(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Chương 153: Thứ nữ trọng sinh (15)



Editor: Phong Nguyệt

Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_

"Hủy bỏ hôn ước rồi?"

Đường Hoan thốt lên, nhớ tới chuyện ba tháng trước, cau mày lại. Ả cảm nhận được tu vi của mình, bật cười.

Tuy nói là suýt vào miệng yêu thú, nhưng ả vẫn trong cái rủi có cái may, không chỉ có hoa Sinh Cơ tẩy sạch kinh mạch mà còn tăng thiên phú tu luyện, tu vi cũng lên cấp thành nguyên tướng sơ kì. Tâm tình ả lúc này cực kì tốt.

"Nương biết vì sao cô ta lại hủy bỏ hôn ước với Dạ Chu không?"

Đường Hoan cũng không hoài nghi gì chuyện này. Từ khi ả quay lại, quỹ đạo của thế giới đã thay đổi rất nhiều, hoàn toàn không giống với kiếp trước.

Nghĩ đến chuyện kiếp trước chết đi, Đường Quả theo chân Dạ Chu, đạt đến cảnh giới nguyên đế đỉnh phong. Một cảnh giới mà ả nhìn thấy chỉ có tuyệt vọng.

Một đời này, ả đoạt cơ duyên của Đường Quả, không biết Đường Quả có đạt tới được đến nguyên đế đỉnh phong hay không.

Ả ngẫm nghĩ, mắt sáng lên. Sắp tới có trứng thần thú xuất hiện. Ả nhớ kiếp trước mọi người chỉ coi quả trứng đó là trứng chết, nhưng Đường Quả lại nhặt về.

Mấy năm sau, trứng nở, là một thần thú có sức mạnh cường đại.

Quả trứng thần thú này, ả nhất định phải có được!

Ăn nói khép nép, còn phải xem sắc mặt người khác, bị người ta coi thường, ả sẽ không như thế nữa.

Ả sẽ từng bước từng bước bò lên trên, khiến tất cả mọi người phải nhìn ả, cũng muốn Đường Quả nhìn ả, cảm nhận được cảnh ngộ của ả kiếp trước.

"Sao lại không biết," Lâu di nương bĩu môi, "Tiểu vương gia không kiên nhẫn với nó, không muốn dây dưa với nó nữa, hủy hôn là chuyện đương nhiên mà."

Đường Hoan suy nghĩ một chút, đời này tốc độ tu luyện của Đường Quả không tệ, nhưng trái với ả, không có cơ duyên. Dạ Chu là thiên chi kiêu tử, trong mắt chỉ có tu luyện, hẳn là sẽ chướng mắt Đường Quả, hủy hôn cũng là chuyện bình thường.

"Thân thể nương sao rồi?"

Lâu di nương ấm lòng, "Vẫn ổn." Gương mặt đào hoa của bà ta hiện ra vẻ ngại ngùng, "Cha con cũng đối xử tốt với nương, Hoan Nhi cứ yên tâm."

Đường Hoan gật đầu, "Vậy thì tốt. Mấy tháng nay để nương lo lắng, là con sai."

"Đồ ngốc này, nói linh tinh gì đâu không. Con sống tốt là nương vui rồi."

Đường Hoan nắm tay Lâu di nương, ánh mắt kiên định, "Nương cứ yên tâm. Dù nương chỉ là vợ bé của nhà họ Đường, nhưng có con ở đây, sau này sẽ để cho mọi người ngưỡng mộ nương, đến mức Bạc Vân Tư cũng không dám làm gì."

"Nương chờ con. Hoan Nhi không cần ép buộc bản thân đâu, Bạc Vân Tư bên đó trời sinh kiêu ngạo, không được cha con thích. Đường Quả bây giờ lại không biết cố gắng, khiến cha không vui, không cần phải lo." Lâu di nương cười nhẹ, "Bạc Vân Tư cũng tức nó. Bà ta chắc hỏng não rồi, con ruột cũng không đau lòng. Nếu mà là nương, nương bỏ không được. Con gái của nương, nương phải yêu thương nhiều gấp mấy lần."

Lòng Đường Hoan ấm áp. Kiếp trước nương chết sớm, ả vẫn nhớ rõ nương cực kì yêu thương ả. Vì thế, trọng sinh một đời này, ả rất quan tâm đến thân thể Lâu di nương.

Ngay lúc này, người hầu đến cắt ngang cuộc trò chuyện của hai mẹ con.

"Lâu di nương, đại tiểu thư, Thất hoàng tử đến, gia chủ mời các vị đi qua."