Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1285: "Mục Khôn biết chứ?"



Tên kia thậm chí không kịp nhìn Mã Sơn ra tay như thế nào, cái nòng súng đen ngòm đã chĩa thẳng vào đầu gã ta.





Người đàn ông miệng lệch thấy tình thế nguy hiểm, quay phắt người bỏ chạy, miệng há hốc định hô hoán thì cảm thấy cổ họng bị nghẹn lại. Đưa tay móc một cái, từ cái miệng lệch lôi ra một con sâu lớn, gã ta ngồi xuống nôn khan, phun ra một đống máu rồi ngất xỉu trên mặt đất.



"Các người là ai vậy?" Tên kia bị Mã Sơn chĩa súng vào đầu nhưng vẫn rất hung hăng, mặt đầy vẻ dữ tợn: “Có biết đây là đâu không? Ngay cả cảnh sát Thái Lan cũng không dám đụng vào chỗ này đâu, dám tới đây gây sự, các người sẽ chết một cách thê thảm đấy!"



"Mẹ kiếp, bị chĩa súng vào đầu mà còn to mồm thế! Để tao hỏi mày, mày có phải là Mục Khôn không?"





"Không phải."



"Vậy Mục Khôn ở đâu?"



"Tại sao tao phải nói với mày?"







"Ừ nhỉ, tại sao nhỉ?" Mã Sơn gãi đầu, quay ra phía sau gọi: “Vợ ơi, cho tên này chút điểm tâm đi, món sống nhé."



"Đừng gọi tôi là vợ!" Tra Na Lệ hơi tức giận.



Nhưng cô ta vẫn ra tay.



Một con rắn bò lên vai tên đó, quấn quanh cổ, đầu rắn hình tam giác ngẩng lên, thè cái lưỡi đỏ về phía mặt gã.



Lúc này tên kia mới thực sự sợ hãi, run rẩy nói: "Ở, ở sân sau có mấy vị khách hàng lớn tới bàn chuyện làm ăn."



"Tổng cộng có bao nhiêu người bên trong?"



"Hai ba chục người."



"Chắc chắn Mục Khôn có mặt à?"



"Chắc chắn!"



"Ồ đúng rồi, hỏi thêm, mày có biết tướng quân ở đâu không?"



Tên đó ngẩn ra, lắc đầu nói: "Không, không biết."



"Mục Khôn biết chứ?"



"Ưm, có lẽ ông ta biết, ông ta thường đến đó."



Mã Sơn gật đầu, nói với Tra Na Lệ: "Vợ ơi, thu hồi điểm tâm đi, đừng lãng phí."



"Tôi bảo đừng gọi tôi là vợ rồi!"



Tra Na Lệ trừng mắt nhìn anh ta, vẫy tay một cái, con rắn kia bỗng biến mất trong hư không.



Tên kia thở phào một hơi, van nài: "Tôi chỉ là nhân vật nhỏ thôi, các người tha cho tôi, tôi đã nói hết những gì mình biết rồi!"



"Ừm, hiểu rồi."



Mã Sơn nói xong, bắn một phát vào đầu gã ta.



Sân sau cách sân trước hai căn phòng, phía sau là một căn nhà hai tầng, trên nóc nhà có lính canh gác.



Căn phòng rất rộng nhưng tối tăm u ám, Mục Khôn thích môi trường tối tăm như vậy, không thích quá sáng, nơi quá sáng sẽ khiến ông ta không cảm thấy an toàn.



Mục Khôn ngồi một bên bàn, đối diện là ba vị khách mặc đồ khác nhau, họ đã đợi ba ngày ở Chiang Mai mới được phép vào đây gặp Mục Khôn.



Mục Khôn ném ba gói bột nhỏ lên bàn trước mặt ba khách.



Mỗi người lấy một gói, xé ra, chấm ngón tay thử một chút.


"Phụt!" Một người phun ra: “Này ông bạn già, không ổn nha, sao hàng năm nay kém thế?"