Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1252: Đừng gọi bậy, ai là chị dâu của anh!



Mã Sơn bỗng nhiên la to: “Chờ chút!”



Mọi người đều cho là anh ta sợ.





Hà Quảng Chí cười khẩy: “Sợ rồi à? Còn tưởng là anh hùng cỡ nào! Biết sợ sớm đi có phải là tốt không? Giờ quỳ xuống đất dập đầu thì chuyện này coi như cho qua. Sau này anh làm việc cho nhà họ Hà chúng tôi, chúng ta coi như là người một nhà”.



Mã Sơn chẳng buồn để ý tới Hà Quảng Chí mà hỏi: “Chặt xong rồi tôi có thể mang cánh tay gãy về không?”



Mọi người đều sững sờ, không hiểu đã tới lúc này rồi, tại sao anh ta còn hỏi vấn đề này.





Ngay cả Tra Na Lệ cũng cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc trong đầu người đàn ông này có chứa những gì vậy?



Thái Hòa Trung nói: “Đương nhiên là được”.



Mã Sơn gật đầu: “Vậy là được rồi, chém đi”.



Thái độ của Mã Sơn khiến Hà Quảng Chí rất tức giận, anh ta cảm thấy mình bị làm nhục bèn hô to: “Chặt đi cho tôi!”







Vệ sĩ vung dao lên, đang định chém.



Chợt nghe ngoài cửa có người nói: “Các người mở sòng bạc, thua cược thì đòi chém tay người ta, hóa ra cái danh vua sòng bài có được là nhờ vậy à?”



Mã Sơn nghe thấy giọng nói này, không khỏi vui mừng, biết rằng tay này không bị chặt nữa rồi.



Anh ta nhìn ra cửa, trông thấy Lý Dục Thần chắp hai tay sau lưng, nhàn nhã ung dung đi lại đây.

Hà Gia Xương không tỏ thái độ gì ra mặt, chỉ có ánh mắt là lóe lên đôi chút ngạc nhiên.



Còn Thái Hòa Trung thì cau chặt mày.



Để đề phòng Mã Sơn và Tra Na Lệ chạy trốn, cũng là để đề phòng bọn họ và Ngân Sa nội ứng ngoại hợp, ông ta đã điều động một lượng lớn nhân thủ tới đây, bao vây nơi này ba vòng trong, ba vòng ngoài.



Bọn họ không phải là bảo vệ thông thường mà là lực lượng tinh nhuệ nhất của Hào Giang, có thể coi là đội lính đánh thuê cỡ nhỏ.



Hơn nữa, trong đó còn có một lượng lớn cao thủ võ đạo.



Nhà họ Hà Hào Giang khác với những gia đình giàu có khác. Nhà họ Hà lập nghiệp bằng nghề bài bạc, không phải chuyện làm ăn yên bình, nếu như không có vệ sĩ cao thủ thì sao có thể giữ được gia nghiệp?



Người trước mắt này làm thế nào lên được trên này?



Mà quan trọng nhất là, khi anh đi lại đây, tư thế rất thoải mái, không có người nào ngoài cửa chặn anh lại, ngay cả Tông Sư canh cửa cũng đứng yên, không nhúc nhích, cứ thế trơ mắt nhìn anh đi vào đây.



Trừ phi người này đã đạt tới cảnh giới Võ Hồn đại thành, đỉnh cao của võ đạo.



Thế nhưng người trước mắt này trông chỉ mới khoảng hai mươi, hơn nữa trên người không hề có một chút hơi thở võ đạo nào.



“Cậu là ai?”



Thái Hòa Trung bước lên trước hai bước, cầm hai lá bài trong tay, sẵn sàng ra tay bất kỳ lúc nào, để phòng đối phương làm vua sòng bài Hà Gia Xương bị thương.



Hai vị Tông Sư kia cuối cùng cũng nhúc nhích, chuyển sang thế tấn công, áp sát Lý Dục Thần.



Anh lại chẳng buồn nhìn bọn họ lấy một lần, đường hoàng đi thẳng tới chỗ Mã Sơn và Tra Na Lệ, nói: “Anh Mã Sơn, chị dâu, đã để hai người sợ hãi rồi!”



Tra Na Lệ đỏ mặt, giận mắng: “Đừng gọi bậy, ai là chị dâu của anh!”



Mã Sơn đứng cười hề hề, âm thầm giơ ngón tay cái lên khen: Quả nhiên là anh em tốt!



Lý Dục Thần quay người nhìn về phía vua sòng bài, ôm quyền, nói: “Ông Hà, tôi là Lý Dục Thần, tới từ đại lục. Hai người này là bạn tôi, tôi muốn đưa họ đi, không biết có tiện không?”



Lời anh nói nghe thì rất khách sáo nhưng ở trong mắt người khác thì thực ra lại là cực kỳ ngạo mạn.



Vua sòng bài Hà Gia Xương là ai? Ông ta đã tung hoành trong giới bài bạc gần trăm năm, có thể nói, hơn phân nửa Hào Giang đều là của ông ta.



Hà Quảng Chí nhớ tới chuyện xảy ra ở bữa tiệc ở Hương Giang. Lý Ngôn Thành nói nhà họ Lý ở Hương Giang là chi ngầm của nhà họ Lý ở thủ đô, còn công nhận Lý Dục Thần là cháu mình.



Anh ta cúi người nói nhỏ vào tai Hà Gia Xương mấy câu.



Hà Gia Xương gật đầu, mỉm cười: “Ừm, tôi biết cậu, Lý Dục Thần, gần đây tên tuổi cậu rất vang dội! Vừa rồi, ông Lý ở Hương Giang cũng có gọi điện cho tôi. Các cậu đang tìm Giang Long Huy đúng không?”



Nghe vậy, Thái Hòa Trung đứng bên cạnh hơi nhíu mày.