Quý Tộc

Chương 42



Lúc Gryffindor ngừng la hét, Hogwarts sẽ xuất hiện nhà Hufflepuff thứ hai

Quidditch Cup kết thúc.

Nhìn đội trưởng Oliver Wood của nhà Gryffindor mất mát đến mức rơi nước mắt, ngay cả Flint cũng không định nói bất cứ điều gì, một tay anh kéo tầm thủ của đội mình, một tay cầm chiếc cúp vàng rực rỡ, sau khi ăn mừng. Slytherin lấy tư thái điệu thấp trước nay chưa từng có bất thường rời khỏi sân Quidditch.

Chiếc cúp Quidditch kia được đặt tại trong tủ phía sau bàn làm việc của giáo sư độc dược —— miễn cưỡng xem như ở giữa phòng.

Những ngày tiếp theo, tâm tình của các Gryffindor cũng không quá hào hứng.

" Lúc Gryffindor ngừng la hét, Hogwarts sẽ xuất hiện nhà Hufflepuff thứ hai." —— đến từ 《Trích lời của Draco Malfoy》.

Cảm tạ Merlin, trừ lần đó ra, "Cái tên tiểu thiếu gia xấu xí " kia cũng không nói ra thứ gì khác quá đáng, thoạt nhìn thì tên đó định bụng buông tha Harry một yard*, cũng không chuẩn bị khiến cậu ấy càng thêm ức chế ( Ron oán giận nói) —— trên thực tế, Harry đã muốn làm cho mình trở nên thực không xong. Khi rời giường vào sớm ngày hôm sau, nhìn chiếc đồng hồ cát vốn chỉ miễn cưỡng coi là ngang hàng của Slytherin ở cuối hành lang bỗng nhiên cao hơn cái của Nhà Gryffindor một khúc, Harry cảm thấy dạ dày của chính mình bắt đầu quặn lại.

*yard: đơn vị đo lường của Anh-Mỹ (xem kĩ hơn ở đây)

"A, Harry, đây không phải là ngươi sai." Hermione vô lực mà an ủi.

"Người anh em, đó là Firebolt, lần này thật sự nữ thần may mắn đã không đứng về phía cậu —— tớ không phải nói Firebolt không tốt, đương nhiên cũng không phải nói cậu không tốt, nhưng mà cái chổi này thật sự không thích hợp vuông góc bay lên!" Ron thoáng kích động mà đề cao thanh âm, cậu ta đẩy ly của mình sang một bên, từ trong túi sách lấy ra một quyển tạp chí gọi là 《 Cây chổi tân thời 》, rõ rang là mấy ngày nay cậu ta vẫn luôn mang theo nó để chờ nó phát huy công dụng. Ron nhanh chóng banh quyển tạp chí kia nhét vào dưới mũi Harry, góc sách quẹt rớt dao ăn trong tay Harry ——

Thế nhưng đương nhiên, Harry Potter cũng không để ý đến chuyện này.

Cậu chỉ ủ rũ mà nâng cặp mắt xanh biếc nhìn lướt qua, cười miễn cưỡng: "Tớ biết, tớ đã từng mượn quyển tạp chí này để đọc."

"Cho nên đừng uể oải! Lần tới cậu sẽ thắng!" Ron thoạt nhìn nghiêm túc nhất từ trước tới nay, Hermione gật gật đầu. Từ lúc Harry lâm vào tình trạng suy sụp chưa từng có này, hai người cũng đã tạm thời vứt chiến tranh ra sau, và cuối cùng cũng có những cuộc đối thoại bình thường.

Harry khôi phục vẻ mặt không cảm xúc, cậu bới đầu, cố gắng kiềm chế bản thân không lộ ra vẻ mặt điên cuồng. Sự thật chính xác đúng là như vậy, cậu đã nghĩ thế, cậu muốn nổi điên, cậu muốn lật tung toàn bộ dãy bàn của Gryffindor lên cái đầu bạch kia ở phía lễ đường bên kia ——

"Wood không có sang năm, Ron."

"Oliver Wood không có sang năm, Draco."

Cùng lúc đó ở bên dãy bàn Slytherin, đội trưởng Flint đội Quidditch của Slytherin một tay chống cằm, như có điều suy nghĩ mà nói với tầm thủ của mình. Hôm nay anh ta chiếm cứ vị trí nguyên bản thuộc về Scorpio Grater, cố ý ngồi xuống bên người Draco. Khoảng cách với trận chung kết Quidditch kia đã qua vài ngày nhưng toàn bộ Hogwarts vẫn bị bao phủ bởi một mảnh u ám.

Đội trưởng của Slytherin biết anh chàng tầm thủ này có chút bất mãn đối với mình, bởi vì anh ta thiếu anh chàng một lời giải thích.

"Bắt đầu từ khi gia nhập đội bóng Quidditch vào năm hai, anh với Wood vẫn không ngừng gây chiến với nhau —— từ đội trưởng dẫn dắt, lại từ chính bản thân anh —— năm năm, anh luôn mong đợi một trận Quidditch điên cuồng cuối cùng, thực hiển nhiên, cậu ta cũng vậy." Flint mặt không đổi sắc uống một hơi sữa nóng, nghĩ nghĩ, lại thêm hai viên đường vào trong ly.

"Được rồi, nếu anh muốn nói như vậy, tôi miễn cưỡng có thể lý giải." Vương tử Slytherin giương cằm rồi dùng giọng điệu ngạo mạn nói, "Nhưng mà anh phải biết, Flint, nghe anh quả thực giống như yêu anh ta."

"..."

Không nhận được trận cười nhạo như dự đoán, Draco sắc mặt cứng đờ, quay ngoắt lại quét mắt nhìn đội trưởng của anh một lượt, khô cằn mà nói: "Làm ơn cho tôi đáp án một đáp án không dọa người."

"Anh nghĩ có thể đúng là như vậy."

Dĩa ăn trong tay Draco rơi về đĩa.

Flint nâng ly lên, một hơi uống cạn sau đó tùy tay đặt trở lại trên bàn, thẳng lưng, ngập ngừng một chút rồi xoay người rời đi.

Một góc áo choàng của Flint biến mất sau cửa, cửa lễ đường lại một lần nữa được đóng lại. Draco thu hồi ánh mắt, nghẹn họng trân trối trừng mắt nhìn Pansy đang tao nhã lắc nhẹ ly nước bí đỏ ở đối diện: "Cậu nghe thấy anh ta nói gì không?"

"Nghe rồi." Pansy trấn tĩnh đặt cái ly trong tay xuống, "Tớ đoán Flint phải là mặt trên."

Draco phát ra một tiếng thống khổ rên rỉ.

"Em lại cảm thấy rất lãng mạn, Slytherin cùng Gryffindor——" Scorpio kéo chén đĩa của mình trở lại vị trí nguyên bản.

"Cậu cũng câm miệng đi." Draco đổi sang biểu tình nghiêm khắc, tê tê mà nói.

"Khác biệt đãi ngộ." Scorpio bất mãn mà than thở, liếc nhìn chung quanh, "Kỳ quái, cú mèo hôm nay sao còn chưa tới nhỉ?"

"Có lẽ trên đường gặp phải trở ngại, gặp quỷ, ai mà biết được." Draco thờ ơ nói. Anh hoàn toàn bị cái tổ hợp giữa Flint và Wood dọa, đến bây giờ vẫn còn có điểm thất thần, "Nếu ngày nào đó tôi thấy hai người bọn họ hôn nhau trên hành lang, tôi nên cho họ một cái 'Hú hồn Thần Hộ Mệnh! ' hay tốt hơn vẫn là 'Tứ phân ngũ liệt'? —— lạy trời, cái học kỳ chết tiệt này còn có mấy tháng, nói không chừng mỗi cái bùa chú tôi đều có thể dùng đến một lần!"

"Nói thật thì Draco thân mến của tớ, người khác nói yêu đương thì mắc mớ gì tới cậu?" Zabini sáp lại, cười gian.

"Đó là Gryffindor! Blaise!"

Pansy buông dĩa ăn, không đếm xỉa mà bỏ qua cái điệp khúc nhai đi nhai lại: "Ồ, khi nào thì việc này cũng có thể trở thành vấn đề rồi? Tớ thấy Weasley còn đang theo đuổi Grater kìa!"

"Cái gì?!" Vương tử Slytherin hơi bật người lên, một vệt hồng nhạt hiện lên trên khuôn mặt tái nhợt của anh vì kích động. Anh hung tợn phát ngôn như đinh đóng cột, "Không được!"

Scorpio mờ mịt mà há to mồm: "Dừng, ở nơi này còn có Grater thứ hai à? —— ý em là, em như thế nào lại không biết?"

"Nè nè, phải chú ý hình tượng chứ! Ngồi xuống đi!'Draco ba ba' ——" Pansy giễu cợt huýt Draco một cái, kiêu ngạo mà chậm rãi nói, "Hai người các cậu thì biết cái gì? Cho dù cái không khí màu hồng có thoát y khiêu vũ trước mặt hai người, hai người cũng không thể phát hiện ra tí gì."

Zabini cười tủm tỉm nói: "Cậu có thể lý giải đây là một kiểu ngây thơ, Pansy."

"Câm miệng đi Blaise!" Draco hướng vẻ mặt tươi cười của anh chàng hừ mũi, bất mãn mà ngồi xuống, khôi phục lại bộ dáng trấn định không ai bì nổi của mình.

Draco ôm lấy cánh tay hơi nheo lại đôi mắt màu xám bạc, như có điều suy nghĩ chán ghét kéo dài giọng, "Tôi nói Weasel lông đỏ thế nào mà lại cứ như kẻ mắc chứng chậm phát triển trí tuệ, có đôi khi giống kẻ bị rối loạn IQ, thỉnh thoảng cực kì giống kẻ điên không có IQ ——" Anh xem thường mà liếc mắt nhìn Scorpio, "Nguyên lai là bởi vì cậu —— ha, tưởng tượng như vậy, thật đúng là."

Scorpio trở mình xem thường, nghiêm túc phản bác: "Đừng nhìn em như vậy, nó không liên quan đến chuyện của em!"

"Sao lại không liên quan tới chuyện của cậu? Thằng đó thích cậu —— aha! Merlin tất, cái này thật sự rất buồn cười, cái thằng Weasley đó!"

"Anh chả có chứng cớ gì hết!"

"Có đó nha, các chàng trai." Pansy cắt ngang bọn họ, khoái trá nhắc nhở, "Hiện tại tên đó còn đang nhìn trộm em kìa."

Hai tên đang khắc khẩu đồng thời vặn cổ nhìn về hướng dãy bàn của Gryffindor. Bên kia lễ đường, Ron Weasley luống cuống tay chân cúi đầu vùi sâu trong chén đĩa, chỉ lộ ra một trán đỏ rực như mái tóc.

Draco xoay mặt lại, hung thần ác sát mà trừng Scorpio, Scorpio không chịu yếu thế mà trừng mắt nhìn lại.

"Được rồi, bắt đầu từ khi nào?" Bạch kim quý tộc cuối cùng đánh vỡ cục diện bế tắc, khô cằn hỏi.

"Chưa từng có bắt đầu! Anh ta luôn vui sướng gây phiền toái cho em —— sự thật chính là Weasley kia chán ghét em." Scorpio lớn tiếng bật lại, mang túi sách trên lưng sau đó cương mặt nói, "Em đi lên lớp đây —— Astoria, Martina, các cậu sẵn sàng cả rồi chứ?"

Hai nữ sinh lên tiếng đáp lại rồi đứng lên khỏi chiếc bàn bên kia.

Sau đó Scorpio lấy tư thế cao ngạo trước nay chưa từng không thèm chuyển mắt đi lướt qua người Draco.

"—— sao cậu ta dám phát giận với tôi!" Draco kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng dáng của Slytherin năm nhất, giọng điệu quái lạ không dám tin nói, "Cậu ta muốn làm gì? Hả? —— tôi nói, mọi người đều làm sao vậy? Đầu tiên là Flint, sau đó là Grater —— mùa xuân đến rồi sao?"

"Mùa xuân đã sớm đến rồi, cậu bé thân mến của ta." Sau khi bỏ chút bánh mì nướng cuối cùng vào trong miệng, Pansy ngọt ngào vô hạn mà trả lời.

Bên trên lễ đường, một đoàn cú mèo phác tốc cánh bay đến từ bên ngoài cửa sổ, đầu lĩnh vẫn là Salazar của Draco cùng Hedwig của Potter, con ưng lơn dang rộng cánh giữa không trung lấy điệu bộ uy dũng đáp xuống. Draco theo bản năng sờ sờ trên bàn, sau đó mới nhớ tới khóa học đầu tiên của hôm nay là khóa phòng chống nghệ thuật hắc ám, anh không mang Bích Thúy ra ngoài—— a, Bích Thúy, thật là một cái tên ngu xuẩn.

Giống như một cái boom loại nhỏ, Salazar dừng ở trên bàn trước mặt Draco, thuận tiện lật đổ hai cái chén đĩa cùng một ly sữa.

"Lại đây, mày đúng là con chim thô lỗ." Draco hung tợn chụp lấy Salazar, gỡ xuống tấm da dê có ấn huy nhà Malfoy trên móng vuốt của nó, mở ra, nhanh chóng quét nhìn, sau đó thu mắt lại.

"Biểu tình trên mặt cậu có thể có điểm vặn vẹo, Draco." Zabini nhắc nhở.

"Là cha tôi gửi thư —— cậu biết, hai ngày trước tôi nói với cha rằng tôi đã dùng Nimbus 2001 thắng Firebolt, cậu có biết, trọng điểm kể về chuyện Potter nhận lấy thất bại —— đừng nhìn tôi như vậy các cô cậu, tôi thắng Potter, vì cái gì tôi không có thể cao hứng một hồi?!"

"A, đương nhiên cậu có thể, darling, sau đó thì sao?"

Draco nhún nhún vai, "Hiện tại ông ấy hồi âm cho tôi, đối với việc này tỏ vẻ chúc mừng."

Zabini dừng một chút, nghi hoặc mà nhướng mày: "Tớ nghĩ cậu nên hẳn là rất vui mới đúng?"

"Là, nhưng là tại thời điểm viết thư... Ừm, tôi thuận tiện nhắc một chút 'Cầu thủ Hà Lan'."

"A —— "

"Cha tôi nói, mùa hè này có thể cho tôi thấy nó." Tấm da dê trong tay Draco run lên, anh vươn một đầu ngón tay sờ sờ cái đầu bị gió thổi loạn của Salazar, khô khan nói, "Nếu tâm tình của ông ấy tốt, nói không chừng sẽ cho tôi chạm vào."

"Ngài Malfoy luôn biết làm thế nào để đối phó cậu, tên khốn kiêu ngạo ạ." Pansy cười nhạo, "Thoạt nhìn không ngừng ở chuyện đó, còn có tin tức gì không?"

"Ngữ khí gửi thư có điểm kỳ quái, " Draco hơi cau mày, "Cha của tôi nói, sang năm chỉ sợ tôi sẽ không dùng được cây chổi mới —— này là có ý gì? Sang năm không có trận đấu Quidditch? Phi, điều này sao có thể? Hay là nói, ông ấy chuẩn bị làm cho tôi phải ôm một cây Nimbus đi đả bại Potter để trong bốn năm còn lại?" Draco vì liên tưởng của chính mình lộ ra khủng hoảng, "Tôi không thể vĩnh viễn yêu cầu Golden Snitch ở mặt trên chúng ta!"

Zabini đang muốn nói cái gì, bỗng từ Gryffindor bên kia truyền đến một trận hoan hô nhỏ, nó kéo tới sự chú ý của các Nhà, lấy Harry Potter làm trung tâm của tổ ba người Gryffindor, còn một vào người nào đó, bọn họ đang vui vẻ phấn chấn đọc một tấm da dê.

Draco cương mặt nhấp nháy môi, sắc mặt trở nên tái nhợt hơn một ít, hiện tại, bọn Harry bắt đầu nâng chén chúc mừng —— trong vài ngày qua, cậu bé vàng Gryffindor rốt cục cũng chân chính hồi sinh.

"Gryffindor..." Pansy khinh miệt mà hừ một tiếng, không chút để ý mà thu hồi ánh mắt, tại đối diện cô, mái đầu bạch kim sắc cúi xuống, lơ đãng gẫy thức ăn trong đĩa, cô chú ý tới, Draco đang định đút cho Salazar một hạt đậu Hà Lan.

"Ưng không ăn cái kia, cậu sẽ làm nó nghẹn chết." Pansy không thể không lên tiếng nhắc nhở, vương tử của Slytherin mãnh liệt cả kinh, anh nhanh chóng rút tay về, Salazar táp khoảng không, phẫn nộ mà phập phập cánh. Pansy hít một hơi, "Đến đây đi, chàng trai, có lẽ cậu có thể nói cho tớ biết đám Gryffindor vì cái gì lại vui vẻ như vậy?"

"Slytherin vạn sự thông." Cặp mắt màu xám bạc liếc Pansy một cái, lóe lên một tia bất an, Draco ngồi ngay ngắn, hắng giọng một cái, chậm chạp phun ra từng chữ, "Tôi khiến cha tôi rút đơn kiện, vụ con Bằng mã ấy."