Rất Muốn Bị Anh Ấy Ịch Ịch

Chương 31: Cẩu đần



Tác giả: Bất Tiêu Hồn

Editor: Xòei

***

Chương 31: Cẩu đần

***

Bất kể hai hôm trước có phát sinh những chuyện khó đỡ khó nói ra sao, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, công ty truyền thông KY vẫn phải vận hành như thường lệ. Thành viên team hiệu ứng không biết những chuyện không thể miêu tả giữa leader nhà mình và sếp lớn, cũng không hiểu vì sao leader nghỉ bệnh xong quay lại cương vị, trạng thái làm việc vẫn không tốt, ngồi đực ra trên ghế, tô đi tô lại một công trình mãi không phát hiện ra.

Tiêu Mục kiểm tra công việc của các team như thường ngày, thấy Trương Nhai ngồi đờ đẫn trước máy tính, hai tay chống cằm, hai mắt vô hồn.

"Ái dà, tương tư cơ đấy!" Tiêu Mục bước tới.

"Tư cái quần, mùa xuân cũng qua đến nơi, mà tớ vẫn chưa có bạn trai." Trương Nhai thở dài.

Dù sao gọi Tiểu Ma (má nhỏ) cũng không phải gọi không. Tiêu Mục thấy Trương Nhai tỏ vẻ "tớ có câu chuyện, cậu có rượu không" (*) là biết chuyện không đơn giản, ngay lập tức kéo Trương Nhai tới phòng uống nước thì thầm.

(*) Tôi có câu chuyện, bạn có rượu không (我有故事你有酒吗): Là tên cuốn tản văn nổi tiếng [Tôi có câu chuyện, bạn có rượu không] của Quan Đông Dã Khách, sau này được dùng phổ biến trên mạng với ý chỉ những người có tâm sự, muốn được giãi bày, muốn được mượn rượu giải sầu...

"Hai ngày không đi làm, có phải tới nhà giám đốc xin lỗi xong ngủ lại luôn không, tiểu yêu tinh!" Tiêu Mục bắt chước icon liếc mắt cười của wechat. Cậu chàng đã bắt đầu tưởng tượng theo các kiểu topic bự chảng trên diễn đàn như "Tôi và tổng giám đốc KY giao dịch"; "Tình nhân dâm đãng của ông chủ"; "Giám đốc mặt lạnh nhân viên lẳng lơ" v.v...

Trương Nhai nghĩ nghĩ, không thể mặt dày kể chuyện sex machine được, cậu bèn nói mình đến nhà Chu Trạch An nói lời xin lỗi, còn hỏi anh ấy có sa thải mình hay không, sau đó cậu lặp lại câu nói đó của Chu Trạch An.

"Tiểu Ma, cậu nói xem, ý hắn là sẽ không sa thải tớ, hay là ám chỉ sau này sẽ không tiến thêm bước nữa?" Trương Nhai hỏi.

"Này khó nói." Tiêu Mục cũng không đoán ra tâm tư của Chu Trạch An, "Nhưng không phải cậu cảm thấy mạch não của hắn có vấn đề à, sao vẫn muốn phát triển quan hệ với hắn?"

"Thì không nỡ chứ sao." Trương Nhai lại thở dài, "Dù sao giỏi chuyện chăn gối thế, nếu có thể dụ dỗ anh ấy thích tớ thì thật tốt biết bao."

"Thích, cậu? Hay là thích, "đè" cậu?"

"Đáng ghét!"

"Ha ha ha ha ha ha ..."

Lang Thiên vừa vào phòng uống nước đã thấy Trương Nhai và Tiêu Mục cãi nhau ầm ĩ. Nếu là trước kia chắc chắn gã sẽ thấy hết sức chướng mắt, nhưng hôm qua được Long Thanh Hoa và Chu Trạch An thông não xong, bây giờ gã chỉ thấy dáng vẻ hi hi ha ha của hai người này hết sức đáng yêu! Chuỵ em! Thân thiết! Biết bao!

Lang Thiên vừa bước tới, Trương Nhai và Tiêu Mục ngưng đùa giỡn ngay tắp lự.

Trương Nhai ghé sát tai Tiêu Mục nhỏ giọng nói: "Sói đến đấy, cậu bảo vệ mông cho tốt." Nói rồi chạy lẹ, nói cũng không nói một câu với Lang Thiên, rất chi là đường hoàng.

Tiêu Mục cũng muốn chạy, nhưng Lang Thiên phản ứng rất nhanh, đóng cửa phòng uống nước lại còn thuận tay khoá trái, bước nhanh tới chỗ Tiêu Mục níu lấy tay cậu không buông.

Tiêu Mục căng cứng cả người nhìn Lang Thiên chằm chằm, phỏng đoán người này muốn làm gì.

Đêm hôm đó cậu bị lật qua lật lại chịch cả đêm, sáng sớm hôm sau tỉnh giấc tất cả là bởi mông đau quá nên tỉnh! Thấy Lang Thiên vẫn ngủ như chó chết, cậu vội vã nhặt quần áo của mình lên chạy mất dạng. Đối phương gọi điện nhắn tin cho cậu cậu ngó lơ, hai hôm nay trong công ty cũng trốn tránh thật lực.

Nào ngờ thế mà hôm nay bị người chặn ở phòng uống nước! Tiêu Mục vốn đang dựa nửa người cạnh bàn, Lang Thiên bước tới trước cậu, mặt đối mặt, một tay kéo tay Tiêu Mục, tay kia chống lên mặt bàn, vây cả người trong lồng ngực mình.

Tiêu Mục thấy gã như thế, phản xạ có điều kiện dùng hai tay che mông mình lại.

Lang Thiên nhướng mày: "Mông em vẫn ổn chứ?"

"Ổn ổn ổn, quá ổn luôn." Tiêu Mục sợ mình nói không ổn, Lang Thiên sẽ đòi kiểm tra mông của cậu.

"Vậy thì tốt rồi." Lang Thiên yên tâm, "Mông lành lặn thì mới có thể tiếp tục."

"Quác?" Tiêu Mục sững sờ.

"Lần trước kích động quá, không tắm rửa cho em. Sau này tôi sẽ chú ý rửa ráy sạch sẽ cho em." Vẻ mặt Lang Thiên thành thật.

"Hả?!" Tiêu Mục đơ luôn.

"Hai hôm nay điện thoại của em bị hỏng à? Tôi không liên lạc được với em." Lang Thiên vừa nói vừa cúi đầu xuống tựa vào vai Tiêu Mục cọ cọ, "Sau này trước khi đi em phải nói với tôi một tiếng, tôi ngủ say em có thể đánh thức tôi mà."

Tiêu Mục khiếp sợ nhìn Lang Thiên tự dưng bày ra dáng vẻ ngốc bạch ngọt...

Thằng chả này giả vờ ngu hay thiểu năng thật vậy?!!



Hết chương 31.