Quý Tộc

Chương 41: Trận chung kết Quidditch, chiến thắng thuộc về Slytherin



Theo Draco Malfoy dẫn đầu rời đi, những Slytherin còn lại rất nhanh cũng cao ngạo hếch cằm, nhìn thẳng về trước rồi lướt qua nhóm Gryffindor.

Nhờ ít nhiều vào cái sự kiện vĩ đại của Grater — một hành động của người mà thậm chí khi nói chuyện liên cách phát âm cũng không chuẩn, chiến tranh của Slytherin cùng Gryffindor dường như tạm thời kết thúc.

Tuy nhiên, chiến tranh giữa Gryffindor cùng Gryffindor đã có một khởi đầu tốt ở đó.

Sau đó, nó hoàn toàn bùng lên —— để Harry Potter nói thì đây mới là điều tồi tệ nhất.

"Xem kìa, cậu đã làm cái gì! Cứ như vậy nhận một món quà giáng sinh từ Slytherin —— cho dù Giáng Sinh đã trải qua hơn một tháng!! Quái quỷ, có lẽ tớ muốn biết tại sao cậu ấy muốn gửi cho cậu một món quà giáng sinh? Hả? Đó là nhóc Slytherin năm nhất kia!" Ron đỏ mặt đỏ rực gầm gừ với Hermione, thật giống như cậu ta đang chính đáng chỉ trích một kẻ phản bội —— nhưng là đứa ngốc cũng có thể nhìn ra được ——

"Thôi đi, Ron Weasley! Cậu chính là! Ghen tị!" Giọng của Hermione đầy chua ngoa cùng oán giận, cô bé nhìn chằm chằm mặt đất và bước về phía trước đi tới. Khác với Harry vẫn còn đang kinh ngạc, Ron thế mà lại ngon lành đuổi theo bước chân của cô, hai người khí thế ùn ùn xông về phía trước. Mọi người trên hành lang cuống quít dạt ra nhường cho bọn họ một con đường.

Ron cao giọng, cố gắng giúp bản thân cũng có khí thế: "Tớ ghen tị? Ha! Tại sao tớ lại phải ghen tị? Harry —— cậu nói cái gì đó đi?"

"Hở, tớ không biết." Harry không thành thực nói, "Đừng để ý đến tớ, Ron, tớ không muốn tham dự một chút nào —— hai người cứ tiếp tục."

Bây giờ, Hermione đang thật cẩn thận kẹp sấp lá bùa Grater cho cô bé vào quyển 《có nghĩa bói toán 》, sau đó đóng 'Bộp' sách lại, kẹp dưới nách. Hermione nói khẩu lệnh với Bà Béo, sau khi bức họa xoay tròn mở ra, cô bé dẫn đầu đi vào rồi tùy tiện tìm một cái sô pha ngồi xuống. Chú mèo của Hermione, Crookshanks không biết từ chỗ nào chui ra đến nhảy lên đầu gối cô bé, duỗi cái thắt lưng biếng nhác, nó thoải mái mà ngồi xuống.

Này hiển nhiên gợi lên một hồi ức xấu của Ron, Harry đứng bên người Ron nghe rõ mồn một tiếng thở hổn hển đầy phẫn nộ của cậu bạn. Hermione nhìn qua đã hoàn thành thoát ra khỏi bóng ma về Scabbers, cô khinh miệt mà quét mắt Ron liếc một cái, châm chọc nói: "Nói thật, nếu cậu biết ghen tị, vậy thì tại sao lúc Giáng Sinh không gửi một món quà cho Grater?"

"Merlin! Tại sao tớ lại muốn tặng quà cho cậu ấy?!"

"Đây chính là đáp án tại sao cậu lại ghen vừa nãy." Hermione nói trúng tim đen.

A, Hermione! Harry quả thực muốn vỗ tay vì cô bé.

Bây giờ, cậu bé nhà Weasley nom xấu hổ và giận dữ đến mức muốn ngã xuống đất ngất xỉu luôn. Mặt Ron trở nên trắng bệch, hiển nhiên cũng đã từng nghĩ đến một cái đáp án tầm thường khác. Cậu ta nhớ đến món quà mua từ Hogsmeade mà chưa kịp tìm cơ hội để tặng, hiện tại, nó còn đặt ở giường của cậu giống như là một pho tượng, pho tượng của Merlin.

Ron ngã ngồi trên chiếc ghế sa lông đối diện Hermione, chẳng còn muốn quan tâm đến con mèo ngu xuẩn gầm gè với cậu ta mà yếu ớt nói: "Nhưng mà, tớ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

"Mẹ sẽ khóc mất, bởi vì bảo bối Ronald của bà không thể tặng quà giáng sinh cho người trong lòng của nó chỉ vì nó không có tiền." Thanh âm của George truyền đến từ lối vào phòng sinh hoạt chung, Fred theo sát sau anh.

Ron ỉu xìu lườm anh trai của mình một cái, tuyệt vọng nói: "Oh, im đi, Fred, đó là một Slytherin—— anh mong đợi em đưa cái gì cho cậu ấy? Trong trường hợp em có thể mua —— "

"Nó là George, em trai ngốc của anh." Fred lãnh tĩnh trả lời, "Lần này anh không có nói đùa."

"Anh có thể làm chứng." Hermione liếc nhanh George một cái rồi lầm bầm nói.

Ron lại bỗng nhiên như là nghĩ tới điều gì mà bật thẳng người dậy, cậu ta trừng Hermione giống như tùy thời có thể không chút do dự cắn đứt cổ của cô: "Nói như vậy, cậu tặng quà giáng sinh cho cậu ấy?! —— "

"Ừ, có vấn đề gì sao?" Hermione gãi gãi tai Crookshanks, "Một quyển sách bìa cứng giá năm Sickle*(西银), về lịch sử Slytherin."

"Nhưng mà, vì sao chứ —— "

Giống như đã dự đoán được Ron sẽ hỏi như vậy, Hermione hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh: "Nghe này, cậu ấy cứu Hagrid, giúp Buckbeak, thậm chí —— cậu ấy còn cứu Harry!"

Thành công đem những ánh mắt nóng bỏng trong phòng sinh hoạt chung chuyển dời lên người cậu, Harry rụt cổ phát hiện mình vĩnh viễn cũng không thể thích ứng cái này, cậu ngay lập tức biến mất như bất cứ thứ gì —— nhưng là rõ ràng, cậu không thể, cho nên đối mặt với ánh mắt nghiêm khắc của Hermione, cậu giơ tay lên đầu hàng: "Xin lỗi, tớ cũng không... uh, cậu biết, có lẽ lễ Giáng Sinh tiếp theo —— "

Hermione cười lạnh một tiếng, biểu tình vặn vẹo, Ron nhìn qua ngược lại có vẻ vui mừng một cách quỷ dị.

"Năm Sickle cũng được." Ron bất an mà xê dịch mông, "Cậu ấy tặng quà lại cho cậu?"

"Nếu không thì phải như thế nào? Ném lại món quà lên mặt tớ? —— ngay cả Malfoy cũng sẽ không làm thế!" Hermione nhướng mi khiêu khích mà phản bác. Ron mặt trướng đến đỏ bừng, nhìn qua quẫn bách đến muốn chết, Harry đồng tình mà vỗ vai cậu ta, nói: "Điều này có lẽ không thực sử phải là điều quan trọng, Ron. Nhìn xem, dì tớ chỉ cho tớ một cái tất của phụ nữ —— thậm chí không phải một đôi, có lẽ bà ấy dự tính lễ Giáng Sinh lần tới lại cho tớ chiếc kia... Cho dù như thế tớ vẫn cho Darley một hộp kẹo tiệm Công Tước Mật, cậu biết mà Ron, đó là quà giáng sinh, vô luận bản thân nó là cái gì, nó cũng là quà giáng sinh —— trời ạ, đừng bắt tớ tư vấn cho cậu, bây giờ tớ bắt đầu cảm thấy rất đau xót rồi đó... Dì của tớ thật sự là không tốt, phải không?"

"—— có lẽ hai người các em có thể ôm khóc trong một lúc." George trêu tức mà nói.

"—— nhưng các em phải hiểu như thế cũng không biến cả hai thành một đôi được đâu nhá." Fred tiếp lời.

George nghiêm túc gật đầu, cười tủm tỉm nói: "Anh nghĩ là Fred muốn nói cho các em rằng lễ Giáng Sinh đã trôi qua, không phải là đến bây giờ mới bắt đầu rối rắm với quà của mình, hay nỗ lực hơn vào năm tới, Ok."

"Có gì tuyệt vời như vậy ——" Ron giống như đau răng mà nói, "Đó là đề nghị từ Malfoy." Cậu ta chỉ sấp giấy được Hermione thu xếp như bảo bối.

"Nhưng tớ rất hài lòng." Hermione không hề dao động nói, "Quan trọng hơn, nó thực sự đến từ chính bản nhân Grater." Nói xong, cô bé đứng lên, và sải bước đi thẳng về phía kí túc xá nữ trên cầu thang.

"......" Harry nhìn Ron thông cảm, "Cậu không sao chứ?"

Đáng tiếc, Ron hiện tại thần tình uể oải không còn sức để đáp lại sự quan tâm của Harry. Câu nói sau cùng của Hermione giống như thanh kiếm đâm tử xà của Gryffindor chọt thẳng vào tử huyệt của cậu ta.

Harry cố gắng đổi một cái đề tài khác: "Được rồi, Ron nè, hôm nay cậu làm sao vậy, nhiều ngày nay... Tớ còn nghĩ rằng cậu đã đánh nhau với Malfoy rất sảng khoái."

"Tớ khống chế không chính mình! Harry!" Ron tuyệt vọng gần như sắp khóc, "Cậu ấy ở đàng kia!"

"......" Harry nghẹn họng nhìn trân trối, cậu cố gắng lờ đi cặp song sinh nhà Weasley đang cười lăn lộn ở sô pha đối diện, thật lâu sau, cậu mới tìm được thanh âm của mình từ trong cổ họng, "Bạn thân —— này... có thể là tồi tệ hơn một chút."

"Để tớ đi chết đi!" Ron cam chịu nói, "Tớ chỉ nghĩ đến trận chung kết Quidditch sau vài ngày nữa đã cảm thấy đáng sợ —— nếu đến lúc đó tớ thật sự nhảy múa hay là cười như thằng khùng vì Slytherin ghi điểm, Harry, cậu phải giúp tớ giải thoát, cho tớ một lời nguyền Giết chóc nào cũng được."

...

Cho dù Ron sợ hãi, trận chung kết Quidditch được đa số mọi người mong chờ cũng tới giờ chót.

Slytherin đối Gryffindor, đây vĩnh viễn là trận đấu Quidditch đáng để xem nhất —— huống chi còn là trận chung kết, toàn trường không ai muốn bỏ lỡ nó. Buổi sáng ngày hôm đó, khi đội cầu thủ của hai Nhà bước vào lễ đường đều được chú ý nhiều nhất.

Draco hưởng thụ sự theo dõi và tán tụng.

Nhưng điều đó không có nghĩa là anh muốn vào lúc anh đẩy cửa lớn của đại sảnh đường, tất cả mọi người trong lễ đường đều ngưng nói chuyện, giống kẻ ngốc mà đồng loạt quay đầu lại đây nhìn anh chằm chằm.

Dừng bước lại, anh không đóng sầm cửa và trực tiếp lựa chọn bỏ bữa sáng của chính mình giống Flint —— anh là một Malfoy, oh, Malfoy từ trước đến nay đều phải quen với điều này! Không thể không treo lên một nụ cười giả hơi miễn cưỡng, vương tử Slytherin phun ra một từ nơi khóe miệng:

"Thảm họa."

So sánh với những người khác, thậm chí là thành viên của đội Slytherin, Goyle và Crabbe dường như không hề áp lực, họ vẫn nhiệt tình đánh bữa sáng của chính mình. Dưới sự theo dõi của Draco, hôm nay hai người cũng không thể ăn no giống bình thường —— cho dù với bọn họ mà nói thì đó mới chỉ là ăn no tượng trưng. Bọn họ chỉ kịp lựa chọn thứ bình thường thích ăn nhất cho vào bụng, trước khi dạ dày kịp căng đầy, Draco đã đoạt dao trong tay Goyle, lạnh lùng nói: "Ngưng ăn! —— mày nữa! Crabbe! Ăn quá no sẽ khiến phản ứng của bọn bay trì độn giống như một con cự quái! —— Blaise, lôi miếng thịt xông khói trong miệng nó ra!"

Zabini cười ác ý nhìn Crabbe.

"Uhm, Draco." Scorpio dụi dụi mắt, gần đây khóa học của giáo sư McGonnagal làm cậu cảm thấy áp lực rất lớn, cho dù bùa chú của cậu không tệ lắm, nhưng biểu hiện của cậu trên lớp học biến hình cũng không quá tốt đẹp. Để không thật sự quá tệ vào cuối học kỳ, cậu bắt đầu tăng thời gian đọc sách, hiện tại làn da non nớt dưới mắt của cậu đã xuất hiện một quần thâm nhạt. Scorpio nghiêng đầu chuyển hướng về phía bạch kim quý tộc, thanh âm thoáng mệt mỏi nói, "Anh quá khẩn trương nha, hãy thả lỏng đi."

"Tại sao tôi lại phải khẩn trương cơ chứ?" Draco dùng sức quay đầu, hướng Scorpio thấp giọng quát.

"Nhìn lại đi, anh chính là đang khẩn trương, nếu không anh rít gào cái gì." Scorpio đảo mắt xem thường.

"Được rồix, tha cho cậu ấy đi." Pansy ở bàn đối diện âu yếm nói, "Cậu ấy nom muốn xông lên đánh em liền luôn kìa —— Draco, vương tử của ta, bình tĩnh, bình tĩnh được không? Chúng tớ biết cậu sẽ thắng Potter không phải là đối thủ của cậu."

...

Trước khi trận đấu bắt đầu, bọn họ không thể không trở về sự thật rằng họ vẫn còn là học sinh, nhóm Slytherin có một lớp biến hình, mà Gryffindor là lớp bói toán, sách, đây đúng an bài chết tiệt. Draco một tay chống cằm, không yên lòng mà dùng đũa phép bằng sơn tra mộc gõ ấm trà cổ trước mặt, nhìn nó miệng bình biến thành một cái đuôi rùa, anh ngáp dài uể oải.

Thật vất vả mới đến tan học, Draco kinh ngạc phát hiện Potter đi ngay ở phía trước anh. Tâm tình của cậu bé vàng Gryffindor nhìn qua không được cao lắm, mà Hermione Granger thì đang cố gắng an ủi hắn cậu ta —— bọn họ chưa phát hiện sự tồn tại của Draco.

—— "Harry, đó là một người đàn bà điên không đáng tin, giáo sư McGonnagal không phải đã nói rồi sao, hàng năm mụ ta đều sẽ tiên đoán sẽ có người tử vong!"

Granger lo lắng nói.

Sự an ủi của cô nàng xem ra không khiến Potter đỡ hơn chút nào.... Ôi, tên đần Potter đáng thương, Draco đi sau bọn họ khoái trá nhếch môi. Tuy mụ Trelawney đó là một kẻ lừa đảo nhưng Draco quyết định về sau đối với bà ta tốt hơn một chút, ít nhất bà ta vẫn là có thể làm ra một ít chuyện tốt.

Thoăn thoát bước chân, anh xoay người đi vào con đường thông với phòng thay quần áo của đội Quidditch của Slytherin.

Không chút nào kinh ngạc khi thấy đội trưởng Flint đã sớm ngồi ở đó, anh ta thần tình tối tăm, vào lúc Draco mở cửa đi tới bỗng bật mạnh người dậy. Draco hừ mũi một cái rồi bắt đầu tháo chiếc cà vạt xanh xen bạc trên cổ xuống.

Trong thời gian Draco thay quần áo, anh kiên nhẫn nghe Flint lải nhải ba lần "Chúng ta phải đối mặt với một cây Firebolt". Điều này thành công khiến một chút lo lắng trong Draco chuyển thành khinh thường.

Khi Flint lần thứ tư phát biểu về cây chổi đó, vương tử Slytherin rốt cục nhịn không được, anh lạnh lùng ngắt lời Flint: "Bọn nó đúng là có Firebolt, nhưng chỉ là một cái của Potter, anh em nhà Weasley dùng chính là Quét Sạch và Sao Xẹt, còn có Wood —— mà chúng ta có nguyên một đội Nimbus 2001."

"Tôi cho rằng Draco nói đúng." Montague nói, anh ta là một trong những truy thủ của Slytherin.

Rốt cục ý thức được sự thật tốt đẹp này, Flint cảm kích nhìn phía Draco, người sau ngạo mạn mà tặng một nụ cười giễu cợt trong gương cho vị đội trưởng ở phía sau: "Đừng nghĩ đến hôn tôi, Flint, tôi không chấp nhận đâu."

Nói xong, anh đóng mạnh cánh cửa tủ quần áo có viết "D. L. M chuyên dụng".

Phía trên sân đấu Quidditch ồn ào náo nhiệt giống như đang cử hành một sự kiện hiếm có. Bình luận viên Lee Jordan vừa mới giới thiệu xong về đội Gryffindor ——

"Đội Slytherin cũng ra sân, do đội trưởng Flint dẫn đầu —— đội ngũ có chút thay đổi, tấn thủ của họ đồng thời dùng là Goyle và Crabbe, đội Slytherin hôm nay có vẻ chuộng to đầu hơn là kỹ xảo—— "

Trong tiếng la ó của mọi người, Draco lãnh đạm châm biếm: "Khi nào thì tôi có thể được cho là to đầu?"

"So với năm nhất." Goyle vỗ vỗ bả vai của anh, sung sướng híp cả mắt, Draco không chút do dự lấy cái chổi đánh mạnh vào mông cậu ta.

Đội trưởng song phương bắt tay, lên chổi, trận đấu bắt đầu.

"George Weasley đánh một phát mạnh, Bludge bay vút hướng Goyle —— khá lắm anh bạn! Cô nàng xinh đẹp —— Angelina cướp được Quaffle, bây giờ nhà Gryffindor đã có bóng—— một cú xoay mình né Montague hết xẩy —— VÀO RỒI! GRYFFINDOR GHI BÀN! 10-0 —— "

Angelina thụi mạnh vào không khí hướng về phía Flint, lại không phát hiện Goyle cùng Crabbe đang áp sát cô từ phía sau, hai người đâm sầm vào cô từ hai bên như kẹp miếng hot dog —— cái này cũng thật đủ ác, thân hình cũng coi như cường tráng của cô nàng Gryffindor thiếu chút thì bị ép văng cả ruột gan phèo phổi.

"Ối!" Angelina la lên, Fred Weasley vút lên từ phía sau, phang nguyên quả banh vô mặt Goyle, cậu ta chật vật xoay vài vòng trên không trung, may là không ngã xuống ——

"Ngưng ngay mấy hành vi thô bạo đó đi!" Bà Hooch lớn tiếng rít lên về phía nhóm các chàng trai, "Phạt đền! Slytherin và Gryffindor cùng bì phạt một bóng! Đây không phải là chỗ để bọn bay kéo bè kéo lũ đánh nhau! Chú ý phong độ —— các chàng trai!"

"Thôi mà cô, đây là đàn gảy tai trâu đấy." George Weasley cười hì hì bay qua Crabbe, hướng cậu ta làm cái mặt quỷ.

Bà Hooch thổi còi, Ailiya của Gryffindor tiến lên phạt bóng, sau đó, cầu vào. Slytherin bên kia phát ra một trận thất vọng rên rỉ, mà Gryffindor bên kia thì vui mừng khôn xiết, hai Nhà đối lập rõ ràng thực hiện tốt cái gọi là "Ngươi có cái gì không vui thì nói ra để chúng ta vui vẻ một chút nào".

Đến phiên Flint phạt bóng, nhưng góc độ của trái bóng kia không tốt lắm, Wood dễ dàng đánh qua bóng bay ra ngoài.

"20-0 —— cố lên! Gryffindor!! —— a, đừng mà, giáo sư McGonnagal—— được rồi được rồi, vì công bằng, Slytherin, đừng quá khó coi." Lee Jordan nhảy lên chỗ giáo sư McGonnagal không với tới, đám đông cười ầm lên.

Draco thu ánh mắt từ nơi hỗn chiến ở phía dưới trở về, anh hơi nheo lại đôi mắt màu xám bạc ngoảnh nhìn bốn phía, rất nhanh phát hiện Potter ở cách đó không xa lướt vòng chung quanh vô mục đích. Tầm mắt của hai người đối diện nhau trong giây lát, sau đó, Draco không quá văn nhã mà đảo mắt với cậu bé vàng.

Trong lòng vương tử Slytherin bắt đầu nhanh chóng tính toán —— anh nhìn ra được, tốc độ của Firebolt rất nhanh và linh hoạt, cậu ta đổi hướng có vẻ không tốn chút sức nào, nhưng mà Draco rất nhanh liền phát hiện vấn đề ——

Vấn đề nhỏ của Firebolt bị lộ ra trong quá trình bay thẳng.

Tại thời điểm này, Firebolt – cây chổi có đẳng cấp cao nhất thế giới hơn cả hệ Nimbus này bởi vì quá mức chăm chút vào kỹ xảo đổi hướng di chuyển, thong thường trong lúc bay sẽ hơi nghiêng sang phải hoặc trái, phát sinh góc độ lệch lạc khá nhỏ, nhưng cái chỗ thiếu hụt luôn sẽ được tốc độ hoàn mỹ tuyệt vời của nó bù lại.

Nhưng mà không quan hệ, Draco Malfoy là một Malfoy.

Ngay từ sinh ra, anh luôn được dạy một cái đạo lý: bắt lấy nhược điểm của kẻ thù, sau đó phóng đại hết cỡ trên chiến trường.

Dưới chân hai tầm cầu thủ, chiến trường một mảnh hỗn loạn, từng thành viên của song phương bị nâng xuống, Angelina gần như bị Goyle làm gãy mũi, mà Flint thì bị đánh bay khỏi chổi, bởi vì cách mặt đất quá gần nên thậm chí tại mọi người còn chưa kịp phản ứng để tung ra một cái thần chú trôi nổi thì cả người anh ta đã nằm úp sấp ở trên mặt đất, xem bộ dáng thì chắc là gãy chân hoặc là bị gì đó rồi.

Sĩ khí của Slytherin tạm thời được nâng cao, liên tiếp ghi ba bàn, hiện tại điểm số trên sân đấu là 70-50, Gryffindor dẫn đầu.

Draco tùy tiên chuyển hướng đầu chổi lên cao hơn, sau đó, anh đứng im bất động.

Bởi vì anh nhìn thấy Golden Snitch.

Ngay tại khoảng không bên lá cờ có hình sư tử thật lớn trên khán đài Gryffindor.

Nơi đó cách Potter càng gần hơn, có điều bởi vì Draco bay lên rất cao, cho nên Draco phát hiện nó đầu tiên —— nhưng mà trong lòng anh phi thường rõ ràng, nhiều nhất không cần ba mươi giây, cái tên cứu thế chủ Gryffindor kia có thể phát hiện thấy điểm không bình thường ——

Draco thu hồi ánh mắt, thật cẩn thận mà hướng bên kia di động một ít, tốt lắm, hắn không có khiến cho Potter chú ý —— nếu như vậy sự tình đã xảy ra, bọn họ liền nhất định phải thua, quang bộ nhông liệt không thể cùng Firebolt so thẳng tắp phi hành tốc độ, kia quả thực là môn nhi đều không có.

Merlin phù hộ! Ai đó hấp dẫn lực chú ý của nó đi! Draco sắc mặt tái nhợt, trong lòng bàn tay cầm cán chổi đều toát ra mồ hôi lạnh, anh gần như muốn mài cho mặt ngoài cái chổi bóng loáng, hiện tại, anh tuyệt vọng phát hiện Potter đang vặn vẹo đầu của nó, chỉ cần ước chừng ba mươi độ, nó có thể thấy ——

"Chú ý sau đầu! Fred!"

Lee Jordan lớn tiếng gào thét, trên khán đài phát ra tiếng rống giận phản đối, Crabbe đang giơ cao cây gậy của cậu ta, chuẩn bị đánh vào ót của người lớn hơn trong cặp song sinh nhà Weasley ——

"Thô bạo." Draco thấp giọng đánh giá, lại nhanh chóng quét mắt qua lá cờ có hình sư tử bên kia —— Golden Snitch không thấy.

Trong một khoảnh khắc cơ hồ mồ hôi lạnh anh thấm ướt cả lưng anh, nhưng mà rất nhanh sau đó, anh nhìn thấy qua cầu nhỏ nhanh nhẹn kia, hiện tại, nó đang dừng lại ở chỗ bờm sư tử, cùng lá cờ màu vàng sau lưng hoàn toàn hợp nhất thành một thể ——

Potter không biết ăn nhầm thứ thuốc gì, bỗng nhiên lao xuống hướng về phía cầu môn Slytherin bên kia ——

Chính là hiện tại!

"Phải nhanh lên đấy!" Draco nhẹ nhàng vuốt cán chiếc Nimbus 2001, giống như làm như vậy có thể khiến cho nó càng thêm hăng hái, anh tựa như ngồi trên một cái hỏa tiễn, nhanh chóng lao tới về phía trên khán đài Gryffindor ——

Mà bình luận viên còn đang ở dưới chân của anh trêu chọc: "A nhìn kìa, Potter thật đẹp khi tiến đến làm một màn anh hùng cứu mỹ nhân —— Ailiya, cậu có thể suy xét việc kết giao với Potter —— con xin lỗi mà giáo sư McGonnagal—— trời ạ, Malfoy đang hướng chúng ta bay tới, Merlin! Không cần! Harry! Quay đầu lại! Nhìn xem này thằng nhóc phát hiện ra cái gì! —— "

Hiện tại giáo sư McGonnagal cũng chẳng còn tâm tình mà đi xử lí cái mic của anh ta.

Tất cả mọi người ở khan đài gần lan can đều cố gắng ngẩng đầu nhìn lên trên. Tầm thủ của Gryffindor không chút do dự đổi hướng, ưu thế của Firebolt hoàn toàn được phát huy đi, Harry vọt đi, chỉ còn lại một bóng dáng màu đỏ tươi—— Draco vốn cách khán đài Gryffindor quá xa, thời điểm khi anh tiếp cận nó, Potter cơ hồ đã cùng anh đồng tiến ——

Draco cách phía dưới không đến năm thước Anh ——

Hiện tại Harry bắt đầu bay lên ——

Mà Golden Snitch ở ngay trước mặt hai người ——

"Bọn họ sẽ đâm vào nhau!" Không biết là ai hoảng sợ mà kêu một tiếng, Draco cảm giác được một người bay lên từ phía dưới lên sát thân thể mình, sắc mặt của bạch kim quý tộc càng trở nên tái nhợt, anh cuối cùng vẫn là làm ra một quyết định ——

Anh buông chổi, đầu gối kẹp lấy thân chổi cả người lao về phía trước, ở bên cạnh anh, Harry còn trình ra xu thế không muốn sống hơn cả anh, cậu ta đứng lên trên chổi, cũng vươn tay mình ——

Nhưng ngoài ý muốn đã xảy ra, Harry giật mạnh tay lại, có điều Golden Snitch thực tế lại ở vị trí lệch ước chừng 3 cm so với đầu ngón tay của cậu —— cậu bắt trúng khoảng không.

Sau đó tuyệt vọng nhìn bao tay màu xanh lục của Slytherin bao phủ trên Golden Snitch khép lại.

"Lạy Chúa tôi!" Lee Jordan không thể tin mà ồn ào loạn xạ ở phía dưới, "Còn kém một chút nữa thôi —— góc nghiêng chết tiệt! Tôi muốn khiếu nại người chế tạo ra Firebolt! Cúp Quidditch của tôi! Cứu mạng! —— Slytherin thắng! A —— "

Draco thở hổn hển ngã ngồi trở về chổi, đôi mắt màu xám bạc bởi vì một màn kinh tâm động phách vừa rồi mà hơi co rút lại, khóe miệng anh gắt gao mà căng thẳng, nhìn qua còn cảm thấy khó tin hơn cả Potter, anh đã thắng được trận đấu lần này.

Triệt để, quang minh chính đại, giành chiến thắng trong trận chung kết Quidditch này.

Golden Snitch trong lòng bàn tay anh vô lực đập cái cánh nhỏ, xuyên thấu qua bao tay giữ ấm bằng da rồng, mang lại cho đầu ngón tay cảm giác rung động hơi hơi ngứa.

Sau đó, anh hướng Harry Potter lộ ra một nụ cười tốt đẹp nhất trong suốt ba năm qua, lại thờ ở mà quét mắt nhìn tầm thủ của Gryffindor một lượt rồi chậm rãi nói: "Chi tiết quyết định thành bại, Potter."