Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Quyển 3 - Chương 8: Tiếng khóc



-Đúng rồi, Tri Huệ !
Hắn bỗng nhiên quay ra hỏi Vũ Sóc:
-Cậu nói có phải là có chuyện xảy ra hay không?

-Có chuyện xảy ra? Ý cậu là sao ?

-Trước đó chúng ta rõ ràng nhìn thấy đèn sáng , nhưng bây giờ lại tối om thế này. Buổi sáng khi đi học cậu cũng nói là không thấy ai. Chỉ có hai khả năng, 1 là người bên trong đã gặp chuyện gì đó, còn 2 thật ra vẫn chưa có người vào ở, mà có 1 tên trộm đang ở đó !Như vậy đi, chúng ta tới cửa sổ nhìn xem.

Vũ Sóc đột nhiên rất khâm phục Lý Duy Tư. Như vậy, chuyện kế tiếp mà hắn sẽ làm đương nhiên là phải lợi dụng cơ hội này tới cửa sổ căn nhà đó để xem xét. Cho dù thật sự có chuyện gì xảy ra,trên người hắn cũng có giày cao gót. Hắn bây giờ mắc chiếc quần có túi khá rộng,đủ để đút vừa chiếc giày cao gót, lấy ra đút vào cũng tiện hơn rất nhiều. Hắn hiện tại đã chuẩn bị rất đầy đủ.

Còn Bạch Vũ Sóc thì có thể chất linh môi, khả năng linh cảm trước nguy hiểm vô cùng mạnh mẽ, loại phản ứng bản năng này chẳng cần phải bỏ ra vé chuộc cái chết để kích hoạt. Cho nên mặc dù tình tiết có bị thay đổi, buổi tối nàng vẫn có thể yên tâm đi ngủ mà không cần phải lo lắng có bị bóng đè hay không.

-Vậy được !
Đi nhìn thử xem......

Thứ trong phòng kia.....Rốt cuộc là gì!

Hai người từ từ đi về phía căn nhà đó.

Căn nhà hai tầng này có vẻ cũ kỹ, trên tường đã xuất hiện không ít vết rạn nứt, hơn nữa có không ít dây leo mọc che kín bức tường. Mái nhà còn có một gác mái, nhưng mà cánh cửa sổ trên gác mái bị rèm che kín. Cửa sổ ở lầu 1 cũng chỉ có 1 cái, hơn nữa còn được lắp thêm chấn song để chống trộm.

-Đây…

Cửa sổ lắp chấn song chống trộm tuy được phủ rèm nhưng có 1 kẽ hở nhỏ, có thể nhìn trộm được cảnh tượng bên trong.

Trong phòng không bật đèn nên bên trong rất tối. Lý Duy Tư lôi ra điện thoại di động để chiếu sáng, đồng thời tay kia đút vào trong túi nắm chặt lấy chiếc giày cao gót. Một khi có có chuyện khác thường diễn ra, hắn sẽ lập tức lôi chiếc giày cao gót ra ! Còn Bạch Vũ Sóc thì tương đối bình tĩnh,vì dù sao nàng cũng rất tin tưởng vào thể chất linh môi của nàng.

Hai người có thể nhìn thấy lờ mờ bên trong là phòng khách. Trong phòng khách nội có không ít đồ dùng trong nhà, rõ ràng đã có người chuyển vào ở. Sô pha, bàn để uống trà, TV, mọi thứ đều đầy đủ. Mà trong phòng không thấy 1 bóng người, có lẽ cũng do tầm mắt của hai người bị tấm rèm che cản trở.

Đúng lúc này, Lý Duy Tư thông qua ánh sáng của di động nhìn thấy trong góc của phòng khách có đặt 1 chiếc giá áo, mà trên giá áo có treo......1 chiếc áo khoác ngoài màu đen.

-Quần áo được treo ở đây, xem ra người ở trong đó cũng không đi đâu.
Lý Duy Tư nhìn Bạch Vũ Sóc rồi nói:
-Mình nghĩ nếu đặt quần áo trong phòng khách chắc là cần phải thường xuyên ra ngoài đúng không?

-Có phải người mới chuyển đến là 1 cụ già cao tuổi, nên chắc là ông ấy đã ngủ rồi !
Bạch Vũ Sóc xâu chuỗi mọi thứ để đưa ra 1 lời giải thích hợp lý :
-Có khả năng là sau khi người ở bên trong về nhà, do quá mệt nên treo tạm quần áo trong phòng khách rồi đi ngủ. Hiện tại tuy đang là mùa đông, nhưng nhìn chiếc áo khoác vừa dài vừa dầy thế này, xem ra đối phương rất sợ lạnh .

-Ai mà biết được. Nhưng mà như thế cũng tốt, nhưng không biết người đó có xảy ra chuyện gì không.

-Đành chịu thôi ! Không biết được tình hình cụ thể, chúng ta cũng chẳng thể làm gì. Thôi bỏ đi, chúng ta đi nào !

Bạch Vũ Sóc vừa rồi đã ghi nhớ hết những cảnh tượng mà nàng nhìn thấy vào trong đầu. Vừa rồi nàng cũng không có linh cảm rõ ràng lắm trước nguy hiểm.

Đương nhiên, hành động vừa rồi của hai người có gây ra hiệu ứng cánh bướm hay không thì bọn họ cũng chẳng biết được. Mà ngay cả khi nàng biết được hậu quả, nàng cũng không thể chuyển nhà. Trong bộ phim kinh dị không hạn chế hành động, trong kịch bản đều có những dòng được viết bằng chữ đỏ để hạn chế họ, ví dụ như Bạch Vũ Sóc chẳng hạn. Trừ khi được kịch bản quy định, bằng không An Tri Huệ tuyệt đối không thể chuyển nhà.

Nhưng dù sao, kịch bản cũng đã bị Lý Duy Tư thay đổi, mà nàng cũng đã nhìn trộm qua cửa sổ. Sau này sẽ có chuyện gì xảy ra hay không cũng rất khó nói, nhưng Bạch Vũ Sóc cũng không hối hận. Trước đó nàng không nhìn trộm là vì còn quá nhiều chuyện mà nàng không biết, cộng thêm nàng cũng không có lý do thích hợp, nhưng nếu hiện tại Lý Duy Tư vì sưu tập tình báo đã chủ động ra tay, nàng đương nhiên cũng không thể chịu thua người khác, huống chi,lý do của hắn cũng rất chính đáng.

-Vậy minh đi nhé !

Lý Duy Tư sau khi đưa Bạch Vũ Sóc tới trước cửa nhà liền chào tạm biệt. Nhìn theo bóng dáng của hắn, Bạch Vũ Sóc đi vào trong nhà của « nàng ».Giống như hôm qua, nàng lấy ra nguyên liệu trong tủ lạnh sau đó bắt đầu nấu cơm.

Lúc này, sự cảnh giác của nàng vượt xa lúc trước.

Sau đó, quá trình diễn ra các công việc cũng giống y chang hôm qua. Đúng vậy, mãi cho đến khi......

Trước khi chìm vào giấc ngủ, trong lòng Vũ Soc cứ có cảm giác phập phồng. Nàng bắt đầu suy nghĩ tới chuyện sau này làm sao để thu thập được thông tin. Sau tối hôm nay,màn đầu tiên sẽ kết thúc. Trước mắt, kịch bản chỉ tạm thời cung cấp một số manh mối để phá giải bí ẩn, nhưng mọi chuyện cụ thể như thế nào vẫn chưa được rõ ràng lắm.

Trước khi đi ngủ, Vũ Sóc xuống lầu 1, đi vào trong bếp để lấy 1 ly nước uống. Đồng thời, nàng mở cửa sổ phòng bếp ra. Lúc này,bên ngoài tối như mực, xung quanh không có đèn đường, chỉ có ánh sáng yếu ớt của ánh trăng như muốn cố chiếu sáng ọi thứ trong đêm. Phòng bếp cũng giống với phòng đọc sách, hai bức tường của phòng nàng và căn phòng nhà hàng xóm gần như sát nhau.

Sau khi uống xong ly nước, khi Bạch Vũ Sóc “chuẩn bị lên lầu” ,một tiếng động trong trẻo truyền tới tai nàng.

Đó là, tiếng mở cửa.


Cũng bởi vì không gian quá yên tĩnh, cộng thêm việc 2 căn nhà ở sát nhau, cho nên, Vũ Sóc mới nghe được rõ ràng như thế. Nàng lập tức quay đầu nhìn lại. Nhưng của sổ phòng bếp không cách nào nhìn thấy cánh cửa sổ mà hôm nay nàng và Lý Duy Tư đã thấy.

“Người hàng xóm mới” ở căn nhà láng giềng, đã trở về.

Vũ Sóc một mình đứng trong phòng bếp, rồi lẩm bẩm theo lời thoại mà kịch bản mô tả:
-Hoá ra họ đi ra ngoài. Chắc là vừa mới tan ca đêm.

Đúng lúc này, nàng tiếp tục ló đầu ra nhìn, với vẻ mặt ngạc nhiên rồi lẩm bẩm:
-Quái lạ, cửa sổ nhà đó vẫn không thấy sáng đèn. Vừa về đến nhà chẳng lẽ lại không bật đèn? Hay là mệt quá nên ngủ luôn trong phòng khách ?

Lúc này, trong lòng của Vũ Sóc cũng suy nghĩ. Người...... Không, phải nói là “người” này ra ngoài, vậy vì sao lúc trước trên giá treo nàng lại nhìn thấy chiếc áo khoác ngoài màu đen nhỉ ?Chuyện rốt cuộc là sao?

Nàng đóng lại cửa sổ phòng bếp.

Thể chất linh môi của nàng tạm thời còn không có cảm ứng gì đặc biệt. Nhưng nàng biết, nguy hiểm sắp diễn ra .

Leo lầu 2 rồi trở về phòng ngủ, nàng leo lên giường, đắp chăn rồi đi ngủ. Lúc này, chỉ còn một chút thời gian là tới 12 giờ khuya. Không được bao lâu,nàng đã chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, nàng quay trở về với cuộc sống lúc trước bước vào rạp chiếu phim. Thân là thiên kim tiểu thư, mười tám tuổi đã đi chu du các nước, trong giới thượng lưu nàng cũng tiếp xúc với rất nhiều người. Sau khi ghi danh vào trường Sân khấu Điện ảnh, nàng cố gắng cải thiện kỹ năng diễn xuất.Cha nàng đã vì nàng mà tận dụng quan hệ để giới thiệu nàng với 1 số đạo diện, để nàng có cơ hội mau chóng gia nhập làng giải trí. Nàng cũng tiếp xúc với không ít người trong giới showbiz, trong đó có nhạc sĩ, người quảng cáo, quản lý của công ty điện ảnh vân vân. Tuy rằng nàng muốn dựa vào thực lực của bản thân để trở thành diễn viên, nhưng giới showbiz quá mức đen tối, nàng cũng không thanh cao đến độ hoàn toàn không vận dụng lợi thế của bản thân. Mà Vũ Sóc từ nhỏ đã có cơ hội quan hệ và tiếp xúc với người thuộc giới thượng lưu, nên khi bắt đầu bước chân vào giới giải trí, nàng từng bước tạo quan hệ với 1 số người,bắt đầu rải đường cho sự nghiệp tương lai của bản thân......

Cuộc sống của nàng vốn dĩ là thế lại đột nhiên thay đổi đến 180 độ. Khi nàng được mời đóng trong quảng cáo cho 1 công ty mỹ phẩm nổi tiếng,trong hành lang của công ty quảng cáo đó,nàng đã nhặt được 1 tờ rơ phích phim kinh dị.....

Trong giấc mơ, trong nháy mắt khi nàng nhặt được tờ rơi áp phích phim kinh dị kia, tờ rơi đó lại biến thành tờ rơi tuyên truyền cho phim « Hàng xóm mới », sau đó căn nhà kia xuất hiện trước mắt nàng.

Sau đó, 1 tiếng khóc bi thương bỗng văng vẳng bên tai nàng.

Tiếng khóc......

Vũ Sóc đột nhiên tỉnh lại ! Nàng thậm chí còn vẩy tay như muốn vất đi tấm áp phích đó.

Sau khi phát hiện mình đang nằm mơ,nàng mới cảm thấy như trút được gánh nặng.

Nhưng mà,ngay sau đó nàng phát hiện được điều bất hợp lý,vì trong kịch bản căn bản không có đoạn nào có nói nàng nằm mơ sau đó tỉnh lại !

Sau đó, nàng bỗng nhiên ý thức được, tiếng khóc vẫn văng vẳng bên tai trong giấc mơ, hình như cũng không phải chỉ là hư ảo!

Nàng nín thở tập trung lắng nghe. Một lát sau, nàng lại 1 lần nữa nghe được tiếng khóc !

Tiếng khóc này nghe ra có cảm giác như từ rất xa truyền tới nên theo lý thuyết chắc chắn không thể nào có thể đánh thức được nàng! Hơn nữa, trong kịch bản chắc chắn cũng không có đoạn nào như vậy !

Vũ Sóc lập tức hiểu ra, bởi vì nàng có thể chất linh môi !

Thể chất linh môi vốn rất dễ dàng liên lạc với “Linh”( Vong trong tiếng Việt).

Điểm này đương nhiên tương đối có tác dụng trong phim kinh dị. Đương nhiên, đây là một loại cảm ứng bản năng của linh môi, không phải chỉ dựa vào ý chỉ của bản thân Vũ Sóc là có thể thay đổi. Đương nhiên, việc này cũng không trừ vé chuộc cái chết nên đây cũng là ưu điểm lớn nhất của thể chất linh môi.

Nàng lại 1 lần nữa xuống giường, xỏ dép sau đó rời khỏi phòng ngủ tìm kiếm nơi phát ra tiếng khóc đó.

Trong hành lang yên tĩnh, tiếng khóc kia vẫn cứ văng vẳng bên tai, lúc có lúc không, nghe ra khiến người ta sởn tóc gáy. Đương nhiên, Bạch Vũ Sóc đã trải qua đủ chuyện,nên xét trên phương diện kinh nghiệm thì nàng chẳng kém Phương Lãnh bao nhiêu, huống chi nàng có thể chất linh môi, diễn viên thông thường còn phải chờ đợi thời cơ để lấy ra vật bị nguyền rủa, nàng chỉ cần có 1 ý niệm trong đầu, thể chất linh môi sẽ ngay lập tức phát huy tác dụng. Cho nên, không phải là nàng không sợ hãi, nhưng sự sợ hãi đó cũng không rõ ràng.

Đương nhiên, hiện tại xuất hiện tình huống không có trong kịch bản , đối Bạch Vũ Sóc mà nói cũng không biết là hoạ hay là phúc. Đương nhiên, bởi vậy, nàng cũng lý do hợp lý để tiến hành điều tra người hàng xóm mới bí ẩn này.

Rốt cục, nàng đi theo thanh âm kia đi tới phòng đọc sách. Mà cửa sổ phòng đọc sách nằm ở phía đối diện cửa sổ căn nhà của hàng xóm.Cửa sổ phía đối diện lúc này vẫn được kéo rèm che kín mít.

Vũ Sóc ba chân bốn cẳng chạy tới.

Tiêng khó này bắt đầu trở nên rõ ràng hơn. Đây là âm thanh thuộc về “linh” và chỉ có Bạch Vũ Sóc mới có thể nghe được. Đương nhiên,trong thời điểm này, bởi vì thể chất linh môi có ảnh hưởng tới tình tiết do đó kịch bản đã sửa đổi thành « An Tri Huệ là một cô gái trời sinh có khả năng thông linh ». Đương nhiên, chuyện thay đổi trong kịch bản này cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Mở cửa sổ phòng khách, nàng ngó đầu nhìn sang cửa sổ căn nhà đối diện.

Tiếng khóc đó càng trở nên thảm thiết hơn. Ngay sau đó, thể chất linh môi đột nhiên truyền lại 1 linh cảm nguy hiểm vô cùng rõ ràng và mãnh liệt!

Ngay trong nháy mắt khi linh cảm sinh ra, Vũ Sóc lập tức đóng lại cửa sổ, sau đó bắt đầu sử dụng năng lực của linh môi! Tiếp đó, nàng nhanh chóng rời khỏi phòng đọc sách.

-Có chuyện gì với tiếng khóc kia vậy ?

Nàng nhanh chóng chạy về phòng ngủ. Đương nhiên sau khi chạy vào phòng ngủ, thời gian vừa đúng 10 giây. Mà nàng cũng là ngừng sử dụng năng lực này.

Thù lao trên danh nghĩa của nàng trong phim là 900 tấm vé chuộc cái chết. Hiện tại nàng đã sử dụng năng lực linh môi 1 lần, đương nhiên 900 tấm vé chuộc cái chết sẽ bị trừ sạch.

Thật ra nàng cũng biết, mình là nhân vật chính, cho dù không sử dụng năng lực này nàng cũng sẽ không chết. Nhưng mà, trong tình huống đó, nàng không kịp suy xét quá nhiều. Quỷ không hẳn sẽ giết bạn khi bạn nhìn thấy nó, loại chuyện này không thể mạo hiểm được. Huống chi là đang lúc đêm khuya, chuyện càng có vẻ đáng sợ hơn.

Nhưng bởi vì nghe được tiếng khóc này, hơn nữa bắt đầu phát hiện ra điều quái dị của “người hàng xóm mới”, nàng cũng nhận được 500 tấm vé chuộc cái chết. Tuy rằng không thể bù được số vé chuộc cái chết đã bỏ ra, nhưng có còn hơn không.

Ngày mai...... Nàng cũng nên làm gì đó.