Ra Tường Ký

Chương 29: Đến kinh



Kể từ đêm đó về sau Cổ Vưu Chấn cùng Cận Liễu Liễu càng thêm thân mật. Mỗi ngày đều ngồi trong xe ngựa, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, mặc dùCổ Vưu Chấn cũng có chút không chịu nổi.

Nếu không phải hiện tạithật sự không phải lúc, lại sợ hỏng hạnh phúc nửa đời sau của Cận LiễuLiễu thì hai người đã sớm thành chuyện tốt- mỗi ngày điên loan đảophượng.

Cổ Vưu Chấn không phải là thánh nhân gì, nhưng hắn biếtchỉ cần Cận Liễu Liễu vẫn còn trinh tiết, cho dù ngày nào đó hắn có xảyra chuyện, Cận Liễu Liễu sẽ được Lê Tuyền cứu trở về có thể sẽ tìm đượcngười tốt.

Hắn (Cổ Vưu Chấn) tả hữu là kẻ sinh tử không biết khi nào sẽ tới, không muốn làm hại hạnh phúc nửa đời sau của nàng.

Mỗi khi nghĩ đến đây, hắn luôn cười cười tự giễu: thật uổng cho hắn (Cổ Vưu Chấn) tự cho mình siêu phàm, vẫn nảy sinh tình cảm với tiểu nha đầu lừa đảo ngốc nghếch này.

Tuy nhiên, hắn thật ra có thể chấp nhậnhiện trạng, cũng quyết định chỉ cần cha hắn không có việc gì, Cổ gia vôsự, sau này nhất định sẽ đối đãi với nàng thật tốt, cùng nàng sinh conđẻ cái, sống cuộc sống hạnh phúc.

Vị trí chính thất sợ là khôngthể cho nàng, dù sao gia thế Lý thị cũng rất cường đại. Nhưng chỉ cầnhắn thiệt tình đối đãi Cận Liễu Liễu, chẳng lẽ ngày sau của nàng còn cóthể kém so với Lý thị sao?

Tới gần kinh thành, bọn họ lại ra roithúc ngựa, mỗi ngày đều cố gắng đi nhiều hơn một canh giờ. Rốt cục vàochiều tối của vài ngày sau đã thấy cửa kinh thành to lớn phía xa xa.

Trên đường đi tới kinh thành, tuy rằng cũng đi ngang qua nhiều thành trấnlớn nhỏ khác nhau, cũng xuân hoa thu nguyệt, phong cảnh đặc sắc, nhưngkhông có một thành trấn nào so được với kinh thành phồn hoa đại khí này.

Sau khi vào cửa thành, Cận Liễu Liễu mở cửa kính xe ra, tò mò nhìn ra bên ngoài.

Đường phố kinh thành chỉnh tề rộng lớn, người đi trên đường rất nhiều, ngựaxe như nước.Namphụ lão ấu ăn mặc cũng bất đồng với những nơi khác.

Tuy rằng đã muốn chạng vạng, nhưng những cửa hàng bên đường vẫn đều đang mở cửa đón khách, có cửa hàng còn đốt đèn đuốc, chắc là dù khuya cũng sẽcó khách nhân tới cửa.

Cổ Vưu Chấn khi còn bé cũng từng ở tạikinh thành vài năm, chính vì lúc ấy còn nhỏ, trí nhớ về Tây Đô rất mơhồ. Nay trở lại kinh thành, chỉ cảm thấy trí nhớ khi còn bé dâng lên như thủy triều, không khỏi cảm khái ngàn vạn.

Đi được một lát, NgọcTrúc xuống xe đi tìm một vị chủ quán ven đường hỏi thăm đường, đoànngười bắt đầu đi về hướng nhà cậu của Cổ Vưu Chấn.

Mẫu thân CổVưu Chấn xuất thân trong Vạn thị cũng không cao quý. Nàng chính là nữnhi của một chủ quán trọ nhỏ ở kinh thành. Trong nhà còn có một vị huynh trưởng, phía dưới có một đệ đệ, nàng là nữ nhi độc nhất, từ nhỏ đãthanh tú tuyệt tục, vì thế rất được sủng ái.

Năm Vạn thị vừa được mười sáu tuổi, trong kinh thành mọi người đều biết điếm đồ cổ Vạn giacó một vị tiểu thư thanh lệ tuyệt luân. Vì thế người tới cửa cầu thân cơ hồ có thể đạp nát bậc cửa, trong đó lại có đủ vương công quý tộc.

Nhưng là Vạn thị tính cách nhu nhược, không thích nói chuyện cùng người khác. Vạn lão điếm chủ rất yêu thương nữ nhi này. Vì thế không dám đem nànggả cho vương công hậu duệ quý tộc, chỉ muốn tìm một người thích hợp gảđi có thể đối xử tốt với nàng.

Nói đến cũng khéo, lúc ấy cha CổVưu Chấn là Cổ Bân vào kinh đi thi. Thi xong liền cùng một người bạncùng trường cùng nhau đi du hí kinh thành, đi ngang qua điếm đồ cổ VạnNhớ, cư nhiên nhặt được khăn lụa của Vạn thị không cẩn thận làm rơi, từđó cứ như vậy quen biết .

Sau này, Cổ Bân lại đỗ tiến sĩ, đượcgiữ lại ở kinh thành làm quan, quá nửa năm đã đến Vạn gia xin cưới, vìthế hai người thành thân.

Vạn thị mặc dù có dung mạo tựa thiêntiên, nhưng thân thể so với người bình thường còn muốn yếu hơn vài phần. Nhiều năm sau khi thành thân, nàng mới hoài thai. Người nhà vô cùng cẩn thận hầu hạ, rốt cục cũng đợi được đứa nhỏ bình an xuất thế.

Đứa nhỏ này chính là Cổ Vưu Chấn, khuôn mặt tuấn mỹ vô trù của hắn, chính là di truyền từ Vạn thị.

Sau khi Vạn thị sinh hạ hắn, thân mình càng thêm yếu nhược. Cổ Bân e sợ đứa nhỏ sẽ quấy rầy Vạn thị tĩnh dưỡng. Vì thế gọi người đem Cổ Vưu Chấnvẫn còn đang quấn tã, đuổi về Cổ gia tại Giang Nam, để cho bà nội Cổ Vưu Chấn chiếu cố thay.

Cổ Vưu Chấn hơi lớn hơn một chút cũng đikinh thành ở vài năm. Chính thời điểm kia, thanh danh thần đồng của hắntruyền đi ra ngoài. Vì thế trong nhà luôn luôn có đồng nghiệp của Cổ Bân tới cửa bái phỏng, muốn gặp gỡ thần đồng.

Vì thế Vạn thị khôngthể tĩnh dưỡng an bình, Cổ Bân chỉ có thể đem Cổ Vưu Chấn lại một lầnnữa đuổi về bên người mẫu thân. Cho nên Cổ Vưu Chấn có cảm tình rất sâuđậm đối với tổ mẫu, bởi vì hắn có thể nói là do một tay tổ mẫu nuôi lớn .

Nói đến cữu cữu Vạn Chính của Cổ Vưu Chấn, lúc trước khi ngoại công hắnmất, bác luôn cùng cậu tranh đoạt gian điếm đồ cổ nho nhỏ, đánh cho làđầu rơi máu chảy.

Sau lại không biết chuyện xảy ra như thế nào,ngoại công Cổ Vưu Chấn quyết định đem cửa hàng để lại cho Vạn Chính. Bác bị tức giận trốn đi, mang theo thê tử cùng con gái chuyển đến quanngoại, đến nay vẫn chưa liên hệ cùng bọn họ.

Bất quá, thực tế đãchứng minh, ngoại công Cổ Vưu Chấn quả nhiên không có trông nhầm, đemcửa hàng lưu lại cho tiểu nhi tử là quyết định sáng suốt. Vạn Chính tiếp nhận cửa hàng không đến năm năm, liền đem cửa hàng mở rộng gấp ba.

Hơn nữa Vạn Chính còn có tỷ phu đang đảm nhận chức trách trong triều, rấtnhiều đại thần trong triều đều đến thăm, dần dần kết giao rất nhiềuvương công hậu duệ quý tộc, sinh ý cũng càng làm càng tốt. Hiện tại ởkinh thành, điếm đồ cổ vạn nhớ là một biển chữ vàng.

Từ khi Cổ Vưu Chấn xuất phát, cũng đã phái người gửi thư cho cậu, báo chuyện mình sẽ đi vào kinh thành một chuyến.

Nhất thời đoàn người đi vào trước cửa điếm đồ cổ Vạn Nhớ. Xuống xe ngựa, chỉ thấy trong điếm thắp rất nhiều đèn đuốc, chói lọi sáng như ban ngày.Trong điếm khách nhân vẫn không hề thiếu, bọn tiểu nhị cũng người ngườibận tối mày tối mặt.

Cổ Vưu Chấn dẫn đầu đoàn người đi vào, hắnnhìn quanh, trong cửa hàng vẫn giống như ấn tượng của hắn khi còn bé.Hắn còn nhớ rõ trên lầu là nhã gian, dùng để tiếp những vị khách quantrọng ở trong nhã gian tinh tế uống trà, chậm rãi xem xét bảo vật.

Nhìn thấy có người đi vào, một nam tử to béo ước chừng hơn bốn mươi tuổi,mặc một bộ miên bào màu lam đậm, bên phải khuôn mặt có một vết bớt màuđen, tươi cười đầy mặt nghênh đón: “các vị mời vào bên trong, không biết muốn tìm bảo bối như thế nào?.”

Cổ Vưu Chấn ha ha cười, thân thủ liền cầm tay nam tử kia: “Toàn thúc, là ta nha.”

Namtử đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhãn tình sáng lên: “Biểu thiếu gia! Ngài đến kinh thành !”

Nói xong đánh giá Cổ Vưu Chấn từ trên xuống dưới, sau đó hai mắt có chútửng đỏ: “Ngài lớn lên thật giống tiểu thư, nhìn thấy ngài a, ta thậtgiống như lại gặp được tiểu thư.”

Toàn thúc là ông bạn già củaVạn Nhớ, lúc còn rất nhỏ liền đi theo ngoại công Cổ Vưu Chấn học nghề,công lực giám định đồ cổ cùng Vạn Chính chẳng phân biệt được cao thấp,thậm chí còn tốt hơn một chút.

Khi Cổ Vưu Chấn còn nhỏ ở kinhthành thường xuyên đến điếm của cậu chơi, Trương Toàn đối với hắn vôcùng tốt. Hắn cũng còn nhớ rõ trên mặt Trương Toàn có một vết bớt màuđen, vì thế liếc mắt một cái đã nhận thức ngay ra hắn.

Sau khiTrương Toàn nhận ra Cổ Vưu Chấn, không kịp cùng điếm tiểu nhị phân phómột tiếng, vội vàng liền mang theo Cổ Vưu Chấn đi đến sân sau.

Hậu viện là một tứ hợp viện rất lớn, tất cả đều là tiểu lâu hai tầng, giữamột phòng trong gian chính đốt đèn đuốc, vài người đang ngồi.

Trương Toàn vội vã chạy vào trong thanh âm tràn ngập vui sướng: “Lão gia, lão gia! Biểu thiếu gia đến!”

Ngồi ở chủ vị là một vị nam tử cao gầy giật mình một chút liền đứng lên, vẻmặt cũng có chút kích động: “Chấn nhi đến? Ở đâu? Ở đâu?”

Cổ Vưu Chấn đi nhanh vào phòng: “Cậu!”

Vạn Chính đã sớm chạy tới, ôm cổ Cổ Vưu Chấn: “Ngươi cuối cùng đến! Ta vớingươi mợ mỗi ngày đều ở nhà nhắc tới ngươi, thực sợ đến lễ mừng năm mớingươi còn chưa tới! Mau, mau để cho cậu hảo hảo nhìn xem! Đã nhiều nămkhông gặp rồi!Nhớ lần trước gặp ngươi, vẫn là bốn năm trước vào thờiđiểm nương ngươi mất. Ngươi đang bệnh, so với bây giờ ta nghe nói cònnặng hơn vài phần, hiện tại lại phải bôn ba dọc đường, thời tiết lạilạnh, ngươi còn chịu được chứ?”

Cổ Vưu Chấn lập tức nói: “Cậu yên tâm, nửa năm trước ta được một vị đại phu vân du bốn phương kê đơn, sau khi uống xong cư nhiên tốt lên rất nhiều. Sau lại ở nhà điều dưỡng mấytháng, hiện tại tốt hơn nhiều so với trước kia!”

Vạn Chính đánhgiá Cổ Vưu Chấn từ trên xuống dưới, thấy mặt hắn quả thật không mangthần sắc có bệnh, tinh thần lại tốt, mới yên lòng.

Nhất thời mợCổ Vưu Chấn-Lưu thị cũng đã đi tới, tươi cười đầy mặt nói: “Chấn nhitrước kia cùng mẫu thân hắn giống nhau có bộ dạng thật đẹp. Hiện tạithấy hắn như vậy, giống như so với tỷ tỷ năm đó còn đẹp hơn một chút.Tamới chói mắt nhìn lên, còn tưởng rằng là thần tiên trên trời cao đến.”

Cổ Vưu Chấn đã quen nghe thấy người khác khen ngợi tướng mạo hắn. Nhưng là lời này lại từ miệng mợ nói ra, lại thân cận hơn vài phần. Vì thế hắnkhó được cười thực thoải mái, đỡ lấy tay mợ nghe nàng hỏi đông hỏi tây.

Đợi cho cậu mợ đều hỏi hết mọi chuyện, Vạn Chính lại chỉ vào mấy người khác đang đứng trong phòng, chỉ từng người nói: “Đây là đại biểu ca ngươicùng vợ hắn, đại biểu ca ngươi còn nhớ rõ chứ? mới trước đây các ngươithường đánh nhau. Đây là hai biểu muội ngươi, trước đây ngươi cũng gặpqua. Còn đây chính là tiểu biểu đệ của ngươi, ngươi còn chưa thấy.”

Vì thế Cổ Vưu Chấn dùng lễ chào hỏi một lượt, đại biểu ca Vạn Bình Lượng lớn hơn hắn vài tuổi, hiện tại cũng đã có hai đứa nhỏ.

Hai biểu muội kia hắn không có ấn tượng sâu, chỉ biết là một người do mợsinh, một người do thiếp thất của cậu sinh. Hai người tướng mạo tươngtự, đại biểu muội Vạn Trân Trân thoạt nhìn cũng đã mười tám , trungthượng chi tư.

Tiểu biểu muội Vạn Đình Đình cũng chừng mười sáumười bảy, có vài phần quyến rũ. Lần đầu nhìn thấy nam tử có bộ dạng nhưCổ Vưu Chấn, đã sớm ám tặng vài lần thu ba .

Tiểu biểu đệ VạnKính chỉ khoảng mười tuổi, cũng do thiếp thất sinh ra, rất giống cậu,lập tức có thể nhìn ra được Vạn Chính yêu thương hắn thế nào.

Gặp qua toàn bộ người Vạn gia. Vạn Chính nhìn nhìn mấy người phía sau CổVưu Chấn, nhận ra Ngọc Trúcthì nói: “Đây là Ngọc Trúc đi, từ nhỏ vớingươi như hình với bóng, hiện tại cũng đã có dáng vẻ đường đường như thế này.”

Ngọc Trúc thẹn thùng mỉm cười: “Cữu lão gia khích lệ .”

Hắn (Ngọc Trúc) vung nhẹ tay lên, Cổ Uy đứng ở bên ngoài phòng lập tức ômmột cái hộp giấy lớn đi đến. Ngọc Trúc thân thủ tiếp nhận, nhẹ nhàng mởra.

Cổ Vưu Chấn mỉm cười nói: “Cậu! đây là nhân sâm ngàn năm ởnúi Trường Bạch. Trong nhà nhất thời sinh biến, lại vội vã lên đường,không có chuẩn bị lễ vật gì. Chút lễ vật này cậu nhất định phải nhậnlấy.”

Từ sau khi cha hắn (Cổ Vưu Chấn)-Cổ Bân bị tù, mỗi ngày đều do Vạn Chính phái người đi đưa cơm đưa thuốc, trời lạnh lại đưa lênchăn bông áo bông, ân tình này không cảm tạ thành thật không được .

Cây nhân sâm ngàn năm ở núi Trường Bạch có thể nói vô giá. Lúc trước chỉ vì tung tin vịt rằng hắn (Cổ Vưu Chấn) từ nhỏ có bệnh. Khi phụ thân cònmang chức vị cao nhất đã giúp người khác một việc lớn, sau đó người nọđã đưa đến hai cây nhân sâm ngàn năm, nói là tặng Cổ thiếu gia chữabệnh.Hắn căn bản không có bệnh để chữa, nhân sâm đương nhiên cũng khôngdùng. Vì thế lần này lên kinh liền mang theo một cây.