Quyết Ý Đi Cùng Anh

Chương 12: Đó là người của tôi



Đinh Mùi nhìn đám người đông đúc chen chúc trước sau trên bờ đê, không nén được thở phào một tiếng. Nhiều người như thế này mà cuốicùng vẫn nhét được lên một chuyến xe kéo tới tận đây, không thể khôngthán phục tinh thần chịu khó chịu khổ của mọi người.

Lúc này vừa kết thúc xong bữa cơm liên hoan, là thời gian hoạt độngtự do. Đinh Mùi nhìn Quyển Nhĩ đang đứng cách anh không xa và hình nhưcũng có cùng tâm trạng tự nhiên thấy vui hơn, "Sao không bơi thuyền vớimọi người?".

"Em muốn giữ lại chút sức để lúc về còn chen lên xe!" Quyển Nhĩ đặttúi đang mang xuống phía sau, gối lên đó, nghỉ ngơi mới là điều cầnthiết! Đột nhiên nhớ ra điều gì, cô bới tung chiếc túi lên lấy ra mộtthứ ném cho anh, "Cho anh".

Thứ mà Quyển Nhĩ cho Đinh Mùi là cây xúc xích La Tư Dịch chuẩn bị cho cô. Vừa rồi, hai người sắp xếp cho các bạn xong mới ra ăn, lúc ấy bátđũa đã ngổn ngang rồi. Mặc dù Đinh Mùi là một người không quá chú trọngvấn đề vệ sinh, nhưng anh có một tật nhỏ là không thể ăn nổi đồ thừa.

Bình thường đi ăn cơm, anh chỉ ăn vài miếng đầu, sau đó hầu như không đụng đũa gắp thức ăn nữa, chỉ uống và ăn cơm trong bát của mình.

Vì thế, những món ăn ngon mà hai người dày công chọn lựa hôm nay, đối với anh mà nói, chỉ có thể nhìn, không thể ăn. Lục Quyển Nhĩ quen anhlâu như vậy, cũng hiểu ít nhiều về anh. Thấy anh không mang theo gì,cũng không ăn gì, nghĩ chắc chắn là rất đói, vì thế mới quyết định làmtừ thiện, cung cấp cho anh thức ăn dự trữ của mình.

Đinh Mùi bắt lấy, chỉ là một cây xúc xích nhỏ như ngón tay cái, dài khoảng một gang tay, là loại xúc xích bỏ túi nhỏ nhất.

"Còn cái nào nữa không?" Đói thì đói thật, nhưng ăn thứ bé tí này vào, lại kích thích dạ dày tiết dịch vị, có khi còn đói hơn.

Quyển Nhĩ nhắm mắt lại, "Hết rồi, tìm người khác xin đi".

"Người khác".

"Chẳng phải anh đưa theo rất nhiều người đấy sao?"

Đinh Mùi lập tức bóc chiếc xúc xích ra, cúi đầu uể oải ăn, không nóithêm gì nữa. Đúng thế, việc vượt quá quân số ngày hôm nay, anh phải chịu phần lớn trách nhiệm. Sau khi đi khắp một vòng các ban, hiệu quả thuđược hoàn toàn trái ngược với mục đích ban đầu, quân số còn tăng thêm,đa phần là nhân sự mới ở các ban. Hơn nữa, bọn con gái lại còn nũng nịu, yểu điệu, không biết thật giả thế nào nhưng khiến anh khó lòng từ chối.

Trên xe, Tăng Nghị thì thầm với anh, "Nhờ cậu, buổi du xuân ngày hômnay thật đầy đủ thanh sắc". Cậu ta lại còn cố ý nhấn mạnh từ "thanh" và"sắc", trên xe chốc chốc lại có tiếng la hét om xòm của bọn con gái, phụ họa cho nụ cười đểu cáng của anh ta, kiểu như hai bên cùng có lợi.Nhưng nụ cười của Tăng Nghị nhanh chóng tắt ngấm. Mục tiêu của anh ta là được đứng bên cạnh Lục Quyển Nhĩ, bảo vệ Quyển Nhĩ cả hành trình dàinhư thế cũng đáng là một giai thoại anh hùng cứu mỹ nhân. Không ngờ Đinh Mùi kiên quyết đứng chắn trên con đường tiến về phía trước của cậu ta,bất kể là cậu ta nói thẳng hay là ngầm ra hiệu, anh đều kiên định khôngnhường bước.

"Cậu làm gì thế, anh em lần này rất nghiêm túc đấy, giúp đỡ một chútđi." Tăng Nghị bất đắc dĩ, đành mở miệng năn nỉ. Cậu ta cũng muốn nhâncơ hội này bày tỏ thái độ, tìm được người ủng hộ, việc sẽ thuận lợi hơ

"Không được."

"Hả? Cậu đúng là chẳng ra gì. Hồi nhỏ cũng chỉ biết ăn không kem nhàmình." Bà của Tăng Nghị hồi đó bán kem ở đầu ngõ, mỗi lần nhìn thấy Đinh Mùi, đều tươi cười đưa cho cậu một cái.

"Nếu bà của cậu muốn đi qua, mình sẽ không cản." Ý của anh rất rõ ràng: Là cậu thì đừng hòng.

"Hứ, giờ mới biết cậu thích lo chuyện của người khác đấy." Giọng Tăng Nghị không quá cao, quen Đinh Mùi đâu mới chỉ ngày một ngày hai, biếtthừa nếu tính bướng của Đinh Mùi mà nổi lên, thì không ai có thể xin xỏđược.

"Sao lại là chuyện của người khác, đấy là người của tôi!" Đinh Mùitùy tiện đáp trả một câu, nói xong mới nhận ra câu đó có phần không hợplý. Lục Quyển Nhĩ đang đứng sát ngay sau anh hơi khựng người lại, rồimới lại lắc lư người theo độ rung của xe. Lúc anh muốn xác nhận lại, thì thấy hình như mình đã cảm nhận sai.

Đinh Mùi ngó trái ngó phải, khi chắc chắn không ai nghe thấy cuộc đối thoại giữa bọn họ, mới tiếp tục câu chuyện với Tăng Nghị.

Thực ra, lúc đó trên xe rất ồn ào, bọn họ lại cao nhất nhì trong đámđó, lại chỉ là những lời thì thầm, Quyển Nhĩ chắc không nghe thấy gìđâu. Nhưng mỗi khi Đinh Mùi nói gì, đều làm một động tác rất vô thức, là quay đầu lại nhìn Quyển Nhĩ, câu nói quan trọng đó, thật không may lạilọt vào tai cô.

Không biết tại sao, Quyển Nhĩ cảm nhận được bọn họ đang nói về mình,người đang đứng lưng đấu lưng với mình lúc này, lại nói mình là ngườicủa anh ấy. Cô không định suy nghĩ miên man, cố tìm lời giải thích chocâu nói đó, nhưng không thể phủ nhận, trái tim cô vào giây phút nghethấy điều đó, bỗng thắt lại. Dường như bị ai đó dùng sức bóp nghẹt, rồitừ từ thả lỏng ra để đàn hồi trở lại, nhưng không làm sao trở lại đượchình dạng ban đầu.

Đinh Mùi nằm đó không được bao lâu thì có người tới kéo đi. Quyển Nhĩ từ từ mở mắt ra, nhưng chỉ lướt qua xung quanh một lượt, rồi lập tứckhép mắt lại.

Anh chàng Tăng Nghị đang rảo bước đi về phía cô, cô cảm thấy khôngtâm trạng để nói chuyện với anh, nên quyết định nhắm mắt ngủ cho lạisức.

Không phải cô quay lưng lại với cảnh sắc núi sông nơi đây, thực tếvới một người từ nhỏ lớn lên cạnh sông núi như cô, không có cảm giácthân thiết với kiểu phong cảnh được thiết kế hiện đại hóa toàn bộ nhưthế này, nhiều người đông đúc chen chúc lại càng làm cô mất thiện cảm.

Gần đây cô quá mệt mỏi, toàn bộ sức lực đã bị bội chi, vốn chỉ địnhgiả vờ ngủ một lúc nhưng không biết lại ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Khi Quyển Nhĩ tỉnh dậy, xung quanh ánh mặt trời lấp lánh, nhưng không có cảm giác nhức mắt. Cô đang cố gắng tìm lại ý thức, thì ánh nắng độtnhiên như bị đổ từ trong một chiếc túi ra, nhanh chóng trút xuống, baotrùm lấy cô.

"Có sức mà ở đây tỏ ra gallant thì mau đi gọi cô nàng Dương Thu ở ban các cậu quay về đi." Cô bạn Dương Thu kia chèo thuyền đi rất xa, đãchuẩn bị tới giờ tập trung rồi, mà vẫn không chịu chèo về. Khu quản lýcũng đã gọi trên loa rồi, nếu còn không quay về họ sẽ đưa cano ra. ĐinhMùi không thể bỏ mặc cô ta, có người gửi gắm anh, vì thế anh vội đi tìmTăng Nghị.

"Ban thể thao các cậu, làm gì cũng thích thật hoành tráng đúngkhông?!" Nếu vừa rồi Dương Thu chỉ khiến anh có cảm giác bất lực, thìlúc này nhìn Tăng Nghị đang đứng hứng ánh nắng mặt trời, hai tay giăngchiếc áo T-Shirt của mình lên để che nắng cho Quyển Nhĩ, anh thật sự cảm thấy muốn bùng nổ.

"Ban thể thao bọn mình thì làm sao? Bọn mình là những người tích cực, thẳng thắn, không làm cái trò gì mà 'yêu em để ở trong lòng' như aikia." Tăng Nghị nói xong giật lại chiếc áo của mình trên tay Đinh Mùirồi mặc vào, thấy Quyển Nhĩ không bị lóa mắt vì ánh nắng mặt trời độtngột hắt vào, mới men theo bờ hồ bỏ đi.

Tăng Nghị vừa đi, Quyển Nhĩ lập tức ngồi dậy, vừa rồi để đảm bảo mímắt không bị nháy, cô đã cố sức nhắm chặt tới nỗi bây giờ có nguy cơ bịco cứng, giả vờ ngủ là một việc thật hao sức.

"Tình cảm quá nhỉ." Đinh Mùi ném lại cho Quyển Nhĩ một câu, rồi cũng đi theo giúp.

Quyển Nhĩ cũng đành thở dài bỏ qua, phải giải thích thế nào mới đượcđây? Vừ đúng là ngủ thật, chỉ giả vờ một tí tẹo thôi. Cô có lòng muốngiải thích, thì cũng phải có người chịu nghe mới được.

Thôi bỏ đi, đã làm việc ngu ngốc lại còn muốn giải thích, chỉ có một con đường, đó là giả vờ ngốc luôn thôi.

Lúc đó, cô không tiên đoán được rằng sự giả ngốc của mình sẽ che mấttầm mắt họ, cho dù là của anh, hay là của cô. Cô cũng không biết trướcđược, sự xác nhận vô tình đó đã vạch một đường ranh giới trong tim ĐinhMùi, con thầy vợ bạn mà. Anh có thể lấy danh nghĩa chăm sóc, bảo vệ cấpdưới mà ngăn chặn cánh tay Tăng Nghị đưa tới, chứ không thể trong hoàncảnh người ta đang tình chàng ý thiếp mà còn thò chân vào, như thế chẳng phải là phá hỏng cái danh nghĩa chăm sóc kia sao. Cả hai đều là bạn của anh, anh cũng không cần thiết phải làm như thế. Nếu đều có ý với nhau,thì anh cũng vui vẻ tác thành thôi. Chân thành cũng được coi là một phẩm chất tốt đẹp.

Hai tháng cuối cùng của năm thứ nhất, đối với Quyển Nhĩ mà nói lànhững ngày vui vẻ vô cùng, dường như đến lúc này cô mới thật sự cảm nhận được toàn bộ niềm vui của cuộc đời sinh viên.

Quyển Nhĩ và Tăng Nghị đã rất thân thiết với nhau, anh ấy không chỉthường xuyên xuất hiện trong văn phòng của Ban thư ký, mà còn bất ngờxuất hiện bên cạnh cô. Ví dụ như cuộc thi đấu bóng rổ toàn trường mỗinăm một lần, ở vòng loại, khoa của Quyển Nhĩ đấu với khoa của Đinh Mùi.Mà Tăng Nghị lại được Ban thể dục thể thao cử tới làm trọng tài chínhcho trận đấu, đương nhiên có phải ngẫu nhiên hay không, thì chỉ có mìnhanh ấy biết.

Quyển Nhĩ quan sát đội bóng của khoa mình, khó khăn lắm mới chọn rađược mấy người, nhìn đã thấy sự tương phản mạnh mẽ so với đối phương với thể hình lực lưỡng, thêm vào đó là sự chênh lệch về sự linh hoạt dẻodai. Biết rõ trận này sẽ rất quyết liệt, cô vẫn không thể nhẫn tâm xemđược. Tôn Mộc Nam vẫn rất tận tụy làm hết trách nhiệm, đứng ngoài sân hô hiệu lệnh cho các nữ sinh để cổ vũ đội bóng cố gắng, nhưng từ những gìQuyển Nhĩ nhìn thấy, đừng nói gì tới người khác, chỉ riêng mấy cô bạncùng phòng thôi, ánh mắt đã trôi ngược về phía sau từ lâu rồi, làm gìcòn chút ý chí ngùn ngụt nào nữa.

"Sách Lang có ra sân không?" Quyển Nhĩ hỏi La Tư Dịch ngồi bên cạnh.Hai người bọn họ gần đây thường xuyên đi với nhau, dù quan hệ vẫn chưacông khai rõ ràng, nhưng mười phần thì cũng rõ đến tám, chín

"Khoa bên đó, các thành phần xuất sắc đều vào cả rồi, hình như cũngchẳng đến lượt anh ấy vào sân đâu." La Tư Dịch trả lời, nhưng rõ ràngđang dõi mắt tìm người trong đám đông đối diện kia. Quyển Nhĩ cười nhẹnhưng không bóc mẽ bạn.

"Lục Quyển Nhĩ, thực lực khoa em thế nào?" Tăng Nghị đi tới, hỏi thẳng trước mặt mọi người.

"Chả ra sao cả." Quyển Nhĩ nói thật, mấy người đó phần lớn Quyển Nhĩđều không quen, nhưng nhìn họ phối hợp với nhau vài hiệp, cảm thấy không được nhuần nhuyễn, cứ lập cà lập cập. Nhìn sang đội của Đinh Mùi, trơntru như mây trôi nước chảy, dù là phối hợp truyền bóng đồng đội, hay làcá nhân dẫn bóng đột phá, dường như quả bóng rất ngoan ngoãn nghe lời,không hề bị rơi, và cuối cùng cũng sẽ thuận theo động tác của bọn họ vàrơi vào giỏ.

"Có cần anh thổi gian lận không?" Tăng Nghị vì muốn lấy lòng Quyển Nhĩ, chiêu nào cũng tung ra hết rồi.

La Tư Dịch cũng đã biết Tăng Nghị, nghe thấy vậy liền khinh thườngnói: "Xin anh, theo đuổi người ta thì cứ theo đuổi, anh có cần phải vônguyên tắc thế không?".

Tăng Nghị cười ha ha nói, "Chẳng phải vì anh cảm thấy, dù có thổigian đi nữa đội các em vẫn không thắng nổi sao? Chẳng bằng thuận thế tạo chút thiện cảm đi".

Lục Quyển Nhĩ có cảm giác mặt mình giật giật một cách mất kiểm soát,anh chàng Tăng Nghị này cứ như có thù oán gì với cô, chạy tới chỗ cô nói này nói nọ, dù thua hay thắng cô cũng sẽ bị phỉ nhổ.

Anh ta cao lớn, lực lưỡng nên thần kinh chắc cũng không bình thường."Thật đấy, chỉ cần họ vừa có bóng tổ chức tấn công, anh có thể thổi họphạm quy." Anh ta vẫn đứng đó rất nghiêm túc vạch kế hoạch.

"Sau đó khoa bọn em mỗi lần được hai quả ném phạt, cứ như thế cho tới khi kết thúc trận đấu phải không?" La Tư Dịch ngồi bên cạnh bổ sungvào.

"Đúng rồi, đấy là một cách hay phải không?"

"Đúng, là một phương pháp để bị người ta đánh rất hay đấy." La TưDịch chỉ chỉ ra sau lưng Tăng Nghị, sau lưng anh, cầu thủ của hai đội đã vây thành vòng tròn.

Tăng Nghị vừa quay người lại, liền thấy Đinh Mùi đứng ở bên đội kianói: "Lục Quyển Nhĩ, liên lạc với Ban thể thao điều thêm một người nữađến".

Quyển Nhĩ bĩu môi, biết ngay mà, cho dù việc là do người khác gây ra, nhưng người xui xẻo vẫn là cô mà.

"Mình đi, mình đi!" Tăng Nghị thấy sự cố gắng của mình không có kếtquả, lập tức tìm cách lấy công chuộc tội, "Để trọng tài biên lên thay!".

Quyển Nhĩ thấy anh ta chạy đi rồi mà còn không quên bố trí trận đấu,thật không nhịn được cười. Anh chàng Tăng Nghị này, mặc dù phương thứctheo đuổi con gái của anh ta hơi khác thường một tí, nhưng cũng là người thú vị.

"Thấy Tăng Nghị cũng không tồi phải không?" La Tư Dịch ngồi bên cạnh trông mặt đoán ý.

Quyển Nhĩ cảnh giác nhìn ngó xung quanh, chỗ này không phải là chỗ lý tưởng để tâm sự chuyện riêng tư, vừa rồi đã khiến người khác chú ý, lúc này mà nói thì

chắc chắn cũng sẽ có người nào đó nghe thấy.

La Tư Dịch lắc đầu, tên Tăng Nghị này còn không bằng Đinh Mùi, hễ gặp cô gái đẹp nào anh ta cũng đều ghi nhớ, theo đuổi ai thì cũng đều làmnhư sắp đến ngày tận thế đến nơi, Lục Quyển Nhĩ sao toàn gặp những kẻchán chết như thế chứ?

Mặc dù lúc đó không nói gì với Quyển Nhĩ nhưng thực ra La Tư Dịch đã quyết định phải nhắc nhở Quyển Nhĩ rồi.

"Chuyện này em đừng can thiệp." Sau khi nghe cô kể, Sách Lang tỏ vẻ không tán thành.

"Không phải em quyết định thay cô ấy, chỉ là muốn mang những chuyệnem biết nói cho cô ấy nghe, để cô ấy hiểu thêm về người ta và có thể đưa ra những phán đoán khách quan."

La Tư Dịch biết không nên động tí lại can thiệp vào cuộc sống riêng của Quyển Nhĩ, nhưng cô không có chút niềm tin nào với

"Đây không phải là việc mà em nên tham gia. Huống hồ em biết cái gìchứ? Đấy chỉ là những điều em nhìn thấy mà thôi, phán đoán của em làmsao lại giúp cô ấy có phán đoán khách quan?" Mặc dù không muốn tranhcãi, nhưng Sách Lang có cách nghĩ của mình, anh luôn cho rằng tình cảmlà thứ chủ quan nhất, bất kỳ ai cũng không thể, và cũng không nên đưa ra bất cứ kiến nghị gì.

"Đây cũng không phải là việc anh nên tham gia." La Tư Dịch không khách khí đáp lại.

Sách Lang lấy đi quyển sách vẫn đang mở trên tay La Tư Dịch, "Anh chỉ mong em dành thời gian nghĩ tới anh nhiều hơn, chứ không phải dùng đểlo lắng cho người khác".

Chỉ một câu nói, khiến nhiệt độ trên mặt La Tư Dịch tăng cao vùn vụt: "Ai có chuyện thì em sẽ quan tâm tới người ấy hơn, có gì mà phải tranhcãi chứ!".

"Chỉ là do em cảm giác cô ấy có chuyện thôi, cô ấy chưa chắc đã cầnsự chỉ dẫn của em." Thấy La Tư Dịch còn định nói tiếp, Sách Lang xua xua tay, "Em không nghe thì anh cũng chẳng có cách nào. Anh đã từng phạmphải lỗi đó, thích hay không thích là việc mà tự mình phải cảm nhận,người khác có nhìn vào thì cũng chỉ thấy được phần bên ngoài thôi".

La Tư Dịch vẫn còn muốn tranh luận rất nhiều, nhưng bắt gặp vẻ mặtđơn độc hiếm thấy của Sách Lang, đột nhiên mất đi hứng thú phản biện,không nói thêm gì nữa.

"Huống hồ, còn vướng Đinh Mùi. Tình cảm có tốt tới đâu cũng không nên chọn cách này để khảo nghiệm." Sách Lang lại nói.

"Có việc gì liên quan đến Đinh Mùi?" La Tư Dịch tỏ vẻ không vui.

Cô đã kể cho Sách Lang nghe chuyện trước kia. Có một tối hơn tám giờhọ mới ra khỏi thư viện, bên ngoài vẫn chưa tối hẳn, vẫn còn có chút ánh sáng. Cô bị Sách Lang cầm tay kéo đi dưới con đường trong vườn trường,nhìn nụ cười thỏa mãn trên khuôn mặt anh, đột nhiên cô muốn kể với anhvề Đinh Mùi, về tâm tư của mình ngày đó. Cô chỉ muốn anh hiểu cô hơn,hoặc chỉ muốn anh đừng quá đắc ý? Bất luận có phải muốn bộc bạch tâm sựvới người này hay không, hoặc có thể chỉ là ngu ngốc khi nghĩ muốn dùngchuyện đó để thể hiện rằng anh vẫn chưa hoàn toàn được để ý, La Tư Dịchbiết, mình phải đấu tra như thế, cũng đồng nghĩa với việc mình đã sậpbẫy rồi.

Lúc kể, cô đã rất bình tĩnh, như là đang kể câu chuyện của người nàokhác. Thật sự từ bỏ? Thật sự đã quên hết? Đều không thể khẳng định được. Dù sao cũng đã có kinh nghiệm từng kể cho Quyển Nhĩ lúc trước, cũngkhông đến nỗi đau đớn ám ảnh mà nước mắt chảy đầy mặt, nhưng mỗi mộtđoạn hồi ức, mỗi một cảnh tượng được nhắc tới, đều lay động những tâmtư, dù là ai cũng không giũ bỏ được những gì đã từng tồn tại trong quákhứ.

Sách Lang có nói gì hay không, La Tư Dịch cũng không nhớ nữa, chỉ nhớ là anh đã rất trân trọng ôm cô vào lòng. Cái ôm đó, dường như đã thuhút ánh nắng ban mai, xua đuổi tâm trạng chán chường của cô, bao quanhcô giờ chỉ còn là ánh mặt trời rạng rỡ.

Cảm giác của lần đó thật đẹp, khiến La Tư Dịch coi nó như sự khởi đầu của cô và Sách Lang. Thái độ của Sách Lang đối với chuyện về Đinh Mùicũng khiến La Tư Dịch cảm thấy rất yên tâm, anh ấy dường như cho rằngchuyện đó chẳng liên quan gì tới quan hệ giữa anh và cô hay giữa anh vàĐinh Mùi, vì vậy không bao giờ nhắc lại. Nhưng hôm nay, vì việc củaQuyển Nhĩ, anh lại lôi Đinh Mùi ra nói, khiến La Tư Dịch có chút mẫncảm.

"Những người đó đều là bạn của Đinh Mùi. Lục Quyển Nhĩ mặc dù là bạnthân của em, nhưng thời gian hàng ngày cô ấy ở bên Đinh Mùi so với ở bên em chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi. Cô ấy thấy ai tốt, muốn thân thiết gần gũi với ai, cũng đều là việc của cô ấy. Nếu em cứ can thiệp nhiềuquá, sẽ khiến cô ấy khó xử."

"Khó xử gì chứ?"

Sách Lang kéo La Tư Dịch ra một nơi yên tĩnh bên ngoài ký túc, "Cô ấy sẽ suy nghĩ liệu có phải là em đã thật sự từ bỏ Đinh Mùi rồi không. Cảanh cũng sẽ nghi ngờ".

"Đừng có coi thường người khác!" La Tư Dịch lập tức phản ứng lại ngay: "Là anh suy diễn linh tinh thôi".

"Anh không muốn em quá thân thiết với họ." La Tư Dịch chỉ tạo khoảngcách với Đinh Mùi, còn vẫn qua lại với những người khác nữa, thậm chíquan hệ với Đinh Mùi cũng chẳng có gì đảm bảo. Mặc dù nói là ít có khảnăng tình cũ không rủ cũng tới, nhưng thi thoảng lại có mối liên hệ nhưthế này thế kia, thì anh thấy chẳng có gì tốt đẹp c

"Em chỉ muốn khuyên Quyển Nhĩ đừng có chơi với họ nhiều quá, sao lại biến thành em sẽ thân thiết với họ?"

"Bất luận là em muốn khuyên Quyển Nhĩ thế nào, thì em đều phải nhắcđi nhắc lại về những người đấy, nhắc đến những việc liên quan tới họ,lúc đấy chính em cũng phải để tâm đến. Đối với Quyển Nhĩ cũng thế, emnhắc ít thôi, có khi cô ấy cũng chẳng thân thiết thêm với bọn họ nữa. Em càng nói nhiều, càng hiểu nhiều, cô ấy càng cảm thấy những người đóthật gần gũi."

La Tư Dịch im lặng một lúc, rồi đột nhiên hỏi: "Tại sao anh lại không vui, bởi vì em muốn can thiệp vào những việc liên quan đến Đinh Mùi,hay là vì em muốn can thiệp vào việc của Quyển Nhĩ?".

Sách Lang đáp: "Là vì em muốn can thiệp, nên anh cũng đưa ra vài ý kiến, sao anh lại không vui".

La Tư Dịch rất cứng rắn từ chối: "Em không cần ý kiến của anh". Nghĩcho cô hay nghĩ cho Quyển Nhĩ, cô đều có thể phân biệt được. Mặc dù côkhông để ý việc lúc hẹn hò rủ cả Quyển Nhĩ theo, thậm chí lần nào côcũng ép Quyển Nhĩ phải cùng ra ngoài đi chơi với hai người nhưng điều đó không có nghĩa là cô muốn Sách Lang cũng để tâm tới Quyển Nhĩ. Đối vớiSách Lang, Quyển Nhĩ chỉ có thể có một danh phận, đó chính là bạn thâncủa La Tư Dịch, không thể qua mặt cô mà trở thành bạn, thậm chí trởthành tri kỷ của anh.

Sau lần đó, La Tư Dịch không chịu gặp Sách Lang nữa. Thái độ của côvới Quyển Nhĩ vẫn không có gì thay đổi, chỉ là những lúc Quyển Nhĩ tíchcực nhắc tới Sách Lang, cô lạnh nhạt đáp: "Việc này cậu không hiểu, nênđừng có khuyên nữa".

Đúng thế, sau khi bình tĩnh lại, cô thừa nhận, Sách Lang nói đúng,quá đúng. Cô không nên có ý định can thiệp vào cuộc sống của Quyển Nhĩ,sự can thiệp này của cô có thể liên quan tới việc cô không muốn táchmình ra khỏi những vấn đề có dính dáng đến Đinh Mùi. Mặc dù cô đã buôngtay, đã không còn yêu nữa, nhưng trong tim vẫn còn một chút vấn vương.

Tình cảm của cô như thế làm sao có thể đòi hỏi Sách Lang toàn tâmtoàn ý chứ? Nhưng nếu không thể yêu cầu anh toàn tâm toàn ý thì cô cóbạn trai để làm gì? Vì thế việc này không chỉ một mình Quyển Nhĩ khônghiểu, mà ngay đến bản thân La Tư Dịch cũng không thể hiểu, cho nên côđành tránh gặp Sách Lang, tránh gặp mọi người.

Quyển Nhĩ biết không thể khuyên được, đành cố gắng hết sức giúp La Tư Dịch được thoải mái. Cô ấy không ra khỏi phòng, Quyển Nhĩ mua cơm mangvề. Cô ấy không đi học, Quyển Nhĩ giúp bạn điểm danh, nếu không thể trítrá được thì khi hết tiết sẽ gặp thầy xin cho cô ấy nghỉ. Nhờ việc nàymà Lục Quyển Nhĩ quen hầu hết các thầy cô giáo trong khoa, đây là việccô không ngờ tới.

Trước kỳ thi cuối kỳ, cuối cùng La Tư Dịch cũng đã lấy lại được tinhthần. Cơn gió mang sự hờn dỗi của tình yêu đó thổi qua, nhưng do cô quánặng, nên không thể bị gió thổi bay mất. Nếu cô vẫn còn không tỉnh táolại, thì không chỉ đơn giản là buồn rầu không thôi, mà sẽ là phải cầmtheo bảng thành tích khó coi mà khóc lóc.

Trước ngày Quyển Nhĩ rời trường có nhận được một bưu kiện hàng khônggửi tới. Không cần nhìn địa chỉ cô cũng biết, nó là của ai. Trên phongbì viết rõ ràng ba chữ "Lục Quyển Nhĩ" với nét bút quen thuộc, khiến côkhông thể kìm chế được mà đọc đi đọc lại. Nhưng cũng chỉ là đọc đi đọclại vài dòng ghi trên phong bì mà thôi. Một lúc lâu sau, cô lấy trên giá một cuốn sách mà anh tặng, kẹp lá thư vào trong đó, nhét lại giásách. Lần này thì sẽ không còn cách nhờ hồng nhạn đưa thư nữa, bởi vìlần này cô từ chối bắt mình phải ôm hy vọng, rồi đuổi theo mãi mới nhậnthấy hy vọng đó đã vỡ tan thành hàng trăm nghìn mảnh.