Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 134: Chương 134: Tuyết Đêm, Ngư Nhân Cùng Ngư Nhục





CHƯƠNG 134: TUYẾT ĐÊM, NGƯ NHÂN CÙNG NGƯ NHỤC
Editor: Luna Huang
Khi mã xa của Bách Lý Vân Tựu vừa tới thành môn vương thành, trời cao âm u bỗng nhiên phiêu khởi kéo tuyết trắng, trước cửa vương thành, hai hàng cộng lại chừng hai mươi danh thái giám cung nữ cung cung kính kính chờ đón, thấy mã xa của Bách Lý Vân Tựu dừng lại ở trước cửa thành, thái giám dẫn đầu ước ba mươi lăm tuổi lập tức cung kính nói: “Cung nghênh Vân vương gia trở về thành!”
Thái giám đầu lĩnh vừa dứt lời, còn lại hai mươi người theo sát trăm miệng một lời hô đồng dạng, thanh âm của hai mươi người trong trời đông giá rét vào đêm có vẻ dị thường điếc tai.
Chỉ nghe trong mã xa Bách Lý Vân Tựu cười nhạt nói: “Nguyên lai Tào công công không ở trong cung còn sẽ có người nhận ra xe của bổn vương, thật đúng là làm khó công công rồi!”
Bách Lý Vân Tựu vừa nói xong, chỉ thấy trong mắt thái giám cầm đầu lóe lên một tia hàn mang, rồi lại rất nhanh tiêu thất, lập tức khom người nhất phái khiêm tốn nói: “Vân vương gia thân phận tôn quý, nô tài mới không dám không nhận ra được.”
“Phải không?” Trong mã xa thanh âm của Bách Lý Vân Tựu lãnh đạm dường như tuyết trắng bay trên bầu trời, “Vậy vất vả cực nhọc công công dẫn mấy người trong trời đông giá rét ở đây chờ đón bổn vương rồi.”
“Có thể nghênh đón vương gia là vinh hạnh của chúng nô tài, trăm triệu lần không kham nổi bốn chữ vất vả cực nhọc.” Thái giám cầm đầu lại là khom người một cái thật sâu, có chút kinh sợ nói, “Nô tài phụng Vương Thượng chi mệnh chuẩn bị nhuyễn kiệu ở đây chờ vương gia, còn thỉnh xuống xe ngựa xuống xe ngựa ngồi kiệu đến dưỡng tâm điện trước.”
“Nga? Thay đổi quy củ sao?” Thanh âm của Bách Lý Vân Tựu thoáng nâng lên, chỉ thấy miên màn xe dày từ trong mã xa nhẹ nhàng xốc lên một đường may, người bên ngoài không nhìn thấy tình huống trong xe chút nào, cũng đã cũng đủ người trong xe quan sát được tình huống bên ngoài, chỉ thấy màn xe buông xuống thanh âm của Bách Lý Vân Tựu như trước lãnh đạm, “Công công nhuyễn kiệu kia, nhưng trong mã xa bổn vương cũng còn thê tử của bổn vương, chỉ sợ chuyến này công công đi không công rồi.”
“Vân vương gia, này. . .” Vừa nhíu của công công cầm đầu vừa nhíu, lúc ngẩng đầu, chỉ nghe Bách Lý Vân Tựu một tiếng “Đi”, mã xa của hắn chạy vào vương thành, để đám người thủ ở cửa thành tẫn sửng sốt, đó là đến thị vệ thành cũng không biết bản thân có nên xông lên ngăn hay không.

Thái giám cầm đầu lại là rất nhanh phản ứng kịp, chỉ thấy nhãn thần hắn run, mâu quang âm lãnh, đâu còn có dáng dấp khiêm tốn mới vừa rồi, lạnh lùng nói với hai mươi danh thái giám cung nữ: “Còn không mau đi tùy thị?”
Thái giám cầm đầu vừa dứt lời, thái giám cung nữ hai bên đứng ở cửa thành cung kính cúi đầu trong nháy mắt xoay người chạy đi phương hướng mã xa của Bách Lý Vân Tựu, nhiên cùng với nói là chạy, không bằng nói là bay vút, tốc độ cực nhanh lệnh thủ vệ thành môn nghẹn họng nhìn trân trối, cho là mình hoa mắt, trong bóng đêm tuyết bay còn thấy một tia bóng người, nhiên dấu chân lưu lại ở hai bên cửa thành môn lại rõ ràng hiện lên nơi này mới vừa rồi đích xác có người.
Mà khi bọn hắn phục hồi tinh thần lại, chỉ có thái giám cầm đầu hữu hảo lại khiêm tốn mỉm cười với với bọn họ, tiện đà cũng xoay người tiêu thất trong bóng đêm của vương thành.
Ngoài vương thành, có hau bóng người hắc sắc phi thân đi Tiêu phủ, tốc độ nhanh như ám nha ban đêm.
Cùng lúc đó, một chiếc mã xa hắc mui kế mã xa của Bách Lý Vân Tựu đi tới trước cửa vương thành, không ngoài dự liệu bị thành ngăn cản, nhiên người trong mã xa lấy ra một khối bạch ngọc nạm vàng, thành vệ quân rõ ràng nhất ngẩn ra, sau đó đồng loạt quỳ xuống, đó là đến mã xa lái vào trong vương thành thật lâu chưa tỉnh hồn lại.
Cho đến mã xa xa xa tiêu thất ở trong tầm mắt, bọn thủ vệ mới nhíu chặt mi tâm hai mặt nhìn nhau, trong lòng có loại dự cảm bất tường dự cảm bất tường, “Tối nay, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra. . .?”
“Ta cũng không biết. . .”
“Đây chính là lệnh bài kim ngọc nhập vương thành không cần kiểm tra, chỉ có Vân lão Vương gia mới có lệnh bài a. . .”
“Nghe đồn lệnh bài này không phải là mười năm trước đã bị Vương Thượng thu hồi sao?”
“Không biết. . .”

“Hơn nữa, dù cho lệnh bài kim ngọc Vương Thượng Vương Thượng thu hồi, Vân vương gia mới vừa rồi không phải đã vào vương thành rồi sao?”
” Được rồi, chúng ta chỉ là thành vệ, không nên quản sự tình không nên quản, chuyện không nên hỏi.”
Sự tình của đế Vương gia, cho tới bây giờ đều là biết được càng ít càng tốt.
“Mau đứng ngay ngắn, tựa hồ lại có mã xa tới.”
Đêm tuyết trong vương thành, vết bánh xe cuộn mà phát ra thanh âm dị thường rõ ràng.
Bách Lý Vân Tựu nhìn chăm chú quấn vải trẳng lên vết thương trên ngực, mặc xong y sam, cột chắc đai lưng, động động cổ tay lấy huyền băng kiếm để ở một bên, rút kiếm ra khỏi vỏ, dùng rượu chậm rãi lau chùi thân kiếm.
Nhãn thần của Bạch Lưu Ly nặng nề nhìn nhất cử nhất động của hắn tựa hồ bất kể lúc nào đều có thể bình tĩnh, khinh vén vẹt màn cửa sổ ra nhìn thoáng qua phong đăng không ngừng lui về phía sau trong tầm mắt, buông rèm cửa sổ xuống thanh âm có chút lạnh lùng nói: “Tình huống này không giống kế hoạch sau khi thất bại.”
“Đích xác, cho tới bây giờ ta nhập vương thành cũng không có đãi ngộ long trọng như tối nay vậy, thực sự là thụ sủng nhược kinh.” Bách Lý Vân Tựu đem khăn thấm rượu cầm trong tay nhúng vào chén đựng rượu, tiếp tục chà lau kiếm trong tay hắn, động tác thong thả mềm nhẹ tựa như đối đãi người yêu của hắn mà không phải binh khí lạnh như băng, “Bởi vì kế hoạch có biến.”
Bạch Lưu Ly cau lại mi tâm nhìn Bách Lý Vân Tựu an tĩnh lau, hình như có không giải thích được.

“Trong kế hoạch rơi vào lưới đánh cá bị ném lên cái thớt gỗ có thể chỉ có ta, Lưu Ly cùng với Mục gia mà thôi, Tiêu An Tâm tuy rằng đã lên lưới, người có thể giết cá không có định ném hắn lên thớt.” Bách Lý Vân Tựu nói lãnh tĩnh bằng phẳng, tựa như hắn không phải là vật trong lưới cá trên thớt, mà là người giết cá, chung thủy rõ nghĩ cách của người giết cá như lòng bàn tay, “Chỉ là ai biết lưới đánh cá của người đánh cá không có thắt tốt, cá nên lên thớt thì chạy mất, cá không nên lên thớt lại thành cá trên thớt, còn không khéo đoạn khí mất mạng, Lưu Ly nàng nói, kế hoạch như vậy làm sao có thể không loạn không biết?”
“Vậy ngươi làm sao xác định ngươi vốn là con cá đã lên thớt chạy lại tự trở lại trở về trên thớt nguy hiểm?” Bạch Lưu Ly có chút có thể hiểu được cách làm của Bách Lý Vân Tựu, “Cùng dê vào miệng cọp có gì khác biệt?”
“Lưu Ly đây là là không tin ta sao?” Bách Lý Vân Tựu lau đến huyền băng kiếm trong tay sáng bóng, thân kiếm chiếu trên mặt hắn ở tản ra hàn khí lam lam yếu ớt, có thể để một thân trang phục vốn là chìm đen của hắn thoạt nhìn lạnh hơn, “Ta dù cho không xem tính mạng của mình là tính mạng, nhưng với ta mệnh của Lưu Ly rất bảo bối, sẽ không để cho Lưu Ly có chút nguy hiểm.”
Bách Lý Vân Tựu trong ánh mắt túc trầm của Bạch Lưu Ly dùng đầu ngón tay chậm rãi phủ một đạo thân kiếm, lam mang băng lãnh trên thân kiếm tựa hồ chính là mâu quang của hắn, “Về phần ta vì sao còn phải trở về, là bởi vì còn chưa tới thời gian ta phải rời đi.”
Vào lúc này mã xa ngừng lại, Bách Lý Vân Tựu thu hồi huyền băng kiếm về vỏ kiếm, giọng lãng đạm lúc này mới tựa hồ ngậm tiếu ý nhàn nhạt, “Chỗ để mã xa tựa hồ đến, chúng ta nên xuống xe.”
Bạch Lưu Ly nhìn chằm chằm kiếm chưa buông xuống trong tay Bách Lý Vân Tựu, “Ta còn chưa từng nghe nói qua ngoại trừ ngự tiền thị vệ ra còn có ai có thể mang binh diện thánh.”
“Vậy Lưu Ly lần này có thể thấy rồi.” Màn xe dày vào lúc này bị xa phu từ ngoài xốc lên, Bách Lý Vân Tựu dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa, sau đó xoay người vươn tay với Bạch Lưu Ly, “Đến đây đi Lưu Ly, chúng ta nên đi gặp hoàng cữu cữu của nàng.”
Bạch Lưu Ly kéo kéo áo khoác trên người, đưa tay giao cho Bách Lý Vân Tựu, lòng bàn tay của hắn rất lạnh lẽo, lại không khỏi cho nàng một loại ấm áp an lòng.
Ngoài mã xa, thái giám cung nữ liên can vốn là nên bị mã xa xa xa bỏ qua lúc này cũng chánh hảo đứng ở hai bên mã xa, như hạ nhân rồi lại như giám thị vây bắt mã xa, nhưng không thấy khí tức bọn họ có chút gấp, thường thường như lúc ở cửa thành nhìn không ra nhìn không ra bọn họ mới vừa rồi đã là một đường bay nhanh, thấy Bách Lý Vân Tựu xuống xe ngựa, lập tức lại trăm miệng một lời, “Thỉnh Vân vương gia lên kiệu!”
“Xem ra bổn vương phải không muốn ngồi kiệu cũng không được.” Bách Lý Vân Tựu tựa hồ nhìn cũng chưa từng nhìn bọn họ một mắt, chỉ nắm tay của tay của đến nhuyễn kiệu, “Đã như vậy, vậy chỉ có thể ủy khuất Lưu Ly cùng bổn vương chen chen lấn lấn.”
Bạch Lưu Ly chỉ nhàn nhạt quét thái giám cung nữ hai bên một mắt, cùng Bách Lý Vân Tựu một đạo ngồi vào nhuyễn kiệu cũng may nhuyễn kiệu không, cũng đủ hai người song song ngồi xuống, đợi màn kiệu rũ xuống, Bạch Lưu Ly mới hạ giọng châm chọc cười nói: “Ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thái giám cung nữ chạy không thở dốc.”

“Đế vương khai quốc Trạch quốc từng có mệnh, đời đời đế vương bất khả súc sĩ, không thể nuôi dưỡng ám vệ, cũng chưa từng nói qua không thể nuôi dưỡng thái giám cung nữ.” Bách Lý Vân Tựu cũng châm chọc đạm đạm nhất tiếu, “Tào công công không phải là một thái giám chạy không? Bất quá ta cùng Lưu Ly một dạng, cũng không ở trong cung có thấy thái giám cung nữ như vậy, xem ra một cuộc tỷ thí, Vương Thượng tựa hồ nhìn ta với cặp mắt khác xưa.”
“Từ chỗ để xa mã đi Dưỡng Tâm điện còn cách một đoạn, Lưu Ly nếu là mệt mỏi có thể tựa trên vai ta nghỉ ngơi chốc lát.” Giọng của Bách Lý Vân Tựu chút nào nghe không ra bọn họ chính đưa thân vào trong nguy hiểm.
“Ta còn không có trình độ thích ứng không được.” Bạch Lưu Ly hơi cụp mắt, chỉ thấy Bách Lý Vân Tựu nhẹ nhàng chuyển động chiếc nhẫn mặc ngọc trên ngón cái trái của hắn, âm lượng như trước đè thấp, “Cá trong lưới, Mục gia hôm nay thế nào?”
Mục Chiểu làm thẩm đạc quan đi theo Tiêu An Tâm, Tiêu An Tâm như chết, Mục gia làm sao tốt được?”
“Biến hóa dọc theo con đường này, người bắt cá thu hoạch tốt nhất nghĩ đến chỉ có cái này.” Bách Lý Vân Tựu vuốt ve ngón tay mặc ngọc trên ngón cái trái, “Thế lực của Tiêu gia cùng thế lực của Mục gia tương đối, Lưu Ly cho rằng thế nào?”
“Không thể so sánh nổi.” Hoàn toàn không thể so sánh.
“Kỳ thực, người bắt cá rất muốn nhất, há chỉ con cá như ta.” Bách Lý Vân Tựu tựa hồ cạn tiếu, nhợt nhạt cười nhạt, “Không biết Lưu Ly có nghe nói cố sự linh miêu hoán thái tử hay không?”
Tâm trạng Bạch Lưu Ly ngẩn ra, mi tâm ninh thật chặt, lời của Bách Lý Vân Tựu nghe tựa hồ câu trên không trùng câu dưới, không đầu lại không có đuôi, nhiên không đầu không đuôi lại lại làm cho Bạch Lưu Ly ngửi được mùi âm mưu.
“A Chiểu a. . . Chỉ sợ một đoạn thời gian rất dài sẽ không đến phủ ta ăn chùa uống chùa nữa.” Cười nhạt của Bách Lý Vân Tựu chậm rãi phai nhạt, “Đợi tái kiến, không biết sẽ thế nào.”
“Hắn là người muốn tính mệnh của ngươi.” Thanh âm của Bạch Lưu Ly có chút lãnh.
(Luna: Không muốn không muốn Chiểu ca đóng phản diện chút nào >”