Quý Tộc

Chương 51: Gryffindor xoắn tít



"Hey guy*, chú ổn chứ?"

*guy=a man

Harry Potter từ phía sau bước nhanh bắt kịp đến, trong thanh âm còn lộ rõ sự khoái trá, cậu vỗ vai cha đỡ đầu từ phía sau như một người bạn, có chút buồn cười chú như thế là làm sao, nhưng là khi cậu ngẩng đầu nhìn tại nhóm người cách bọn họ không xa, nụ cười của cậu tắt ngúm.

Đúng vậy, cậu như thế nào không nghĩ tới, đáp án rõ ràng như thế còn gì, Harry thoáng châm chọc nghĩ, toàn bộ nghỉ hè mày đều đã quen với cái này không phải sao —— là cái gì có thể làm cho Sirius từ một con người khoáng hoạt thoắt biến thành một con chó bự đáng thương nhất thế giới? Đáp án hiển nhiên chỉ có một.

SCORPIO GRATER —— tên nhóc vừa mới tốt nghiệp năm nhất Slytherin.

Đầu tiên là Ron, tiếp đến là Sirius —— chết tiệt, chẳng lẽ cậu ta không thể ban tí thương xót mà buông tha Gryffindor sao?

Phía sau lần thứ hai truyền đến thanh âm thùng nước bị đánh đổ, Harry đảo mắt, được rồi, đến đây, đến đông đủ luôn đi ——

"Ron! Cậu hắt hết nước lên chân tớ!" Tiếng trách cứ của Hermione vang lên.

—— "Aha, nhìn xem, ai đây? Thánh nhân Potter!"

Trong nhóm người đứng cách đó không xa, cái tên luôn bày ra vẻ mặt tái nhợt kia — Draco Malfoy dùng ngữ điệu không tốt như trước, nhưng biểu tình trên mặt lại trông có chút chần chờ, "Các người ở trong này làm gì?"

"Múc nước, mày thấy đấy." Harry khô khan nói.

Draco nhíu mày, nhưng rất nhanh đã giãn ra, anh treo lên một nụ cười có thể nói là ác liệt: "Giống một con gia tinh? Nhà cũ Black tụt dốc đến độ con gia tinh cuối cùng cũng bị chết đói sao?"

"..." Cái tên khốn đê hèn, cay độc! Harry cảm giác được thái dương mình đang thình thịch nảy lên, hiện tại cậu cảm thấy thấy bản thân quả thực đang anh dũng chiến đấu một mình —— thời điểm khi cái tên nhóc Slytherin đáng giận kia ở đây, nhìn Ron, nhìn Sirius xem... Được rồi, Hermione thậm chí còn giữ thái độ thân thiện với nhóc Slytherin ấy —— hít sâu một hơi, Harry sờ sờ đũa phép đặt trong túi áo, thấp giọng nguy hiểm nói: "Tao cần phải hướng mày báo cáo sao? Malfoy."

"Mày không cần phải thế, cục cưng Potter đần độn." Draco nhún vai, "Tao cũng lười nghe."

"... Được rồi, Draco, ngài Malfoy nhắc nhở qua, chúng ta cũng cần phải có khu lều của mình, anh quên sao?" Phía sau đội quân Slytherin nhỏ, cuối cùng có một thanh âm mềm mại vang lên.

Harry thề là cậu thật sự đã nhìn thấy Sirius cùng Ron đồng thời giật nảy mình.

Đáng sợ nhất chính là, Sirius còn mất tự nhiên bước về phía trước một bước nhỏ.

Không khí ngưng kết đến độ sắp tự trên trời rơi xuống.

"Hi, Grater?" Gryffindor đến tuổi ba mươi vẫn anh tuấn bất an mà cười cười, nhìn qua cực kỳ khẩn trương đến mức không biết nên đưa tay mình hướng đến chỗ nào mới phải, "Cậu có khỏe không?"

"Tôi nhìn không ra cậu ta sẽ có cái gì không tốt." Draco bĩu môi nói mát.

Sirius quay ngoắt hướng về phía Draco, tinh thần Gryffindor nhanh chóng bốc cháy dữ dội, hắn hung tợn cảnh cáo bạch kim quý tộc: "Tôi không có hỏi cậu, cái đồ Slytherin dơ bẩn!"

A... Đừng, Sirius! Harry đồng cảm gào thét trong lòng. Mà Draco Malfoy lại không nói, cũng không tức giận hay phản kích gì, tương phản, Draco chỉ hé ra một nụ cười quỷ dị, đứng ở một bên.

"—— tôi cũng là một Slytherin." So bên cạnh Draco, Scorpio bình tĩnh nhìn về phía Sirius, "Tôi không cho rằng Slytherin có gì không tốt, chính xác hơn, tôi cảm thấy nó rất tuyệt."

Sirius trông chán nản cực kỳ, hắn gãi gãi đầu, làm mái tóc đã được buộc gọn gàng rối đi: "Tôi không có ý đó... Tôi chỉ là, aiz, Grater, tôi biết cậu không giống như bọn chúng, nếu để tôi nói, nếu không do huyết thống, lấy năng lực lĩnh ngộ của cậu thì nên đi Ravenclaw, đúng vậy, tôi đã chứng kiến toàn bộ quá trình cậu học tập, phải biết, nguyên một năm học kỳ ấy tôi đều ở bên cạnh cậu —— "

Được rồi! Dừng lại! Sirius! Harry quả thực muốn hét ra tiếng —— chú đã nói quá nhiều rồi đó, cha đỡ đầu thân mến!... Nhiều nỗi đến có thể khiến bao nhiêu công sức giải thích của chú đều đổ sông đổ biển cả, sau đó đem đến thất bại! Hoàn toàn! Triệt để!

Không thể nhịn được nữa, Harry đưa tay kéo Hermione ở bên. Thùng nước bởi vì lay động mà trào ra một ít nước, văng ướt giày phải của Harry... Cậu dám đánh cuộc, tất khẳng định cũng ướt đẫm —— bất quá mẹ nó gặp quỷ ai còn tâm trí để ý đến cái này đâu?

Cảm tạ Merlin, cô nàng Gryffindor ngây ngốc tại tại chỗ lĩnh ngộ ý tứ của của cậu bằng tốc độ nhanh nhất quả đất, Hermione Granger thanh thanh giọng rồi tiến lên một bước, dưới đủ loại ánh mắt của mọi người đi vào trung tâm chiến trường, "À ——" có chút khẩn trương mà cắn cắn môi dưới, cuối cùng, cô bé nở một nụ cười miễn cưỡng cũng coi là khá tự nhiên, nói: "... Hi, Scorpio."

Từ từ. Scorpio? Harry trợn trừng mắt nhìn cô, chẳng lẽ không phải nên là Grater sao?

Ừ, thì là Scorpio, làm sao hả? Hermione nguy hiểm mà trừng mắt nhìn trở về.

... Được rồi, Harry cảm thấy chính mình hiện tại không nên so đo cái này, bởi vì Hermione xuất trận ít nhất cũng có tác dụng —— biểu tình của nhóc Slytherin khó ưa luôn có thể dậy lên gió tanh mưa máu kia cuối cùng cũng không khó coi nữa, trên thực tế, sắc mặt cậu tựa biến trông cực kì đáng yêu khi cười thật tươi, cậu nói: "Buổi sáng tốt lành, Hermione."

"............"

Sự trầm mặc đáng sợ.

Harry lần đầu tiên phát hiện, bản thân cũng có thể coi Malfoy là đồng minh mặt nào đó, chậc chậc, nhìn tên đó trừng mắt nhìn biểu tình của Grater là biết chuyện gì... Thả lỏng chút, đúng là cái đồ khỉ đáng ghét mà —— đây chính là tình hữu nghị tốt đẹp đầu tiên giữa Slytherin và Gryffindor từ trăm năm trước tới nay! Harry có chút vui sướng khi người gặp họa mà nghĩ.

...

Draco mấp máy môi, cuối cùng nhìn Scorpio, ý thức đến tên nhãi trước mặt là một kẻ sẽ không chịu nghe khuyên nhủ bất luận nhắc tới bao nhiêu năm, vẫn là vô lực mà khép lại, anh vươn tay thô lỗ ấn đầu Scorpio, phun ra qua kẽ răng: "Đi."

"Phải đi?" Scorpio kinh ngạc hỏi lại.

"Chẳng lẽ cậu còn muốn ở lại đây qua đêm? Sao? Hay là đi múc nước giống lũ gia tinh ti tiện?"

Scorpio nhướng mày: "Đừng có nói như vậy, anh nói không chừng còn chưa từng thấy qua vòi nước Muggle là cái dạng gì nữa ấy!"

"Tôi tuyệt không lạ gì, cảm, tạ." Draco vừa nghiến răng nghiến lợi mà giả cười. Zabini ở sau hai người phì cười, một phen đẩy lưng cả hai từ phía sau, khoan dung mà nói, "Đi thôi đi thôi, chúng ta đã đáp ứng người lớn là chỉ đi ra ngoài xem một chút, hiện tại đã muốn đến giờ rồi."

Nhóm Slytherin tựa hồ không còn hứng thú nhìn đàn Gryffindor đi múc nước nên chẳng liếc nhiều thêm một cái mà kết bè kết đội lấy bộ dáng cao ngạo rời đi.

"......... Được rồi, " Harry nói, "Hiện tại chúng ta cần phải quay lại bên hồ lấy nước." Cậu bóng gió đá đá cái thùng dưới chân Ron rồi nói, "Này, Ron, thức dậy đi —— người đã đi rồi được chưa, đi rồi! Đến cái bóng cũng không còn!"

Ron Weasley cả kinh rồi mặt lập tức đỏ bừng, tàn nhang trên mặt giống như đều kết thành một đoàn, cậu ta luống cuống tay chân cầm lấy thùng của mình, dáo dác nhìn bốn phía, cuối cùng đem ánh mắt dừng hình tại trên mặt Hermione, cậu ta thở dài một tiếng, Hermione lập tức mẫn cảm vươn tay, kháng cự cùng cảnh cáo: "Đừng có nói! Ron, tớ không muốn nghe!"

"—— cậu ấy mỉm cười với cháu." Cách đó không xa, Sirius thở dài nói.

Ron đồng ý mà nhìn chú.

Hermione cười chán chường tỏ vẻ tuyệt vọng với hai người này, sau đó cô bé hừ mũi, như vậy giống y chóc Snape tái thế.

"... Cậu ấy đã từng mỉm cười như vậy đối với chú." Hoàn toàn không quan tâm đến phản ứng của Hermione, Sirius chán nản gục đầu xuống, "Chú thật sự không biết chú sai chỗ nào, Harry. Chẳng lẽ là do chúng ta không bày tỏ lòng biết ơn với cậu ấy rõ ràng trên nhật báo tiên tri? —— ai, chú cảm thấy Grater không giống người sẽ để ý đến việc này, cậu ấy cũng không phải là kẻ vừa ti bỉ vừa mưu lợi như Malfoy —— trên thực tế, chú không nói chỉ là không muốn mang đến phiền toái không cần thiết cho cậu ấy, cháu nghĩ sao? Harry?"

"Được rồi, cậu ta sẽ biết cái này. Sirius, xốc lại tinh thần đi nào, hết thảy đều sẽ khá hơn." Harry trái lương tâm mà an ủi, đồng tình vỗ nhẹ bả vai cha đỡ đầu của mình, cậu quyết định lần kế nếu có cơ hội sẽ nhắc nhở chú ấy, thời điểm khi chú biến sang trạng thái Animagus (Phù thủy hóa thú), nhóc Grater kia chung quy sẽ nhìn có thái độ hữu hảo hơn một ít... mặc dù cũng không tốt như trước.

...

Trận chung kết Quidditch World Cup giữa đội Bulgaria và đội Iceland tiến hành giữa lúc đó. Gần đến thời điểm chạng vạng, hội người hâm mộ đội bóng Iceland đại đa số đều muốn trang trí lều trại của chính mình đều bị bao trùm bởi bộ dáng cỏ ba lá, ( "Tôi thực sự không thể tin được đêm nay cái người quản lý kia đã muốn nhận bao nhiêu lần 'Obliviate'!" Một quan chức Bộ pháp thuật tuyệt vọng nói) Những người hâm mộ đội bong Bulgaria thì nhìn qua bình tĩnh hơn một tí, bất quá... Cũng chỉ là một tí thôi, bọn họ đem tranh cổ động của ai đó dán đầy trong ngoài lều —— tựa như điều Draco Malfoy đang làm hiện giờ.

Sự thật chứng minh, não tàn thì chẳng phân biệt tuổi cùng biên giới.

Scorpio chống cằm, chán ngấy nhìn Draco vất vả nhảy lên nhảy xuống trong lều nhiệt tình dán mấy tấm tranh tuyên truyền, trên tranh tuyên truyền chỉ có một người, xuyên đồ xen kẽ ba màu trắng xanh đỏ, người này có một khuôn mặt âm trầm, nếu thoáng liếc qua một cái, sẽ bị cặp lông mày đen rậm của anh ta hấp dẫn trước tiên.

"Anh ta thật là xấu." Scorpio ôm một cái đệm, ngồi ở trên ghế sa lông —— bên trong căn lều nhỏ lại trông hoàn toàn không nhỏ hẹp như bề ngoài, trên thực tế, bên trong căn lều ước chừng bị pháp thuật mở rộng trừ bỏ không gian hai tầng lầu, vật dụng trong nhà cần cái gì đều có cái đó, cũng tản hương gỗ gia cụ thơm mát giúp người ta thanh thản đầu óc. Ban đầu Scorpio hết sức kinh ngạc, phản ứng đầu tiên của cậu là quay đầu kinh hỉ nói với ba ba của mình —— "Ba ba, có cái này, chúng ta ở trên đường trong thành phố cũng có thể có phòng nha!".

Cậu trả lời của ông Grater với nó chính là không chút do dự đánh mông con mình.

Hiện tại, nhóm phụ huynh sau khi làm tốt công tác đơn giản chuẩn bị, đã bị một ông lão phù thủy thần bí u ám kêu gọi cùng đi hội họp. Trong lều chỉ còn lại bọn nhỏ, tất cả đều có chút hưng phấn mà chờ đợi màn đêm buông xuống, chờ mong trận đấu nhanh đến.

"—— Viktor Krum là tầm thủ giỏi nhất." Draco hướng Scorpio khinh thường tê tê nói, "Sao cậu cái gì cũng không biết thế?"

"Ra thế, " Scorpio không hề có thành ý nói, "Đêm nay anh ta tốt nhất là quơ được cái Golden Snitch ấy."

"Nhất định rồi." Bạch kim quý tộc nhướng một bên mi, tin tưởng mười phần chậm rãi nói, "Nhưng tôi đoán Iceland sẽ đoạt được thắng lợi."

"Đây cũng không phải là một cái kết quả dễ dàng xuất hiện, Draco." Thực sự, đây là lần đầu tiên Scorpio thấy Goyle tỏ ý phản đối với Draco, hiện cái người cao to này cau mày phảng phất vẻ gì đó rất riêng mà lắc đầu, "Nắm được Golden Snitch mà lại không thể thắng trận đấu ——tình huống này quá hiếm thấy, tớ sẵn sàng vì cái này mà đánh cược mười Galeon."

"Hai mươi cái, tớ cược là Draco thắng." Zabini cười hì hì bổ sung.

"Tớ cho rằng Goyle nói rất đúng a." Crabbe do dự nói, "Được rồi, tớ đây cũng đánh cuộc mười Galeon, Goyle thắng."

Các cậu chàng nói xong, thế nhưng thật sự bắt đầu móc ra một vốc Galeon từ trong túi áo ra, Draco bĩu môi, từ sau hông lấy ra một túi tiền, giống như vua một cõi mà ném bịnh lên bàn: "Đây, năm mươi Galeon, tôi cược là chính mình thắng."

Scorpio: "..."

"—— các chàng trai thân mến, quyết định xong chưa? Có muốn thỉnh thoảng tham gia loại giải trí của người lớn một lần hay không?" Zabini hướng Scorpio nháy mắt mấy cái, đầy cám dỗ nói. Draco phát ra tiếng hừ mũi, lười biếng ngồi xuống bên người Scorpio, đoạt lấy cái gối cậu ôm trong ngực nhét vào dưới thắt lưng sau đó duỗi cái thắt lưng làm biếng chết người ấy: "Đừng làm khó cậu ấy, Blaise, đứa nhỏ đáng thương này vừa mới bị hắn ba ba đánh mông."

Mặt Scorpio nhanh chóng đỏ lên.

"Cậu có thể ở bên phe của Goyle và Crabbe ——" Zabini giống như hoàn toàn không nghe thấy tiếng cười nhạo Draco đối với cách dùng từ ấu trĩ của anh chàng, chàng ta hưng phấn ngồi bên Scorpio, nắm bả vai cậu nhóc, "Nghe, em thậm chí không cần phải trả một đồng Galeon nào —— nếu bọn anh thắng, em chỉ cần cho anh một nụ hôn chúc ngủ ngon —— "

Draco không cười, anh ngồi thẳng dậy từ trên ghế sa lông, bất động thanh sắc nhìn Zabini chỏ chỏ má của mình.

Không đợi Scorpio trả lời, Zabini hai mắt tỏa ánh sáng vặn người hướng Draco nói: "Cậu cảm thấy thế nào?"

Draco đánh giá Zabini một phen, cuối cùng hơi hơi nheo lại đôi mắt màu xám bạc, chậm rãi gật gật đầu: "Không tồi."

"... Chính là không cần đánh cược em cũng có thể cho anh một nụ hôn chúc ngủ ngon mà." Scorpio nghi hoặc nói, "Này có vấn đề gì?"

Zabini sửng sốt: "Em nghiêm túc?"

"... Hôn chúc ngủ ngon thì làm sao?"

Zabini che mặt: "Anh cho rằng đối với phù thủy ở đại lục đông phương mà nói, hôn chúc ngủ ngon cũng là hành vi bị ngăn cấm."

"... Hiển nhiên không phải."

Zabini co rút cái mũi: "Anh quả thực không thể tin được anh đã bỏ lỡ nụ hôn chúc ngủ ngon chỉnh chỉnh cả một học kỳ —— bây giờ có thể bù lại không, thân mến? Bù lại toàn bộ một lần?"

Scorpio: "..."

Draco cười "hiền": "Đủ rồi đấy, đừng có mà quá đáng, Blaise."