Quý Tộc

Chương 31



Không biết là ai đã đề xuất ra cái chủ ý ngu xuẩn này đầu tiên, Draco hiện tại kiên quyết cho rằng, nếu anh giả làm Giám ngục thì có thể làm cậu bé vàng của Gryffindor – HarryPotter sợ tới mức từ cái chổi rớt xuống.

"Anh ta bay rất cao, chắc chắn không thấy được trên mặt đất có gì đâu." Tại lần thứ hai Draco cố gắng trèo lên vai Goyle để ngồi rồi thất bại ngã vật xuống tấm mềm mại, Scorpio chống cằm lười biếng mà nói.

"A đau quá, chết tiệt —— đừng có ngu như vậy chứ, Grater, chắc chắn sẽ có người nhắc nhở nó." Draco tràn đầy tin tưởng và thỏa mãn nói, bắt đầu trèo lên vai Goyle lượt ba.

"Lương tâm tớ nói cho tớ biết rằng, tớ không thể giấu sự thật này nữa —— Draco, hành động cậu làm nhìn ngu ghê ghớm." Zabini trào phúng và kéo dài âm điệu nói.

Không ai để ý đến anh chàng, bởi vì Draco đã thành công.

Anh vững vàng ngồi trên vai Goyle, trong đám người thậm chí có người vỗ tay, Scorpio phát hiện là do Pansy khởi xướng —— Thực tồi tệ, các nữ sinh lại thành tâm mà vỗ tay, đúng vậy —— không mang theo nửa Sickle trào phúng nào. Điều này làm cho bạch kim quý tộc thoạt nhìn càng đắc ý hơn, Anh bây giờ thoạt trông y như một con công xòe đuôi.

Nhưng mà cảm tạ Merlin, khi Goyle thử chuyển động, anh bắt đầu lung lay mạnh hơn.

Một đàn anh Slytherin năm năm ngồi ở trên ghế sa lông để chiêm ngưởng cười nhạo nói: "Malfoy, như vậy không được, Giám ngục đi đường sẽ không lay thành hai nửa như thế."

Người chung quanh bị lời nói của anh chàng chọc cười, tất cả mọi người bắt đầu bật cười. Ngay cả một ít nữ sinh năm bảy ngồi ở xa không quan tâm bọn họ làm gì mà chỉ tự học cũng thả bút xuống hào hứng ngoảnh lại góp vui, các cô bắt đầu chụm đầu ghé tai, thường có máy lời nói "Thật đáng yêu" "Có chút ngốc" linh tinh truyền vào tai Draco, trên khuôn mặt tái nhợt của anh nổi lên một tia đỏ ửng khả nghi.

"Được rồi được rồi, Goyle, để tôi xuống dưới." Draco ngạo mạn nói, cho dù ai cũng nhìn ra anh đang chột dạ vô cùng.

"Tớ cảm thấy chủ ý này của Crabbe không tồi, Draco." Goyle nói oang oang, người chung quanh lập tức đình chỉ tiếng cười, Zabini không thể tin mà trừng lớn mắt: "Cái gì? Đây là chủ ý của Crabbe?"

"Thông minh đột xuất, đúng không?" Draco vuốt vuốt mái tóc nhạt màu vàng kim, anh rút ra đũa phép và dùng thần chú báo giờ, "Sắp đến giờ rồi, đi xem trận đấu thôi."

"Thế đám vải này thì làm thế nào?" Goyle mê mang hỏi, "Tớ vì thứ này mà chỉ có thể đi phòng bếp ăn tạm hai miếng bánh ngọt làm bữa sáng thôi đó!"

"Vậy dùng nó." Draco chậm rãi liếc nhìn cậu ta, "Tôi không chơi nữa, hai người cứ thỏa sức chơi trên khán đài đi ——" Anh bỗng im bặt, hơi hơi nheo mắt lại nhìn bốn phía, cuối cùng, ánh mắt của anh dừng trên mặt của Daphne ngồi trên ghế sa lông, cô nàng đang cùng Pansy nói chuyện bỗng dưng có linh cảm mà xoay mặt lại, phát hiện Draco đang nhìn hướng này thì hơi kinh ngạc mà nhướng mày.

Scorpio lúc này mới nghĩ ra, Daphne hôm nay thậm chí chưa nói một câu nào với Draco.

Ngay cả 'Good morning' cũng chẳng có.

Trong toàn bộ bữa sáng, cô đều cùng Nott nói chuyện, còn làm bộ rất vui vẻ.

"Sao thế?" Daphne Greengrass lãnh đạm hỏi.

Draco hơi hơi nhíu mày: "Chúng ta cần phải đi, Astoria đâu?"

Pansy cả người cứng đờ, cũng đứng thẳng người dậy, nụ cười trên mặt cô thoạt nhìn trở nên có chút miễn cưỡng, biểu tình của đại bộ phận nữ sinh trong phòng sinh hoạt chung đều có chút biến hóa. Càng có nhiều người ghé vào nhau khe khẽ nói nhỏ, nhưng mà Draco có vẻ cũng chẳng quan tâm.

"Không biết." Daphne quay mặt đi, tựa hồ hạ quyết tâm không bao giờ liếc anh thêm một cái nào nữa.

...

Khán giả của Ravenclaw cùng Gryffindor đã đến sân Quidditch từ sớm. Trước khi từng nhóm một của Slytherin bước vào khan đài, sân Quidditch đã tràn ngập màu đỏ và xanh dương, các học sinh vô cùng nhiệt tình, lớn tiếng nói chuyện với nhau và hoan hô ngất trời. Theo hướng khán đài dành cho các giáo sư, Scorpio nhìn thấy Dumbledore, ông cụ này vào lúc nhóm Slytherin tiến nhập thì cũng quay sang hướng này.

Scorpio hơi hơi nheo lại mắt, cậu nhớ tới tầm thủ Thu Trương của Ravenclaw, được rồi, phải là Cho-Chang. Cô gái ấy dường như cũng có dòng máu Trung Quốc, ngoại hình rất xinh đẹp. Nghe Pansy nói, tầm thủ Cedric Diggory còn Hufflepuff hiện tại đang theo đuổi cô, ách, cái người cao to cường tráng đó, tựa hồ đại đa số nữ sinh —— kể cả Pansy (điều này thật không dễ dàng) cũng nhận xét anh ta rất anh tuấn.

Các cầu thủ bắt đầu đi vào sân.

Đầu tiên là Ravenclaw, sau đó là Gryffindor.

Potter là người cuối cùng vào sân.

Ngay khi anh ta tiến vào, tất cả mọi người không hẹn mà cùng mà ngừng thở —— Firebolt!

Mà bất ngờ là, không có.

Anh ta cưỡi một chiếc chổi phổ không đến không thể phổ thông hơn — Nimbus 1997—— so với Nimbus 2000 còn kém ba bậc.

Trên khán đài tiếng thở phào cùng tiếng thở dài tiếc nuối liên tiếp vang lên, Scorpio xoay mặt lại vừa vặn thấy quả nhiên Draco rất hài lòng, anh nói với Nott bằng ngữ điệu trào phúng: "A trời ạ, Nimbus 1997, Nott, cậu còn nhớ chứ, cái Nimbus 1997 kia chính là cái được quảng cáo là có độ cân bằng lực sánh ngang hệ chổi 'Silver Arrow' đó!"

Nott cười âm hiểm thập phần phối hợp: "Là loại mười mấy năm trước đã ngừng sản xuất, được xưng là cái chổi,ổn,định,nhất,cho,người,trưởng,thành sao?"

"Đúng vậy, " Draco nói, "Có điều bởi vì nó quá chậm, không ai thích dùng một cái chổi khi mà đến cả bướm cũng có thể vượt mặt, cho nên 'Silver Arrow' bị bắt ngừng sản xuất."

—— "Hermione! Nhìn chuyện tốt cậu làm đi!"

Trên khán đài Gryffindor truyền đến tiếng rống giận của Ron Weasley.

Draco cười lạnh vang dội.

"—— câm miệng, Ron! Cậu còn ngại Harry chưa đủ phiền toái sao?" Đây là tiếng của cô nàng vạn sự thông Gryffindor, hiện giờ giọng cô nghe có vẻ rất nóng nảy và đầy căm tức.

"—— Harry sẽ không cảm ơn cậu đâu! Cậu thế nhưng lại đi đề nghị giáo sư McGonnagal lấy 'Firebolt' đi —— cậu có biết đó là cái gì không?! Firebolt!"

Hermione khó thể tin mà đề cao giọng: "—— a Merlin, buồn cười quá! Không phải chỉ là một cái chổi thôi sao, có cái gì đặc biệt hơn người?!"

"Cũng không biết là ai buồn cười, VẠN SỰ THÔNG! Nghe coi cậu vừa nói cái gì nào!'Không phải chỉ là một cái chổi thôi sao' ——! Nếu hôm nay Gryffindor thua, đó tuyệt đối là trách nhiệm của cậu!"

Lúc này đây Hermione Granger đã thực sự bị mạo phạm, bởi vì trên đời này cô hận nhất chính là những gì cô bé không biết!

—— "Harry sẽ không thua! Gặp quỷ đi thôi! Weasley!"

Scorpio cho tới bây giờ cũng không nghĩ rằng giọng của Hermione cũng có thể trở nên cao và the thé như vậy, có vẻ cô đã thực sự phẫn nộ rồi. Scorpio nghiêng người qua thêm chút nữa, quả nhiên thấy một trận xôn xao phía đám người Gryffindor bên kia, có người đang dung sức tách các bạn học ra hai bên... Từ từ, đó là cái gì?

Hơi hơi nheo lại mắt, cậu thấy rõ mồn một hai con vật đang ngồi xổm ở hàng ghế Gryffindor đầu tiên, Scorpio hít vào một bụng khí lạnh.

Sau đó cậu bị lôi theo cổ áo về, "Cả người cậu đều sắp rớt ra ngoài —— xảy ra chuyện gì?" Draco hoài nghi mà nheo mắt lại.

"Chó của em!" Nhóc Slytherin lắp bắp mà nói, "Còn có con mèo Gryffindor chết tiệt kia!"

"Chó của cậu cũng là chó Gryffindor." Draco đánh giá công bằng, anh buông cổ áo Scorpio ra rồi thản nhiên nói, "Ngồi xuống đi, đừng có mà ngạc nhiên như vậy."

Scorpio kinh tủng khó có thể tin nhìn anh một cái, lại hoài nghi mà theo anh ngồi xuống. Vị Draco Malfoy luôn đem tất cả những gì thuộc về Gryffindor ghi vào sổ đen bình tĩnh một cách dị thường làm cho cậu càng thêm lo sợ bất an.

"Nếu tôi là cậu ——" một lát sau Draco bỗng nhiên nói, "Liền sẽ bắt nó ăn thức ăn cho chó trong vòng một tháng."

Scorpio: "A? A?"

"Một chút thịt cũng không cho, nếu cần thì cho nước phải dùng cái đĩa nhỏ nhất nông nhất vào." Draco không hề dời mắt khỏi sân đấu nói. Hiện tại trận đấu đã bắt đầu, Angelina của Gryffindor đã khống chế Quaffle.

Scorpio: "... Đó là chó của em, em không tính cho nó chết đói đâu."

"Ai để ý, " Draco nhún nhún vai. Lúc này, khan đài bùng một trận nhiệt liệt hoan hô —— Gryffindor ghi bàn, vì thế thanh âm của vương tử Slytherin bổng chốc trở nên đông cứng, "Nó dám ngồi bên Gryffindor, cửa hầm sẽ không bao giờ rộng mở chào đón nó!"

"...... Draco, nó chẳng qua chỉ là một con chó." Scorpio bất đắc dĩ mà nói.

"Còn tìm một con mèo đực Gryffindor làm bạn trai, a, giỏi quá ha! Cậu nên thưởng cho nó một cái đầu Bằng mã nướng mật!"

"Nói đến Buckbeak, nó... Cái gì ——! Crookshanks là đực ——?!"

Draco khơi mào một bên mi: "Có vấn đề gì?"

"... Em cảm thấy em cần phải đi tìm Granger nói chuyện một lần."

"A, Grater." Draco rốt cục dời tầm mắt ra khỏi sân đấu, anh khinh miệt liếc Scorpio một cái, mỉa mai: "Nó chẳng qua chỉ là một con chó."

Scorpio: "..."

"Hiện tại cậu có thể im lặng được rồi chứ?" Draco khó chịu nói, "Tôi muốn xem trận đấu."

Scorpio: "Pansy đi đâu rồi?"

"Làm sao tôi biết được? ——" Draco bắt đầu không kiên nhẫn, anh quay đầu lại và nhìn lướt qua, lại ngoài ý muốn phát hiện một cô bé tóc vàng xoăn ngồi ở trong góc vùi đầu chăm chú đọc một quyển sách, "Astoria? Cô ta đến đây từ khi nào?"

"Có lẽ là vừa mới thôi." Scorpio không yên lòng mà trả lời. Cậu phát hiện cô bé năm nhất này dường như đã hoàn toàn đắm chìm vào trong sách, cô bé đeo một cặp kính viền đen đơn giản, trận đấu náo nhiệt hoàn toàn không ảnh hưởng đến sức tập trung của cô —— việc này khá kỳ nha, sao cô ấy không đến thư viên đọc sách mà lại chạy tới sân Quidditch?

Scorpio hơi nhíu mày.

"《Độc dược học trung cấp 》..." Draco như có điều suy nghĩ mà nói.

Scorpio mờ mịt: "Hả? Anh nói gì cơ?"

"Con gái út nhà Greengrass đang đọc 《Độc dược học trung cấp 》, " Draco hừ mũi, "Cậu có cảm tưởng gì?"

"Không cảm tưởng." Scorpio khô khan mà trả lời.

"Tôi còn tưởng ít nhất cậu còn biết xấu hổ, Khi mà bây giờ cậu còn phải vừa đọc 《 Độc dược học sơ cấp 》 vừa lật từ điển phành phạch." Draco cười lạnh sau đó xoay mặt đem lực chú ý dồn trở về trên trận đấu, bởi vì nhóm Gryffindor đồng loạt thất vọng thở dài hấp dẫn hứng thú của anh, Lee Jorrdan vẫn còn cao giọng hò hét ——

"Đáng tiếc! Golden Snitch lần thứ hai bị vụt mất! —— ChoChang của nhà Ravenclaw không thể đuổi tới nó, mà Harry Potter thì chậm cách cô hai cái chổi —— đây thật sự là ác mộng! Nếu thứ cậu ấy đang dùng là Firebolt mà không phải cái Nimbus 1997 chậm kinh khủng kia —— tôi thậm chí đang hoài nghi cái này hệ chổi này còn không bằng Quét sạch —— "

"Jorrdan!" Giáo sư McGonnagal phẫn nộ quát lên.

"A, con xin lỗi, giáo sư McGonnagal, con quên mất người tịch thu Firebolt là cô —— Đừng đừng, đừng đoạt mic của con, được rồi mà, là con sai, con thật sự sẽ không nói nữa —— hiện tại Bludge bị Ravenclaw đánh trúng đang lao vút về phía Harry —— Cẩn thận người anh em —— a! Nguy hiểm thật! Nếu nó quẹt trúng thì cậu bé vàng của chúng ta sẽ trực tiếp té khỏi chổi, đừng hoài nghi lực độ của Bludge. Đúng vậy, ngay cả khi chúng ta so sánh Nimbus 1997 với 'Silver Arrow' cũng —— Con xin lỗi, giáo sư McGonnagal, không không không đừng đoạt mà! Con xin thề —— "

Bỗng nhiên một nữ sinh Hufflepuff thét chói tai, thậm chí còn át cả tiếng micro của Jordan!

"Merlin —— mau nhìn xem đó là cái gì!!"

Mọi người ồ lên, sôi nổi nhìn về phía mặt đất, nơi nữ sinh chỉ, ở nơi đó đang có hai cái 'túi đen' chậm rãi di động ——

Đến rồi... Scorpio thống khổ mà che mặt.

Hiệu trưởng Dumbledore lập tức đứng lên, cụ cúi người nhìn xuống sân đấu, chần chờ mà giơ lên đũa phép, nhưng có một người còn nhanh hơn cả cụ——

"Expecto Patronum( hú hồn thần hộ mệnh)——!"

Một từ trên khống trung bắn xuống ——

Harry một tay đặt trên Nimbus 1997, một tay khác nắm chặt đũa phép của cậu, cậu thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt ——

Luồng sáng mạnh mẽ lao thẳng về phía hai cái túi vải trên mặt đất vẫn còn đang thong thả di động, sau đó dễ dàng hất ngã hai thứ đó ra mặt đất, lộ ra hai thằng mập ngã chổng vó. Hiện tại bọn họ đã xụi lơ trên mặt đất, có vẻ nhưu là ngất xỉu.

"Thủ đoạn hèn hạ!" Giáo sư McGonnagal — người đầu tiên kịp phản ứng trong tất cả phẫn nộ kêu lên, cô cũng là viện trưởng của Gryffindor. Cô huơ mạnh tay chỉ về hướng hai tên nhóc đang hôn mê, "Âm mưu hãm hại tầm thủ Gryffindor! Thấp kém —— hèn hạ —— Slytherin trừ một trăm điểm! —— Lấy mic của trò ra! Jordan!"

"Được rồi thưa các khán giả, buổi tường thuật trực tiếp đến đây là chấm dứt." Jorrdan cười hì hì thu lại mic từ dưới cằm giáo sư McGonnagal, "Làm phiền cử hai nhân viên đến đây để chúng ta tiếp tục trận đấu —— "

Tập thể nhất trí bảo trì trầm mặc.

Zabini ý vị sâu xa mà vỗ vỗ bả vai Draco.

Thật lâu sau, tại giây phút Harry bắt được Golden Snitch tuyên bố trận đấu chấm dứt, bạch kim quý tộc hất cằm, ngôn từ ngạo mạn tràn ra từ kẽ răng cho ra đánh giá: "Dọa người."