Rùa Con Lười Của Nhà Ma Đế

Chương 27: Dễ nhìn dễ chơi dễ ngửi lại còn ăn ngon



Dịch: YZ


Beta: YZ



Không bao giờ đánh giá được những hành động của phản diện.


# Bên cạnh hễ không có người là phản diện lại bắt đầu tự bóc mình ra#


# So với tốc độ bóc vỏ tôm còn nhanh hơn#


Quy Hải thấy mình sắp mọc lỗ kim luôn rồi(/w·╲)


Lúc này, hoàng hôn gần tới, ánh mặt trời sáng lạn bắt đầu trở nên dịu hơn, sương chiều âm u. Trên sơn cốc tiếng thông reo rì rào, phóng mắt nhìn đều là một màu xanh mướt; màn sương trắng xoá khắp núi, nghịch ngợm vờn trên mặt hồ xanh biếc, mờ ảo như sương khói. Sư Vân Phong thả Quy Hải xuống cạnh hồ đứng trước mặt Quy Hải, nhanh như chớp lột bỏ từng lớp từng lớp áo ngoài, lột cả áo trong, rất nhanh liền bày ra từng đường cong hoàn mĩ trên cơ thể.


Quy Hải vốn dĩ còn định nhắm mắt ghẹo cổ gì đó nhưng tốc độ của phản diện còn nhanh hơn, hắn căn bản không kịp làm gì thì mọi việc đã xảy ra trước mắt.


Phản diện đột kích thành công!


Chỉ nhìn một cái Quy Hải không nhịn được nhìn lần thứ hai kĩ hơn.


Phản diện gần như hoàn mĩ.


Tướng mạo Sư Vân Phong anh tuấn, dáng người tiêu chuẩn, quả nhiên là người luyện kiếm, lúc mặc quần áo đã đẹp, cởi quần áo còn đẹp hơn. Nhìn từ làn da đến những đường cong kia đều khiến người khác ngưỡng mộ. Làn da trắng như ngọc, đường viền bắp thịt thanh thoát, cơ ngực no đủ, hình dáng đẹp đẽ khiến Quy Hải không khỏi nghĩ đến cảm giác đàn hồi khi ấn xuống. Dưới cơ ngực là tám khối cơ bụng thẳng đứng. Lúc này, Sư Vân Phong thả lỏng cơ thể, bắp thịt cũng trở nên mềm dẻo. Hai tuyến nhân ngư đẹp đẽ kéo dài đến dưới quần khiến Quy Hải lần này ngượng ngùng không thôi nhưng lại khiến Quy Hải muốn nhìn nhiều hơn, thậm chí chờ mong phản diện có thể tiếp tục cởi đồ để hắn nhìn được đến bộ phận quan trọng.


Đời trước, Quy Hải cũng từng thi to nhỏ dài ngắn với bạn cùng phòng, cho nên cũng rất tò mò về kích thước của phản diện. Phản diện tướng mạo dáng người đều vô cùng đẹp, không biết chỗ đó kích cỡ ra sao nhỉ? Kẻ tu đạo và kích cỡ to nhỏ của cái đó có quan hệ gì không ta? Trọng điểm là so với đời trước của mình thì hắn to hơn hay phản diện to hơn nhỉ?


Cơ số vấn đề dẫn đến lòng tò mò và tính hiếu thắng của Quy Hải. Thế là Quy Hải đầy mong chờ mà nhìn vào chỗ dưới đường nhân ngư của phản diện.


Sau đó thì phản diện lại cứ lề mề không chịu hành động.


Vừa mới cái tốc độ nhoay nhoáy kia đi đâu rồi hả!


Quy Hải bất mãn ngẩng đầu, quên mất tính tình nóng nảy của Sư Vân Phong mà trợn mắt với y.


Sư Vân Phong cởi hết áo trong, tay để trên thắt lưng liền không động nữa, là bởi vì, khi Quy Hải chăm chú nhìn mình.... lồng ngực Sư Vân Phong bắt đầu không ngực đập thình thịch, miệng không biết nói gì nữa. Im lặng một lúc, khi nhìn thấy bé rùa thân yêu trợn mắt nhìn mình Sư Vân Phong mới chịu duỗi tay ra, nhéo lần lượt hai cái chân trước Quy Hải, lắp bắp nói: " Ta..... ta.... ta.... có chút ngại ngùng."


Quy Hải liếc mắt khinh bỉ phản diện, vừa nãy tốc độ của phản diện nhà ngươi nhanh như vậy, bây giờ lại còn nói ngại ngùng.


Mà Sư Vân Phong bày tỏ xong câu đầu tiên xong thì tìm được lại sự trấn tĩnh của mình, nói chuyện cũng lưu loát hơn


" Chỗ đó, rất xấu. Hôm nay nói trước về bộ phận phía trên đi."


" ....." Quy Hải mất hứng cào Sư Vân Phong mấy cái, phản diện tên xấu xa, rõ ràng khơi lên hứng thú muốn so sánh của mình lại không cho mình đi so sánh với y.


Sư Vân Phong mặc cho Quy Hải cào mình, đưa lòng bàn tay mở ra trước Quy Hải, nhẫn nhịn xung động muốn gãi rùa con, miễn cưỡng bình tĩnh nói: " Vậy ta bắt đầu giải thích nhé. Trước tiên giới thiệu một chút khái quát. Mi xem, đây là lòng bàn tay, khác với bốn cái chân của mi."



Thấy Sư Vân Phong bắt đầu dạy, Quy Hải cũng ngừng cào, so sánh cái chân nhỏ của mình với bàn tay to của Sư Vân Phong, gật gật đầu, xác thực là rất khác nhau, cái này nhìn thấy rõ ràng mà.



Sư Vân Phong giơ ngón tay cái đè lên người Quy Hải, bốn ngón còn lại để dưới bụng Quy Hải, nâng Quy Hải lên, cánh tay phải giơ lên trước mặt hắn, nói: " Đây là cánh tay, mi xem này, có hai đoạn, dài hơn cái chân của mi."


Nghe thấy câu miêu tả bình thường này, nhìn thấy cánh tay mạnh mẽ của phản diện, Quy Hải chẳng có hứng thú gì. Ánh mắt lướt qua cánh tay Sư Vân Phong để thưởng thức hình dáng kì quặc của cây tùng trong sơn động.


Vừa mới chuyển mắt đi một cái, Quy Hải đã bị di chuyển, trước mắt xuất hiện một mảnh da trắng ngần, một đường thẳng cao thẳng tắp chia mảnh trắng ngần đó thành hai phần.


Hai mảnh trắng này có độ cong dễ nhìn, hô hấp của Quy Hải đối với màu trắng này xông hai một luồng khí nhỏ, cơ thịt no đủ xuất hiện những lỗ chân lông bé xíu.


Thật giống như chơi rất vui vậy.


Chờ đã, cái chơi vui này____ là cái gì vậy?


" Đặc biệt nhất____" Sư Vân Phong nâng Quy Hải lên trước ngực, giải thích: " Đây là ngực, rất kì quặc phải không? Không có mai hay giáp như mi mà chỉ có da thịt."


Vừa bị chuyển đến chỗ này, mùi vị sạch sẽ tươi mát xông vào mũi, khiến Quy Hải hơi ngạt một chút, chỉ cảm thấy cực kì dễ ngửi, không biết ăn vào thì có vị gì.


Quy Hải bỗng nhiên giật mình.


# Rõ ràng lúc học chỉ cần chỉ điểm một chút là được#


# Có nhất thiết phải nâng đến gần như vậy không! Phản diện ngại ngùng không dám lột quần đi đâu mất rồi#


# Định mệnh, hắn đột nhiên cảm thấy phản diện dễ nhìn chơi vui dễ sờ lại còn dễ ngửi, lại còn muốn ăn!#


Sư Vân Phong thấy Quy Hải đột nhiên trợn tròn đôi mắt tam giác bé tí đó, cho rằng mình đã thành công thu hút sự chú ý của rùa con, lại chuyển Quy Hải sang bên trái, chỉ vào một điểm nói: " Cái điểm này, ừm, hai bên mỗi bên đều có một cái, có chút kì quặc. Lúc mi hóa hình nhớ thu lại giáp ở bụng là được, không cần để ý đến tiểu tiết."


Quy Hải còn chưa kinh ngạc xong, ánh vào mắt lại là một điểm nào đó phóng to, thậm chí có thể nhìn thấy tất cả những chi tiết nhỏ bé từ đầu ngực màu hồng nhạt, cho đến vùng ngực bằng phẳng, còn có thể ngửi tới mùi ở nơi đó phát ra, vị rất độc đáo và ngọt ngào. Quy Hải vội vàng rụt đầu, ngưng thở, dùng hai cái chân ngắn cũn che đi đôi mắt.


Ngay cả thân thể của mình, Quy Hải cũng chưa bao giờ nhìn kĩ với cự li gần như vậy.


Mặc dù không yêu cầu chi tiết, nhưng phản diện nhà ngươi nâng ta đến gần như vậy làm gì_(:3」∠)_


Sư Vân Phong thấy Quy Hải đột nhiên dùng tay đi che mắt, liền lập tức dừng việc giải thích, nhẹ nhàng mở hai cái tay đang che mắt Quy Hải ra, quan tâm hỏi: " Mắt sao vậy? Bị ngứa à?"


Quy Hải mở mắt, đối mắt với Sư Vân Phong, trong lòng ấm áp.


Phản diện trong lúc dạy học, mà vẫn lưu ý đến trạng thái của mình, ung dung thản nhiên ngăn trở mình nhìn cây thông, vì để mình nhìn y mà phản diện mới nâng mình lên gần như vậy; lại có thể kịp thời phát hiện mình che hai mắt lại, chỉ là hình như đã có chút hiểu lầm, cho rằng mắt mình bị ngứa.


Nhìn vẻ sủng nịch trên khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng đẹp trai của Sư Vân Phong, hai đôi mắt chứa đầy sự quan tâm, nhìn sống mũi cao thẳng, lại nhìn đôi môi mỏng của y, cả chiếc cằm kiên nghị đó, Quy Hải đột nhiên sản sinh ra một cảm giác kì diệu.


Cái cảm giác kì diệu này đến từ vùng bụng Quy Hải.


Vừa mới thấy vô cùng cảm động, bây giờ___ hắn đột nhiên thấy đói rồi.


.......


Chẳng biết từ lúc nào bắt đầu thành lập cái mối liên quan kì quặc này, cứ nhìn thấy mặt của phản diện thì chỉ cần qua hai giây sau bụng bắt đầu thấy đói ╯﹏╰ Quy Hải chán nản mà lật cái bụng lên trên, gãi gãi cái giáp dưới bụng, mở miệng ra biểu thị muốn được bón đồ ăn; Đồng thời cũng hạ quyết định ở trong lòng, sau này tuyệt đối không thể nhìn mặt phản diện quá hai giây, đặc biệt là những lúc không có gì ăn, tuyệt tuyệt đối không thể nhìn nhiều.


Sư Vân Phong không biết quyết định trong lòng của Quy Hải, để hiểu được ý của Quy Hải nên lần lượt hỏi từng câu: " Mi muốn ăn linh đan? Không phải? Vậy thì muốn ăn thịt? Ồ, đã biết, ngay lập tức. Xin lỗi, hai ngày nay không có bón mi ăn thịt, ta cứ nghĩ rằng mi chỉ cần ăn linh đan bổ sung linh khí là được rồi, không lưu ý đến mấy thứ cần thiết cho sự trưởng thành của mi."


Khi Sư Vân Phong hiểu rõ yêu cầu của Quy hải, rất nhanh liền chuẩn bị một bàn đồ ăn, vừa an tâm hưởng thụ thú vui bón rùa con, vừa tiếp tục giảng giải kết cấu cho hắn.


Quy Hải thỏa mãn nhìn Sư Vân Phong ăn đồ ăn, còn về cái giải thích gì kia đó hả, hắn ăn việc của hắn, Sư Vân Phong nói của Sư Vân Phong, không ai làm phiền đến ai, thật tốt ~ Nhìn ánh mắt chăm chú nhìn mình cùng cái dáng ăn vô cùng đáng yêu kia của bé rùa, Sư Vân Phong nói và gãi gãi cằm Quy Hải, sau đó lại không tiếp tục nói nữa.


Lúc bón rùa con thì tạm ngừng việc học vậy, cái đầu nhỏ của bé rùa bé như vậy, hôm nay lại học nhiều bộ phận đã rất giỏi rồi.


Cứ bón cứ bón, dưới chân hòn đảo nhỏ bay chầm chậm đến một thanh kiếm.


Trên thanh kiếm có một bức thư, phản diện mở ra xem, hóa ra là đệ tử Ngự Kiếm môn truyền tin lên, nói khách của Ngự Kiếm môn đến rồi.



Sư Vân Phong nói tin tức này cho Quy Hải, hỏi: " Mi muốn ăn tiếp thì nháy mắt phải, muốn đi nhìn con rùa tiên cái kia thì nháy mắt trái?"



Quy Hải không do dự gì mà nháy mắt trái.



Kinh nghiệm quý báu của rùa tiên đã hóa hình chắc chắn đáng tin cậy hơn là cái tên phản diện ngại ngùng này. Huống chi, hắn vẫn chưa được tiếp xúc với đồng loại rùa bao giờ, không biết giữa rùa và rùa có cái kĩ thuật giao lưu gì đặc biệt không, nếu như có hắn nhất định phải ngoan ngoãn thỉnh giáo tiền bối rùa này mới được.


Sư Vân Phong thấy Quy Hải không do dự gì mà chớp con mắt bên trái cũng không nói gì. Chỉ đổi sắc mặt nặng nề, đầu mày nhăn lại, chậm rề rề mặc lại áo, Quy Hải đợi sốt ruột mới rề rà dẫn Quy Hải bay đến một hòn đảo khác để gặp mặt với con rùa tiên cái kia.


Lại lần nữa đi mây về gió, Quy Hải được Sư Vân Phong nâng lên, nhìn nước biển bên dưới đang lao ầm ầm, xuyên qua tầng tầng mây trắng, nghĩ lát nữa có thể học được phương pháp chính xác để hóa hình, trong lòng cực kì mong đợi.


Nhưng mà, phản diện sao bay chậm như vậy, tốc độ còn chậm hơn là lúc mình tự bò.