên cạnh. Cùng lúc đó, “PÓC PÓC” – hai tiếng súng bất ngờ vang lên. Giờ, trên mặt đất nơi anh vừa đứng cùng nơi còn Triển Chiêu ngồi xổm sâu hoắm hai lỗ đạn.

Tại hiện trường không có nơi nào để che chắn. Bạch Ngọc Đường cũng nhìn ra đạn bắn từ hai phía, không nghĩ nhiều nữa, anh kéo Triển Chiêu xuống hố rồi bắn một phát súng về phía nóc nhà bỏ hoang. Sau đó chỉ có thể thấy một tia sáng lóe lên từ phía mái nhà.

“Tiểu Bạch?” Triển Chiêu nhặt một cái đầu lâu trên mặt đất, úp lên trên chiếc túi đen khi nãy.

Bạch Ngọc Đường nháy mắt, tỏ ý đã hiểu, giơ súng chuẩn bị.

Triển Chiêu từ từ giơ chiếc túi với chiếc đầu lâu úp lên một chút. Vừa mới hé khỏi miệng hố lại thêm một tiếng “PÓC”, trên túi xuất hiện một lỗ đạn. Lập tức, Bạch Ngọc Đường đứng bật dậy, nổ súng. Động tác liền mạch lưu loát, không quá hai giây, nhằm chuẩn lúc đối phương vừa chấm dứt loạt bắn đầu tiên, chuẩn bị quan sát phản ứng để nhắm và nã đạn lần hai. Tiếng súng tắt dần. Một bóng người bỏ đi khỏi phế tích đối diện.

Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu lên miệng hố.

“Chúng cố ý bẫy chúng ta ư?” Triển Chiêu hỏi.

“Đây chỉ là màn chào hỏi thôi.” Sắc mặt Bạch Ngọc Đường tối lại, “Nếu hắn đào hố này nông hơn mười phân thì chúng ta chết chắc.” Dứt lời, anh nâng súng bắn một phát về phía tòa nhà bên cạnh.

Bạch Ngọc Đường thu súng, kéo Triển Chiêu về xe, gọi điện lệnh cho người của SCI đến đào tiếp cái hố kia.

Nơi nóc tòa nhà đối diện, một người đàn ông đứng đó nhìn theo chiếc xe rời đi của Bạch Ngọc Đường, chiếc kính viễn vọng trên tay đã bị bắn nát. Hắn khe khẽ thở dài, nhìn chiếc kính viễn vọng đã hỏng và viên đạn kẹt bên trong, cười cười lẩm bẩm, “Đây gọi là đáp lễ sao? Bạch Ngọc Đường… quả nhiên danh bất hư truyền.”

Ném kính viễn vọng, hắn xoay bước, vừa lúc điện thoại reo. “Ừ, tôi đây… Nơi này không thích hợp, đổi chỗ đi.”

Người bên kia đầu dây nói gì đó, chọc hắn cười phá lên, “Không được đâu, cảnh sát ở đây quá lợi hại, chúng ta không thể đối đầu trực tiếp được.”

Người của SCI mang xương trong hố về cục. Tới lúc toàn bộ hài cốt cùng hai cỗ thi thể trên tầng thượng được di chuyển xong xuôi tới tầng cao nhất của cục cảnh sát thì trời cũng đã sẩm tối.

“Sếp.” Mã Hán kích động chạy tới, “Biết hai tên bị anh hạ là ai không?”

“Ai?” Bạch Ngọc Đường tò mò, “Là kẻ nào có tiếng à?”

“Là sát thủ cấp cao của TVA đấy.” Mã Hán cười, “Cá lớn nhá, vậy mà hai phát hai tên, sếp siêu thật!”

“TVA?” Bạch Trì tò mò nghe ngóng, “Là tổ chức sát thủ nổi tiếng ạ?”

“Số lượng sát thủ chuyên nghiệp có trong danh sách bị truy nã của tổ chức đó phải lên tới hàng chục.” Triển Chiêu cầm tập tư liệu đọc qua, “Hai tên này đều đã hơn bốn mươi rồi.”

“Là tốt thí thôi.” Bạch Ngọc Đường bâng quơ thả một câu, “Đại khái là đến thử nước.”

“Thử nước?” Lạc Thiên không hiểu ý.

“Thử nước là tiếng lóng của các tổ chức sát thủ.” Triển Chiêu giải thích, “Bình thường những tổ chức như vậy nếu có kế hoạch gì lớn sẽ thử nghiệm thực lực của cảnh sát địa phương. Nếu ‘nước sâu’ thì đổi địa điểm, ‘nước cạn’ thì sẽ thuận buồm xuôi gió.”

“Tìm thẳng tới SCI thử nước à…” Tưởng Bình lắc đầu, “Xem ra TVA chuẩn bị có vụ lớn rồi.”

“Có điều sếp cho chúng một đòn phủ đầu thế này, chắc chúng không dám manh động ở đây nữa đâu nhỉ?” Triệu Hổ lên tiếng.

Mọi người đang bàn luận thì có tiếng người gõ cửa vang lên, là Lư Phương. “Tiểu Bạch, có người tìm cậu.”

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, theo sau Lư Phương là một người nước ngoài cao lớn, tóc vàng, mũi ắt sâu, mặc quân trang.

“Hi… Bạch.” Người kia thấy Bạch Ngọc Đường lập tức vồn vã chào hỏi.

“Ben?” Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên đứng dậy, “Sao anh lại tới đây?”

Ben tiến đến ôm choàng lấy Bạch Ngọc Đường, “Cũng phải hai năm rồi chúng ta không gặp nhau đấy nhỉ?”

Bạch Ngọc Đường vừa chào hỏi Ben, vừa nhìn Lư Phương, ý hỏi, “Anh ta tới đây làm gì?”

“Sĩ quan Benjamin là chỉ huy cao cấp của lực lượng chống khủng bố Hoa Kỳ.” Lư Phương mở miệng, “Anh ấy tới đây theo chương trình trao đổi kỹ thuật, có nghĩa bây giờ anh ấy là khách của cục cảnh sát chúng ta, sẽ ở lại đây một thời gian.”

Mọi người nhìn nhau, lực lượng chống khủng bố tới đây làm gì?

“Cấp trên bảo tôi tới để trao đồi gì gì đó.” Ben cười ha hả nói với Bạch Ngọc Đường, “Tôi nhân cơ hội tới gặp cậu luôn.”

Triển Chiêu đứng sau vuốt cằm, quan sát người tên Benjamin chốc lát. Nơi này nhiều người như vậy, Benjamin dường như chẳng để ai vào mắt, chỉ chú tâm vào Bạch Ngọc Đường. Thêm nữa, anh ta đến cũng chẳng buồn tự giới thiệu, giống như đang tỏ ý mình rất quen thân với Bạch Ngọc Đường, cũng thể hiện bản tính vô cùng ngạo mạn. Nhìn từ hành vi đã có thể rút ra kết luận, người này chính là một tên nước ngoài khốn kiếp kiêu căng ngạo mạn có cảm tình với con chuột bạch kia!

Bạch Ngọc Đường hơi xấu hổ, chật vật mãi mới rút được bàn tay đang bắt bị Benjamin giữ chặt về, “Anh không trao đổi gì mới đội chống khủng bố sao? Lên SCI làm gì?”

“Quốc gia này rất an toàn, không có khủng bố uy hiếp tập kích, nên tôi đi loanh quanh một chút.” Tiếng Trung của Ben tốt đến đáng ngạc nhiên, “Hơn nữa cũng đã lâu không được gặp cậu, vậy nên tôi đặc biệt tới thăm cậu mà.”

“Các cậu cứ nói chuyện đi.” Lư Phương cười cười, nhướn mi với Triển Chiêu rồi lẩn mất.

Triển Chiêu cười thầm trong bụng, ngay cả Lư Phương cũng nhìn ra tên kia có ý tứ với Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, giới thiệu với Triển Chiêu, “Hồi xưa có một vụ án tôi phá ở nước ngoài, từng hợp tác với Ben.”

“Đúng thế.” Ben gật đầu, lướt mắt qua nhìn cả đội một lượt, “Đây đều là cấp dưới của cậu hả?”

“Họ đều là đồng sự.” Bạch Ngọc Đường thản nhiên trả lời, “Anh cứ ngồi chơi, chúng tôi còn nhiệm vụ.”

“Ok, cậu bận thì cứ làm đi.” Ben cười cười, ngồi xuống ghế sofa một bên, đánh giá chung quanh.

Bạch Ngọc Đường đưa mắt ra hiệu cho Triển Chiêu, ý bảo anh cùng vào văn phòng với mình.

Triển Chiêu vào văn phòng rồi, Bạch Ngọc Đường liền đóng chặt cửa, hắng giọng, “E hèm… Miêu Nhi, cậu đừng hiểu lầm.”

Triển Chiêu cười hì hì nhìn qua cửa chớp, Ben đang ngồi ở ngoài sofa, “Lợi hại thật đấy, theo đuổi từ Mỹ sang tận đây, lực hấp dẫn của đội trưởng Bạch quả nhiên không gì ngăn cản được.”

“Đừng nói linh tinh.” Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, gọi điện cho Lư Phương, “Này, Lư Phương, anh cứ ném người ở đây rồi chạy thế à?”

Lư Phương cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Tiểu Bạch, cậu nhịn chút đi. Người này cũng ghê gớm lắm, chẳng để ai vào mắt, thế mà vừa nhắc tới tên cậu anh ta liền khen không dứt miệng. Cục trưởng Bao mới bảo ném tên này cho cậu. Tên đó xong việc sẽ về thôi.”

Bạch Ngọc Đường dập máy, vẻ mặt hối lỗi nhìn Triển Chiêu, “Miêu Nhi, đành chịu một tuần được không?”

Triển Chiêu thản nhiên nhướng mày, “Dù sao anh ta cũng chẳng đến làm phiền tôi mà.”

Ngay lúc đó, Trương Long vội vã chạy về, trên tay cầm một bản phác họa chân dung, “Sếp, bản phác họa tên khả nghi mà viên tài xế kia mô tả xong rồi này.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi ra. Bạch Ngọc Đường vừa nhìn bản vẽ đã nhíu mày, “Chính hắn.”

“Là người cậu gặp trong phòng tắm à?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Đúng vậy.”

Lúc này, Ben cũng đi tới ngó nghiêng, vừa nhìn thấy đã cau chặt mày, hạ giọng, “Bạch… các cậu đang điều tra người này?”

Bạch Ngọc Đường quay lại nhìn anh ta, “Ừ, anh biết tên đó?”

Ben gật đầu, nói, “Là nhân vật cơ mật.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, “Phần tử khủng bố?”

“Phải.” Ben gật gật, nhìn những người khác hỏi, “Các cậu có thể giữ bí mật không? Tôi có thể tiết lộ thân phận của hắn.”

Mọi người nhìn Bạch Ngọc Đường, anh gật đầu, “Anh cứ nói, mọi người ở đây đều rất chuyên nghiệp.”

“Được, tôi tin tưởng cậu.” Ben đóng cửa văn phòng SCI, “Kẻ này là Karula, nhân vật đứng đầu TVA.”

“Cái gì?” Tất cả mọi người giật nảy mình. Nhân vật số một của TVA chính là phần tử khủng bố nổi tiếng thế giới, dưới tay hắn có gần trăm sát thủ chuyên nghiệp, chuyên phát động các hoạt động khủng bố ở khắp nơi.

“Hắn tới thành phố S làm gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Ben nghĩ ngợi một chút, rồi đáp, “Ý đồ của hắn khi tới đây tôi có biết một ít… Có điều chỉ có thể nói ình cậu.” Dứt lời, anh ta đưa mắt qua mọi người xung quanh.

Triển Chiêu nhíu mày. Bạch Ngọc Đường nhìn Ben, “Vậy thì anh không cần đề cập nữa đâu.”

“Ấy… Cậu đừng giận.” Ben bồn chồn, “Không phải tôi không tin các cậu, chỉ là việc này rất cơ mật.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, quay người chuẩn bị đi làm việc khác, Ben vội đuổi tới, “Thôi được, để tôi nói, hắn đến để đấu.”

“Đấu?” Tất cả ngẩn người.

“Thực ra từ sau vụ Taber, rất nhiều thế lực đã muốn thiết lập trật tự mới, nhờ thế gần đây TVA mới phát triển mạnh mẽ, vì nhiều tổ chức tranh giành địa bàn nên cần rất nhiều sát thủ.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Sau đó thì sao?”

“Lợi nhuận lớn như vậy, ai mà chẳng mơ tưởng chứ.” Ben tiếp tục, “Gần đây có một tổ chức sát thủ mới thành lập, tên gọi ZJ, vô cùng bí ẩn. Hành động rất hiệu quả, năng lực so với TVA chỉ hơn chứ không kém, đoạt đi rất nhiều con hàng của TVA, vì vậy…”

“Cho nên họ muốn tìm chỗ nào sạch sẽ mà tỷ thí?” Triển Chiêu hỏi, “Sau đó dùng thắng thua phân quyền lợi?”

Ben gật đầu, lần đầu tiên kể từ khi bước chân vào đây nhìn thẳng vào Triển Chiêu, “Cậu chính là Triển Chiêu?”

Triển Chiêu gật đầu, anh nhìn thấy một tia kháng cự trong ánh mắt Ben. Từ lúc tới đây, người này không hề nhìn thẳng vào mắt anh. Chứng tỏ thực ra anh ta đánh giá anh rất cao, cao tới mức không muốn đối mặt.

Ben khe khẽ thở dài, “Nghe danh đã lâu.”

Triển Chiêu mỉm cười, cũng không trả lời, mà xòe tay với Bạch Ngọc Đường, “Tiểu Bạch, đưa tôi bản phác họa xem nào.”

Bạch Ngọc Đường chuyển bản phác họa cho Triển Chiêu, hai bàn tay giao nhau, đôi nhẫn bạch kim đối khớp, lóe lên một tia sáng chói mắt.