Rượu Chàng Tiên

Chương 10: Thanh Dạ Trụy Huyền Thiên (4)



Lộ Tiểu Thiền thu tay về, y nghe được thanh âm Thư Vô Khích nhấc lên ấm trà, cùng với tiếng nước trà rơi vào trong cốc.

Đây là lần đầu tiên, có người chăm sóc y, sợ y bị bỏng, châm trà cho y.

Lộ Tiểu Thiền không hiểu, vì sao Thư Vô Khích không chê bai y.

Nếu như ghét bỏ y bẩn, sẽ không ngồi ở bên cạnh y.

Nếu như ghét bỏ y đê tiện, sẽ không châm trà cho y.

Nhưng là, Thư Vô Khích tại sao không cho y chạm vào?

Đã vậy thì để tiểu ăn mày ta đây đến thử ngươi một lần! Hì hì!

Lộ Tiểu Thiền sờ tới cốc trà, cố ý đem nó đánh đổ.

Tiếp theo liền "Rầm" một tiếng, y cảm nhận được hơi nóng của nước trà, nhưng ngay trong khoảnh khắc ấy, cái cốc bị Thư Vô Khích tiếp được, hất về phía trước, nước trà văng ra, rồi lại nguyên trạng mà quay trở về.

Lộ Tiểu Thiền không thể xác định chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết là Thư Vô Khích đem cốc trà giơ lên, đặt ở bên môi nhẹ nhàng thổi khí.

"Không nóng. Ngươi uống đi."

Hắn đem cốc trà thả xuống trước mặt Lộ Tiểu Thiền.

Lộ Tiểu Thiền không chắc chắn lắm mà sờ soạng cái cốc một chút, rất ấm áp.

Đôi môi cẩn thận đụng nhẹ, nước trà cũng ấm.

Phảng phất như hơi nóng lúc nãy, đều là ảo giác.

Lúc này tiếng tiểu nhị gõ cửa vang lên.

"Khách quan, nước nóng tắm rửa ngài gọi đã mang đến!"

"Tiến vào đi." Thư Vô Khích ngồi ngay ngắn ở đó.

Lộ Tiểu Thiền nghe thấy hai tên tiểu nhị bưng một cái thùng gỗ lớn, đặt ở chỗ trống trong phòng.

Tiếp theo, hai thùng nước nóng, hai thùng nước lạnh liền được đổ vào.

Bên cạnh bồn tắm, còn có bồ kết cùng khăn tắm.

"Khách quan chậm rãi tắm rửa. Đây là quần áo chưởng quầy mới vừa mua về cho ngài."

"Để xuống đi."

Đợi tất cả mọi người đều lui ra ngoài, Thư Vô Khích mới đứng dậy, thử một chút độ ấm của nước: "Tiểu Thiền, ngươi tới tắm rửa đi."

Lộ Tiểu Thiền chỉ chỉ chính mình: "Đây là chuẩn bị cho ta?"

"Ừm."

Lão ăn mày khi còn sống, khoảng mười ngày nửa tháng sẽ dẫn y tới bờ sông tắm rửa một lần, đôi khi còn chà bùn cho y. Sau khi lão ăn mày quy thiên, Lộ Tiểu Thiền ngoại trừ lúc trời mưa to, còn lại đều không tắm.

Dù sao tại bờ sông, không ai nhìn, sơ ý một chút sẽ chết đuối.

Tính mạng, so với tắm rửa vẫn quan trọng hơn.

"Ta... chưa từng ở trong thùng nước tắm rửa qua..."

"Sau khi đem quần áo cởi ra, nhảy vào trong thùng nước là tốt rồi. Ta sẽ dùng cành trúc đỡ ngươi."

"... Ta không phải ý này... Ta là muốn nói, ta chưa từng được tắm rửa đàng hoàng giống như vậy....."

"Ngươi sau này muốn tắm, ta liền tìm chỗ cho ngươi chậm rãi tắm rửa."

"..."

Trọng điểm không phải là ta yêu thích tắm rửa! Mà là ta không phải tắm ở dưới sông nữa a!

Lộ Tiểu Thiền thành thạo, đem một thân quần áo rách nát cởi bỏ.

Đợi đến khi cởi xong mảnh vải cuối cùng, y không chắc chắn lắm mà nhìn về phương hướng Thư Vô Khích đang ngồi.

"Cái kia... Thư... Thư Vô Khích... Ngươi còn đang nhìn ta sao?"

"Ừm." thanh âm Thư Vô Khích rất nhẹ, khiến lòng người khó giải thích được mà trở nên mềm mại.

Lộ Tiểu Thiền biết đối phương là sợ y té, nhưng mà tiểu Tiểu Thiền của y còn chưa từng bị người ngoài nhìn qua a.

"Ta muốn bắt đầu tắm rửa."

"Ừm."

"Ý của ta là... ngươi hơi nghiêng mặt đi, tránh một chút..."

"Tại sao?"

"Tại sao? Ngươi... Ngươi còn muốn nhìn tiểu Tiểu Thiền của ta sao?"

"Tiểu Tiểu Thiền?" Thư Vô Khích hỏi lại.

Lộ Tiểu Thiền tựa hồ có thể tưởng tượng ra bộ dáng hơi nhíu mày suy tư của hắn.

"Chính là chỗ này a!" Lộ Tiểu Thiền vươn ngón tay chỉ chỉ.

"Tại sao phải lảng tránh?"

Lộ Tiểu Thiền thở dài: "Ta biết cả hai ta đều là nam, nhìn cũng không có gì! Thế nhưng, gia ngươi thẹn thùng a..."

Lão ăn mày nói lông của y đều không có dài ra đầy đủ.

Lộ Tiểu Thiền không hiểu tại sao lão ăn mày nói như vậy, thật giống như lông nơi đó càng dài càng nhiều thì mới chứng tỏ được bản sắc dũng mãnh của nam nhi.

Lông vừa dài vừa nhiều chỉ tổ giấu thêm rận!

Thế nhưng vạn nhất Thư Vô Khích cũng cảm thấy lông nơi đó của y không dài ra đầy đủ thì sao!

Không đúng! Làm sao có thể đánh đồng Thư Vô Khích với cái lão ăn mày không phẩm vị kia!

"Thôi quên đi! Ngươi không để tâm! Ta cũng không để tâm!"

Lộ Tiểu Thiền buông lỏng tay, cong người, bò vào trong thùng nước.

Thời điểm y trở mình bò vào thùng tắm, tựa hồ nghe thấy cách đó không xa, hô hấp của Thư Vô Khích dừng lại một chút.

Lộ Tiểu Thiền cũng cảm thấy cơ thể mình từ phần eo trở xuống đều nóng lên.

Y ngồi vào trong thùng, dòng nước ấm áp vừa vặn tràn qua lồng ngực y.

"Oa! Thật thoải mái a!" Lộ Tiểu Thiền híp mắt dựa lưng vào bồn tắm, y tự mình chà xát một hồi, nghịch nghịch nước nóng, lại không nghe thấy thanh âm Thư Vô Khích, không khỏi nghiêng đầu hỏi: "Thư Vô Khích... ngươi vẫn còn ở đó chứ?"

"Ta ở đây."

Không biết có phải nguyên nhân bởi vì thùng nước nóng này khiến cho nhiệt độ trong phòng bỗng chốc nóng lên hay không, thanh âm Thư Vô Khích không còn thanh lãnh như trước, âm cuối kéo ra một tia khàn khàn, khiến tâm Lộ Tiểu Thiền ngứa ngáy một trận.

"Vậy... vậy ngươi còn nhìn ta không?"

"Ừm."

"Ngươi thật sự có kiên nhẫn, vẫn nhìn ta. Ngươi yên tâm, thùng nước này không làm ta chết đuối được!"

"Ta nhìn ngươi, không phải bởi vì ta có kiên nhẫn."

"Vậy thì bởi vì cái gì?"

Lộ Tiểu Thiền khom người hướng về phía Thư Vô Khích, nằm nhoài ra thành bồn tắm, đem cằm gối lên trên cánh tay, dùng đôi mắt vừa to vừa tròn mà nhìn Thư Vô Khích.

"Bởi vì ngươi dễ nhìn."

Nước phía dưới đã sắp nguội lạnh, bỗng nhiên giống như sôi trào, tâm Lộ Tiểu Thiền liền run lên một chút.

Từ xưa đến nay chưa từng có ai nói qua y dễ nhìn.

Cho dù là lão ăn mày thu dưỡng y cũng chưa từng nói qua.

"Ngươi cũng đặc biệt dễ nhìn." Lộ Tiểu Thiền nở nụ cười, đôi mắt cong lên, giống như có ánh sao muốn tràn ra từ trong đôi mắt y.

Bỗng dưng, khí vị thuộc về Thư Vô Khích trong nháy mắt tiến đến gần.

Lộ Tiểu Thiền ngẩng đầu lên: "Ngươi tại sao lại qua đây?"

"Làm sao ngươi biết ta qua đây?" thanh âm Thư Vô Khích nhàn nhạt.

Lúc tắm rửa bị hơi nước xông lên, nên lúc nghe thấy thanh âm như thế, liền cảm giác đặc biệt hưởng thụ.

"Ta ngửi thấy được hương vị trên người của ngươi! Cực kỳ dễ ngửi! So với mùi bồ kết còn dễ ngửi hơn nhiều!"

"Ngươi yêu thích mùi vị này?"

Lộ Tiểu Thiền nằm nhoài ra thùng, nghiêng mặt. Y tuy rằng không nhìn thấy, nhưng lại cảm giác được lúc này Thư Vô Khích đang cúi đầu, rũ mắt xuống, chóp mũi của hắn cách gò má của y chỉ sợ không tới nửa tấc.

Lộ Tiểu Thiền bất thình lình vươn tay bắt lấy đối phương, Thư Vô Khích trong nháy mắt đã rời ra xa.

"Ta yêu thích a."

"Tên của nó là "Thanh Dạ Trụy Huyền Thiên". Nếu như ngươi yêu thích, ta liền bỏ vào trong thùng tắm của ngươi một ít."

Lộ Tiểu Thiền nghe thấy tiếng một giọt nước rơi xuống, nhỏ đến mức không nghe ra vang vọng, thùng nước Lộ Tiểu Thiền đang ngâm mình giống như trở nên có linh tính.

Y vốn muốn thừa dịp trước khi nước nguội lạnh chà xát bùn bẩn trên người, nhưng tay mới vừa chạm lên bả vai, liền phát hiện da thịt chịu đủ mưa gió của mình bỗng nhiên trở nên nhẵn mịn.

"Ôi chao? Ta làm sao thành trứng gà lột xác rồi? A! Là trứng gà lột xác!"

"Nó có thể rửa sạch bụi đất trên người ngươi."

"Chỉ một giọt nhỏ như vậy?"

"Ừm."

Lộ Tiểu Thiền cảm thấy quá thần kỳ, nếu không phải Thư Vô Khích không cho y chạm vào, y thật muốn đem toàn bộ thân thể của hắn từ trên xuống dưới đều sờ qua một lượt, xem còn có bảo bối gì nữa không!

Nếu Thư Vô Khích đã ngay tại bên cạnh mình, Lộ Tiểu Thiền đương nhiên không nhịn được muốn nói chuyện với hắn, cho dù chỉ là một tiếng "Ừm" đáp lại, y cũng cảm thấy vui vẻ.

"Lúc nãy ngươi nói, phải đem tóc của ta hòa cùng hương liều mới có thể tìm được ta... Nhưng ngươi từ nơi nào tìm được tóc của ta a?"

Cái vấn đề này y đã suy nghĩ thật lâu.

"Đại khái là ngươi không vui vì ta sờ tóc của ngươi, nên ngươi đã đem một đầu tóc đều cắt đi, ta liền thu giữ."

"Không thể nào? Ngươi nếu thích sờ tóc ta, vậy ngươi sờ đi a! Ngươi muốn sờ nơi nào cũng được... Từ từ, ngoại trừ tiểu Tiểu Thiền của ta!"

Lộ Tiểu Thiền cố ý đem đầu dựa vào trên người Thư Vô Khích, chờ Thư Vô Khích sờ tóc y, thế nhưng cành trúc lại kề sát tới trên mặt y, đem y chặn lại.

Chỉ là lực đạo của Thư Vô Khích một chút cũng không có hàm chứa ý tứ cự tuyệt, thậm chí thật giống như nương theo cành trúc, nhẹ nhàng sờ sờ Lộ Tiểu Thiền.

Lộ Tiểu Thiền cảm thấy bản thân giống như chó con, chỉ còn thiếu một tiếng "Ngoan" từ Thư Vô Khích.

"Tại sao không thể?" Thư Vô Khích hỏi.

Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa bị nước miếng của chính mình làm cho sặc: "Không thể chính là không thể!"

Thư Vô Khích tựa hồ nghiêng người qua một bên, sau đó từ tốn nói một câu: "Ừm."

Lộ Tiểu Thiền ào một tiếng lùi về phía sau, lỗ tai liền vừa hồng vừa nóng.

"Kỳ thực ngươi rất dễ nhìn."

Không biết có phải là ảo giác hay không, trong đầu Lộ Tiểu Thiền hiện ra chính là bộ dáng Thư Vô Khích một tay dựa vào bồn tắm, nghiêng mặt, rũ mắt nhìn vào trong nước.

"Nơi đó không thể dùng "rất dễ nhìn" để hình dung!"

"Thế nhưng rất dễ nhìn."

Lộ Tiểu Thiền thiếu chút nữa muốn túm lấy tóc của mình, y biết Thư Vô Khích không phải đang đùa giỡn y, bởi vì nhìn hắn thế nào cũng không giống bộ dáng đang đùa giỡn.

Hắn giống như đối với một số việc... không hiểu lắm.

"Ngươi biết cái gì gọi là "dễ nhìn" sao?" Lộ Tiểu Thiền hỏi.

"Ngươi từng nói với ta, sau khi nhìn rồi mà vẫn muốn nhìn nữa, thậm chí muốn có được, thì chính là "dễ nhìn"."

Thanh âm Thư Vô Khích mang theo cảm giác mát mẻ, tựa như cổ ngọc trải qua năm tháng, lại giống giếng cổ không gợn sóng, thế nhưng thời khắc này bên trong cái lạnh lẽo ấy lại lộ ra một tia lưu luyến, nghe vào khiến tâm Lộ Tiểu Thiền run rẩy.

"Cho nên tiểu Tiểu Thiền không phải là "dễ nhìn" a! Cái gì mà muốn có được linh tinh... Ngươi muốn có được tiểu Tiểu Thiền để làm cái quỷ gì!"

"Vẫn luôn nghĩ nắm chặt trong tay, không phải là muốn."

Lộ Tiểu Thiền bỗng chốc có ý nghĩ muốn đập đầu vào tảng đá lớn..... Y không biết phải giải thích cái vấn đề này như thế nào với Thư Vô Khích.

Ngẫm lại, lúc ban đầu chính là nói về tóc của y, không hiểu sao nói một hồi lại chuyển thành tiểu Tiểu Thiền.

"... Mặc kệ thế nào... Vẫn là cám ơn ngươi thưởng thức tiểu Tiểu Thiền..."

"Ừm." Thư Vô Khích đáp một tiếng, khiến tinh thần của Lộ Tiểu Thiền thoải mái trở lại.

——

[hậu trường của tác giả]

Lộ Tiểu Thiền: Ai...

Thư Vô Khích: Ngươi tại sao thở dài?

Lộ Tiểu Thiền: Ngươi đối với ta ca ngợi chân thành như vậy, mộc mạc mà xuất phát từ nội tâm...

Thư Vô Khích: Không tốt sao?

Lộ Tiểu Thiền: Thế nhưng đối tượng ca ngợi lại một lời khó nói hết!

Thư Vô Khích: Không muốn nói liền cho ta đi.

Lộ Tiểu Thiền: Cho ngươi? Ngươi muốn nói là ca ngợi ngươi sao?

Thư Vô Khích: Ý ta là tiểu Tiểu Thiền.

Lộ Tiểu Thiền: Mẹ ơi! Để ta đập đầu vô tảng đá đi cho rồi!