Quỷ Phu Trời Cho

Chương 62: Dẫn đường



Bên trong thời không trắng xoá hỗn độn này Lâm Trường Tư không biết bản thân đã ở đây bao lâu rồi, bởi mỗi giây mỗi phút nơi đây chỉ có chiều dọc trải dài vô tận cho nên y đã đánh mất khái niệm về thời gian.

Hai chân bước đi đến mệt mỏi, yết hầu cũng vì kêu gào mà trở nên nghẹn ngào khô khốc đau đớn, y vô lực nằm ngã vào sương mù trắng xoá, trong đầu chỉ còn những suy nghĩ mông lung.

Yên tĩnh trống rỗng, sự an tĩnh trầm mặc này sẽ chỉ làm người sợ hãi đến phát điên.

Lâm Trường Tư nhắm mắt, y mệt mỏi quá, mí mắt nặng nề chỉ nghĩ nằm ngủ.

Y vừa mới nhắm mắt thì mơ mơ màng màng nghe thấy giọng nói thanh thuý ngây ngô của trẻ con, cơ thể cũng giống như bị người thúc đẩy.

Lâm Trường Tư mệt mỏi mở mắt, đầu óc một mảnh hỗn loạn hai tròng mắt nhắm nhắm mở mở lập tức trông thấy trước mặt mình là một thân ảnh nho nhỏ đang đứng thẳng.

Lâm Trường Tư mở to hai mắt một chút, nhắm lại một chút, cái động tác trợn mắt đối với cơ thể hiện tại của y mà nói là hết sức khó khăn, y tuỳ ý nhắm mắt, đột nhiên đôi mắt vừa mới nhắm lại cảm thấy trên mí mắt một trận đau đớn, trong cổ họng khàn khàn của y phát ra một tiếng đau đớn não bộ hỗn loạn tức khắc thanh tỉnh trở lại.

Lâm Trường Tư che lại con mắt đau đớn, con mắt còn lại tập trung ngắm nhìn lập tức trông thấy bên cạnh mình có một đứa bé bóng loáng đang ngồi xổm, cơ thể múp múp cái má đầy thịt, không phải Tiểu Bảo từng thấy trước đây thì là ai!

Tay của đứa bé không nặng không nhẹ tàn nhẫn nhéo lên mí mắt của y, đau muốn chết, Lâm Trường Tư nhe răng trợn mắt nâng tay nhéo nhéo cái má đứa nhỏ, hung dữ nói: “Đứa nhỏ này, làm gì vậy! Nhéo đau muốn chết!”

Từ lúc đứa nhỏ nhìn thấy Lâm Trường Tư lặng yên nằm trên mặt đất thì đã nước mắt lưng tròng, hiện tại trông thấy Lâm Trường Tư tỉnh táo trở lại lập tức nín khóc mỉm cười, vặn cái mông trơn bóng vui vẻ nhào lên ôm lấy cái cổ Lâm Trường Tư rồi chụt một tiếng hôn vào mặt y lưu lại một ngụm nước miếng: “Ba ơi, ba tỉnh rồi!”

Hử, Lâm Trường Tư kinh ngạc trừng lớn hai mắt nhìn bé, rõ ràng tháng trước chỉ là một đứa bé miệng còn hôi sữa, đầu lưỡi còn chưa duỗi thẳng, nói chuyện thì lọt gió, trong miệng toàn nói ngôn ngữ người ngoài hành tinh nhưng hôm nay câu chữ lại rõ ràng.

Lâm Trường Tư dụi mắt đau đớn đã giảm lại không ít, y buông tay cẩn thận quan sát đứa bé, quào, thịt trên má hình như cũng nhiều hơn trước kia, tầm mắt thuận thế chuyển xuống nhìn lướt qua JJ của đứa nhỏ, chà, chỗ này giống như cũng lớn không ít.

Đứa bé không biết hiện tại ba bé đang mất tiết tháo đánh giá JJ nhỏ của mình, bé trông thấy Lâm Trường Tư thì vô cùng vui vẻ ở trong lòng y chổng mông vặn vẹo treo trên người y không buông.

“Ba ơi, Tiểu Bảo rất nhớ rất nhớ rất nhớ ba, bình thường ba không thèm chú ý đến Tiểu Bảo, Tiểu Bảo thật nhàm chán.”

Đứa bé xoắn mông nhỏ nói vài từ ‘rất nhớ’ tựa như cảm thấy chính mình cuối cùng đã biểu lộ xong hai từ ‘rất nhớ’, nên đã vô cùng hưng phấn nhìn chằm chằm vào Lâm Trường Tư xoắn đến xoắn đi, không chút an phận giống như một quả trứng thối.

Thanh âm ngây ngô kia, được rồi, giá trị làm nũng thật là kinh người phạm vi trăm dặm không ai có thể sống sót, đương nhiên Lâm Trường Tư cũng không thể trốn thoát, cho dù y rất muốn nói chú không phải là ba con nhưng phun ra lại thành: “Chú nơi nào không để ý đến con?”

Đứa nhỏ ngẩng đầu bĩu môi nhìn Lâm Trường Tư, đôi mắt tròn xoe đầy vẻ lên án: “Ba không để ý đến Tiểu Bảo, hừ, ba còn nói ba không phải là ba của Tiểu Bảo, Tiểu Bảo ở trong bụng nói chuyện với ba, ba cũng không thèm quan tâm đến!”

Nói, bé còn uỷ khuất vặn vặn mông nhỏ, hai mắt lưng tròng nhìn Lâm Trường Tư: “Ba ơi, ba nói mau ba có phải là ba của Tiểu Bảo hông?”

Bộ dáng làm nũng vặn mông của bé, còn có đôi mắt trông mong nhìn về phía y khiến cho Lâm Trường Tư xấu hổ khụ một tiếng cũng chưa nghe rõ đứa bé ‘đô đô’ nói cái gì, đôi mắt tràn đầy chờ mong của đứa nhỏ nhìn chính mình, đoán chừng không nói ra đáp án thì bé sẽ cứ như thế mà nhìn.

Lâm Trường Tư hắng giọng một tay vỗ vào mông bé trốn tránh đề tài: “Tiểu Bảo, trước con có thể buông tay ra không, chờ chú đứng dậy chú sẽ nói với con.”

Đứa nhỏ dựa vào người y tay cũng gắt gao ôm chặt cổ y tựa như một con lười đang treo trên người y.

Tiểu Bảo cũng không phải là một đứa bé dễ bị lừa, đôi mắt của bé sáng quắc nhìn y chằm chằm, bé ngồi ở trên người y vặn đến vặn lui: “Không sao, không sao, ba nói trước đi!”

Đứa nhỏ vặn rồi vặn thấy Lâm Trường Tư không nói lời nào nó liền ở trên mặt y chụt chụt một cái thương lượng: “Ba ơi, Tiểu Bảo hôn ba, ba thích Tiểu Bảo được không?”

Lâm Trường Tư bị bé hôn khuôn mặt dính đầy nước miếng nhão nhão dính dính làm y nhăn mày lại.

Tiểu Bảo thấy Lâm Trường Tư nhíu mày không nói lời nào, hai chân mày nhìn không thấy lông mày của bé cũng nhăn lại biểu tình tràn đầy đáng thương, đoán chừng Lâm Trường Tư chỉ cần nói không nó liền lập tức oa oa khóc lớn.

Đứa nhỏ này thật là khó chơi!

Không biết giống ai nữa dính người như vậy, dù sao cũng không giống y lẽ nào giống chú hai?

Y vừa mới nghĩ như vậy thì đột nhiên phản ứng lại khuôn mặt cũng đỏ lên, thật là bị đứa bé này làm cho hồ đồ suýt chút nữa đã thật sự cho rằng nó là con của mình.

Lâm Trường Tư nhìn đứa nhỏ rồi véo véo khuôn mặt của bé một chút, khuôn mặt của bé lập tức biến hồng, sau đó y bế mông nhỏ đứng dậy: “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, ba thừa nhận ba là ba con được chưa!”

Đứa bé trộm nhìn y một cái, phát hiện y tựa như là đang nói thật thì khuôn mặt lập tức trở nên hớn hở nở nụ cười toe toét, khuôn mặt bánh bao phồng lên bập bẹ nói: “Vậy ba có thích Tiểu Bảo không?”

Nói, đôi mắt đen nhánh của bé sáng lên, cặp mắt to tròn tựa như chó con nhìn Lâm Trường Tư.

Nếu bán manh có tội thì đứa bé này sẽ là tội ác tày trời!

Lâm Trường Tư lại nhịn không được nhéo nhéo mặt bé: “Bánh bao thịt, ba siêu cấp thích con được rồi chứ.”

Tiểu Bảo nghe vậy thì nhích đến nhích lui vô cùng vui vẻ: “Thật không ạ? Hừ, Tiểu Bảo đáng yêu như vậy ba không thích con mới là lạ, ba ơi, hôn cái!”

Lúc này đứa bé đang tự luyến, Lâm Trường Tư trông thấy bộ dáng khoe khoang của đứa bé thì bị chọc cười, nhìn thấy khuôn mặt bánh bao thịt thò qua y vô cùng nể tình mà ở trên mặt bé chụt một cái.

Đứa nhỏ lại vặn mông: “Lại hôn một cái!”

Chụt ――

“Hôn thêm một cái.” Vặn vặn

Chụt ――

……

“Hôn thêm một cái!”

Lâm Trường Tư đen mặt cắn răng nhéo nhéo mặt thịt của đứa nhỏ: “Bánh bao thịt! Con đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!”

Đứa nhỏ mặt mày vô tội thủ thỉ: “Ba ơi, một tấc lại muốn tiến một thước là cái gì? Ăn ngon không?”

Lâm Trường Tư: “………”

Bánh bao thịt, ba cưng ghét bỏ cưng!

Đứa bé đối với Lâm Trường Tư gây thơ cùng bán manh làm nũng giả vờ vô tội, khiến cho Lâm Trường Tư đồng ý hiệp ước bất bình đẳng có tên sủng ái Tiểu Bảo, sau bé mới cảm thấy mỹ mãn.

Bé vui vẻ vặn mông ngồi ở trong ngực Lâm Trường Tư, vùi đầu vào cổ y làm nũng cọ cọ: “Ba ơi, Tiểu Bảo rất thích rất thích rất thích ba, thích ba nhất, thứ hai thích Tiểu Bảo, thứ ba thích cha.”

Bé nói đến cha không biết nhớ đến cái gì mà thanh âm đột nhiên hạ xuống, bởi vì bé chôn đầu vào cổ y cho nên Lâm Trường Tư mới nghe rõ câu nói tiếp theo của bé, rất nhẹ rất nhẹ, còn có mang theo khó hiểu cùng uỷ khuất: “Thế nhưng cha không thích Tiểu Bảo.”

Giọng nói kia thúc tha thúc thít hoàn toàn lộ ra vẻ uỷ khuất của một đứa bé, ngoài ra còn có chất lỏng từ cổ của y chảy xuống.

Đứa bé vừa rồi còn vui vẻ mỉm cười đột nhiên oà khóc, khiến cho nội tâm của Lâm Trường Tư trở nên căng thẳng đau lòng cùng với khó chịu, vỗ vỗ mông nhỏ của bé, vỗ vỗ lưng nhỏ của bé, càng thêm ôm chặt đứa bé vào lòng: “Đừng khóc, đừng khóc, Tiểu Bảo đau lòng khóc như vậy cũng muốn làm cho ba đi theo đau lòng.”

Đứa bé đỏ mắt ngẩng đầu nhìn y, khoé mắt còn mang theo hơi nước, mũi cũng đã đỏ, bĩu môi: “Ba thật sự đau lòng Tiểu Bảo sao?”

Bộ dạng đáng thương kia Lâm Trường Tư cảm nhận được nỗi bất an của đứa nhỏ, đứa bé này còn nhỏ như vậy đã lo lắng cái này lo lắng cái kia không thích mình, chỉ càng khiến cho Lâm Trường Tư cảm thấy hết sức đau lòng.

Y hôn lên cái má vì khóc mà trở nên hồng hồng của đứa nhỏ, khẽ cười: “Đương nhiên, Tiểu Bảo đáng yêu như vậy, cho nên ba siêu cấp thích Tiểu Bảo, Tiểu Bảo khóc ba tất nhiên phải đau lòng rồi.”

Đứa bé nhấp nhấp môi hai mắt phát sáng lấp lánh nhìn nhìn Lâm Trường Tư, lúc này còn có thể nhìn ra bé có chút thẹn thùng và xấu hổ: “Ba ơi, Tiểu Bảo cũng siêu cấp thích ba, thích ba nhất. Hôn một cái.”

Bé nói rồi chu chu cái miệng nhỏ.

Phụt, Lâm Trường Tư cười rộ lên đưa tay xoa xoa hai má bánh bao của bé: “Tiểu Bảo đáng yêu còn biết bán manh như vậy cha con sẽ không có không thích con. Lại nói, cha con không thương con còn có ba đây, ba thương con, ba thích ăn bánh bao thịt nhất!”

Y cười tủm tỉm ở trên mặt đứa bé cắn một ngụm, ặc, nói đến đây hình như y cảm thấy có gì đó không thích hợp lắm, không phải nên là mẹ sao?

Nghĩ nghĩ y lại bổ sung thêm một câu: “Ặc, Tiểu Bảo, mẹ con đâu? Cha con là ai?”

Tiểu Bảo nghiêng đầu nhìn hắn ánh mắt vô cùng rối rắm, suy nghĩ hồi lâu mới đáp: “Tiểu Bảo chưa từng gặp qua, hình như Tiểu Bảo không có mẹ. Cha? Cha rất dữ, vô cùng dữ, hai chân mày đều dựng lên nghĩ muốn đánh Tiểu Bảo!”

Bé nói còn rối rắm rút lại thân mình tựa như sợ cha bé đột nhiên từ bên cạnh xuất hiện vậy.

Xem bộ dáng vừa sợ hãi vừa đáng thương của đứa bé Lâm Trường cau mày, loại cha gì vậy đứa bé nhỏ như vậy mà còn nhẫn tâm đánh.

Lâm Trường Tư đau lòng xoa bóp mông nhỏ của bé: “Nếu sau này cha đánh con thì con chạy nhanh lên, về sau không cần cha con nữa, ba thương con.”

“Thật vậy sao? Được ạ, Tiểu Bảo chạy rất nhanh khẳng định cha không chạy nhanh bằng Tiểu Bảo!” Đứa bé vui vẻ nhéo nhéo nắm tay nhỏ, một bộ khoe khoang.

Không qua bao lâu bé lại cúi đầu, tiếp đó nhỏ giọng rầu rĩ: “Thế nhưng, mặc dù cha rất dữ, cha không thích Tiểu Bảo thế nhưng Tiểu Bảo rất thích cha.”

Đứa nhỏ ngẩng đầu ngây thơ nhìn Lâm Trường Tư: “Ba ơi, ba nói xem vì sao cha lại không thích Tiểu Bảo, Tiểu Bảo đưa mông nhỏ cho cha đánh cha sẽ thích Tiểu Bảo chứ?”

Vấn đề này nháy mắt khiến cho thanh âm Lâm Trường Tư cứng lại, bình tĩnh nhìn đôi mắt nghiêm túc của đứa bé, y nở nụ cười nhẹ nhàng, sờ sờ đầu đứa bé “Ừ” một tiếng.

Đối mặt với đôi cùng cõi lòng tràn đầy chờ mong hy vọng có được sự yêu thích của một người, phỏng chừng không ai có thể cự tuyệt đưa cho đứa nhỏ một đáp án khẳng định.

Lâm Trường Tư cười cười không tự chủ được gật đầu.

Đứa nhỏ thích y như vậy đương nhiên cũng sẽ vô cùng tin tưởng y, nháy mắt vui vẻ hoan hô: “Thật sự sao, vậy con sẽ đưa mông cho cha đánh, cái mông của Tiểu Bảo rất nhiều thịt không sợ đau!”

Lâm Trường Tư phụt một tiếng cười rộ lên, xoa bóp mông nhỏ đầy thịt của bé, được rồi, đứa nhỏ này thật sựa là một cái bánh baon thịt, khẳng định lớn lên là một tên tham ăn mà hiện tại cũng đã có mấy khối thịt.

Chờ cười đủ quậy đủ rồi, Lâm Trường Tư mới bắt đầu quan tâm đến chính sự y đặt đứa bé lên trên mặt đất rồi vỗ vỗ bé: “Tiểu Bảo, con làm sao đến được nơi này?”

Đứa bé nghiêng đầu nhìn y, khuôn mặt thịt nhìn y có chút khó hiểu rồi lại tiếp tục thò đến gần dán vào người Lâm Trường Tư, cọ cọ người y: “Đi theo ba đến ạ.”

Đi theo ba? Lâm Trường Tư nhìn quanh bốn phía: “Tiểu Bảo, con biết cách ra ngoài không?”

Tiểu Bảo gật đầu đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó mà chu chu cái miệng: “Ba phải đi sao? Không ở lại với Tiểu Bảo?”

Lâm Trường Tư nghe vậy sửng sốt cũng không biết phải trả lời như nào, y đương nhiên không thể vĩnh viễn ở lại chỗ này, thế nhưng đứa bé…..

Đột nhiên Lâm Trường Tư nhớ lại bé đã từng xuất hiện ở trong mộng của y rất nhiều lần, đứa nhỏ này hình như có thể xuất hiện trong ý thức của con người, y lập tức nói: “Tiểu Bảo, con không phải có thể đi vào giấc mộng sao? Ba đi rồi, sau này con có thể ở trong mộng tìm ba.”

Đôi mắt đứa bé nháy mắt sáng lên: “Vâng ạ!”

“Vậy con đưa ba rời đi, cha đang lo lắng đợi ba đó. Tuy rằng cha không thích Tiểu Bảo thế nhưng cha rất thích ba, so với Tiểu Bảo còn thích hơn.”

Đứa nhỏ chỉ lo nói cũng không cho Lâm Trường Tư có cơ hội đặt câu hỏi, bé ở trên mặt Lâm Trường Tư chụt một cái rồi nói: “Ba ơi, ba phải nhớ Tiểu Bảo nha.”

Bé nói, trên tay lập tức di chuyển biểu tình trên khuôn mặt thịt cũng hiện ra vẻ nghiêm túc, phất tay một cái, sương trắng đầy trời tựa như bị cái gì đó bổ ra hoá thành hai nửa sau đó xuất hiện một con đường không biết thông đến nơi nào.

Lâm Trường Tư nhìn đến sợ ngây người vừa rồi muốn hỏi cái gì đều bị doạ đến quên mất.

Tuy rằng y đã sớm biết đứa bé này không phải là người thường, thế nhưng y chỉ cho rằng đứa nhỏ là một tiểu quỷ du đãng, kết quả hiện tại, cường đại như vậy chỗ nào là tiểu quỷ hả? Đây là đại quỷ mới đúng!

Đứa bé mở ra mắt trận lập tức ở trên người y phất tay một cái, Lâm Trường Tư nhanh chóng cảm thấy con đường kia đối với mình sinh ra vô tận sức hút, cơ thể y ngay lập tức bị hút vào.

Lâm Trường Tư sợ hãi kêu lên một tiếng, miễn cưỡng ở trong cơn lốc trắng xoá xoay đầu nhìn lại, ở trong cơn lốc hoa cả mắt y nhìn thấy đứa bé đang đứng ở nơi kia nhìn thân thể của y dần dần trôi nổi, sau đó bé đứng ở giữa không trung, giữa mày hiện lên ấn ký màu đỏ như ẩn như hiện.

Độ cung của ấn ký khiến cho y vô cùng kinh ngạc, cho dù cách rất xa nhưng y vẫn vô cùng quen thuộc, đầu óc hỗn loạn của y nháy mắt thanh tỉnh một chút, đột nhiên y nhớ đến vấn đề y đã quên ――

Tiểu Bảo, cha con là ai?!