Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên

Chương 31



Sau bữa ăn tối, Úc Hoa dọn dẹp nhà bếp, đi đến sô pha xem TV, lúc này vừa vặn dự báo thời tiết đã phát sóng xong, anh mở ra internet TV lên, lựa chọn một bộ phim《 vì tình yêu là lừa đảo 》, nội dung phim là chồng của nữ chính ngoại tình rồi lấy hết tài sản của nữ chính, nữ chính trong mười mấy tập đầu chằng hay biết gì, rồi mười mấy tập sau mới đào lại chuyện xưa.

Vưu Chính Bình, người đang lười biếng dựa vào vai Úc Hoa chơi game: "......"

Cậu ngả người ra sau, trượt từ vai xuống đùi của Úc Hoa, gối lên hai chân rắn chắc có lực của Úc Hoa, thất thần chơi game.

Vưu Chính Bình vừa chơi game vừa lén nhìn biểu tình của Úc Hoa, thấy anh xem phim truyền hình với vẻ mặt học tập vô cùng nghiêm túc, thiếu điều ghi chép lại luôn.

Khi Úc Hoa nhìn thấy chồng của nữ chính không chỉ ngoại tình, mà còn lên kế hoạch cùng với tiểu tam chiếm đoạt tài sản của nữ chính, theo bản năng mà sờ đầu tóc Vưu Chính Bình.

Vưu Chính Bình không chơi game được nữa, cậu bỏ rơi các đồng đội, đặt điện thoại di động sang một bên, đầu cọ cọc vào đùi Úc Hoa, ôm eo người yêu, định là nói thẳng ra chuyện ghen tuông này một chút.

Cảm thấy Tiểu Vưu ôm lấy mình, Úc Hoa dừng TV, cúi đầu, rũ mắt nhìn người yêu, trong mắt nhu tình như nước.

Bầu không khí trở nên nồng đậm, điện thoại Vưu Chính Bình vang lên, Úc Hoa tùy tay liếc nhìn một cái rồi đưa cho Vưu Chính Bình.

Vưu Chính Bình nhận lấy rồi chỉ cảm đầu "Buzz" một tiếng, là cuộc gọi của Sầm Tiêu.

Thời điểm 8 giờ tối này thì chồng chồng người ta có thể đang làm chuyện gì đó, gọi điện thoại tới làm gì, không phải cậu đưa Chân Lê về nhà rồi thâm nhập vào hang ổ kẻ thù từ bên trong sao?

Vưu Chính Bình thầm chửi ở trong lòng, nhưng lo lắng Sầm Tiêu và Chân Lê gặp phải kẻ phá hoại mới, vội nhận điện thoại, nghe thấy những lời nói của Sầm Tiêu qua điện thoại, sắc mặt của cậu bỗng chốc tái mét.

"Có chuyện gì vậy?" Úc Hoa thấy sắc mặt người yêu không tốt, dò hỏi.

"Sầm Tiêu...... cảnh sát tuần tra dùng xe điện chờ người, thân là nhân viên cảnh vụ còn vi phạm 《 Chế độ điều lệ giao thông đường bộ khu Húc Dương》, xe điện không chỉ chở người, mà còn là chở người tàn tật, tình tiết nghiêm trọng, chỉ phạt tiền thôi là chưa đủ để thể hiện quyết tâm chấn chỉnh của chính quyền đối với người đi xe điện, cả hai người đều bị đội cảnh sát giao thông bắt ký vào《 giấy khiển trách 》." Vưu Chính Bình nói.

"Xe điện chở người tàn tật nào?" Úc Hoa nhăn mặt hỏi.

"Là ông chủ của anh, Chân Lê." Vưu Chính Bình nói.

Đang lúc nói chuyện, điện thoại của Úc Hoa cũng vang lên, anh nhìn vào, quả nhiên là Chân Lê.

"Đại...... giám đốc Úc, tôi đang ở chỗ cảnh sát giao thông." Chân Lê nói.

"Cậu là người trưởng thành, cậu phải có trách nhiệm và nghĩa vụ đối với hành vi của mình, ký tên vào《 giấy khiển trách 》 và nộp tiền phạt rồi cậu rời đi, tìm tôi làm gì?" Úc Hoa nói với ông chủ của mình không chút khách khí.

"Không phải," Chân Lê nhỏ giọng nói, "Khi chúng tôi bị bắt, có người đã quay video rồi tung lên mạng, bây giờ có một ít fans đang ngồi xổm bên ngoài đội cảnh sát giao thông, chờ tôi ra ngoài để quay video đó. Điều này có phải sẽ gây ra ảnh hưởng tới năng lực kiếm tiền của tôi sau này không?"

Úc Hoa: "......"

Bên kia thì Sầm Tiêu nói với Vưu Chính Bình: "Em là một nhân viên cảnh vụ, bên phía cảnh sát giao thông nói muốn tìm cấp trên của em."

Vưu Chính Bình: "......"

À, đúng rồi, thời điểm hai người đổi chức nghiệp, cậu mang cái danh đội trưởng của phân đội cảnh sát phụ trợ.

Cậu và Sầm Tiêu thuộc về chức vụ cảnh sát tuần tra, thuộc tổ chức nội bộ của đồn cảnh sát là cảnh sát giao thông, là đồng nghiệp, nhưng cơ cấu khác nhau.

Lần này Sầm Tiêu đã vi phạm quy định, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, thay vì tìm thượng cấp lãnh đạo trực thuộc, còn không bằng tìm đội trưởng tiểu đội là Vưu Chính Bình, để cho cậu chỉnh đốn lại cấp dưới, không phải phát sinh thêm một lần nữa.

"Cậu chờ đó, tôi lập tức qua ngay." Cặp chồng chồng ưu sầu đồng thanh nói.

Vốn là đang ăn vạ trên sô pha, đang chuẩn bị hưởng thụ cuộc sống ấm áp và kích thích về đêm, cặp chồng chồng chỉ có thể nhận mệnh mặc quần áo rồi xuống lầu, cùng nhau thu thập đống hỗn độn này.

Úc Hoa lái xe chở Vưu Chính Bình đến trước đội cảnh sát giao thông, quả nhiên thấy hơn hai mươi người tụm năm tụm ba ở bên ngoài đồn cảnh sát, còn có người cầm camera, thoạt nhìn có chút giống paparazzi.

Chân Lê là một người mới nổi tiếng trên internet, không có công ty quản lý, thuộc về đơn đả độc đấu, nhân khí tốt, nhưng cũng cản đường không ít người. Lần này hắn dính phải scandal, tuy rằng không phải sự cố lớn gì, cũng coi như là một tin tức giải trí nho nhỏ. Có người muốn thông qua tin tức internet để hot lên, có người muốn lợi dụng bệnh tật của hắn để giết chết hắn ta, cho dù là hệ thống sinh tồn thế giới sấm quan giả, hay là những người nổi tiếng trên internet, chiến tranh đều ở khắp mọi nơi.

Úc Hoa quét mắt nhìn những người xung quanh, nhận ra rằng công việc rửa tiền của mình còn một chặng đường dài phía trước, so với việc chống lại hệ thống cũng không dễ dàng hơn bao nhiêu. Xét cho cùng, anh là một nhân viên lành nghề trong việc xử lý hệ thống, sau mấy nghìn năm đã quen với việc này, nhưng con đường dựa vào sấm quan giả để kiếm tiền, anh bất quá cũng chỉ là một tay mơ.

Anh ở trên xe sửa sang lại quần áo, khiến cho mình thoạt nhìn giống như một tinh anh nghiêm túc của xã hội. Sau khi chắc chắn rằng quần áo không có vấn đề gì để người ta đàm tiếu, anh cầm lấy một chiếc mũ lưỡi trai đội lên đầu của Vưu Chính Bình, thấp giọng nói: "Anh xuống xe trước, thu hút đám người này đi, em thừa dịp lúc họ không để ý thì xuống xe, nhớ đem lời của anh chuyển cho Chân Lê."

"Ừm." Vưu Chính Bình ngẩng đầu nhìn Úc Hoa, đột nhiên cảm thấy vẻ ngoài nghiêm túc, bộ dáng vững vàng của anh thiệt cực kỳ đẹp trai.

"Sao lại nhìn anh như vậy?" Đối diện với ánh mắt của cậu, trong lòng Úc Hoa nóng lên.

"Không có," Vưu Chính Bình cười một cái, "Chính là cảm thấy, anh hình như rất coi trọng công việc này, trạng thái cả người cũng khác so với trước kia, có chút đẹp trai."

"Chỉ là có chút?" Úc Hoa nhướn mày.

"Rất nhiều chút." Vưu Chính Bình ỷ y vào tấm kính xe đủ đen, bên ngoài không nhìn thấy, thò lại gần hôn nhanh vào khóe mắt Úc Hoa, cậu đột nhiên thích đôi mắt tràn đầy vẻ tự tin này.

"Về nhà lại nói." Úc Hoa có chút không tán đồng nói, "Ở đây quá nhiều người."

Trong giọng nói cất giấu sự phản đối, nhưng khóe miệng lại không khống chế được mà nhếch lên.

Úc Hoa cố gắng hết sức tự chủ vẻ mặt của mình, nghiêm túc trịnh trọng bước xuống xe.

Có thể tới đồn cảnh sát săn đón Chân Lê đương nhiên là người có hiểu biết về hắn, Úc Hoa vừa xuống xe thì bọn họ đã nhận ra đây chính là giám đốc Úc, người không lộ mặt nhiều lắm, nhưng so với Nguyên Lạc Nhật mỗi ngày phát sóng trực tiếp cho có lệ thì còn có cảm giác tồn tại hơn.

Mọi người cùng tán loạn chạy vọt lên với chiếc điện thoại và camera, bao vây xung quanh Úc Hoa. Người bình thường có thể tỏ ra rụt rè khi đối mặt với một trận địa như vầy, nhưng Úc Hoa là người như thế nào, quái vật anh cũng đã gặp qua, mới có hai mươi mấy người sao có thể khiến anh mất bình tĩnh.

"Anh là giám đốc Úc đi? Xin hỏi anh tới đây đón Chân Lê sao?"

"Chân Lê là một người nổi tiếng trên mạng với hàng triệu người hâm mộ lại vi phạm luật lệ giao thông, gây ra định hướng phát triển không tốt đối với trẻ vị thành niên, có đủ tư cách để trở thành một người nổi tiếng trên internet hay không?"

"Lúc trước Chân Lê bị trật chân phải nghỉ ngơi ba ngày, thật sự chỉ là bị trật chân thôi sao? Bị thương có thể đưa thông báo trước mà, sao lại phải chờ đến tận ba ngày sau?"

"Người cùng với Chân Lê vi phạm quy định lại là một nhân viên cảnh vụ, điều này có phải đại biểu cho việc Chân Lê dạy hư nhân viên cảnh vụ đó không?"

Mấy người xông lên trước mở miệng đưa ra những vấn đề khiến người ta khó trả lời, cho dù Úc Hoa nói gì vào lúc này cũng đều vô dụng, những vấn đề mà bọn họ đưa ra vốn là mang theo hướng ác ý. Không trả lời cũng không sao, trầm mặc cũng có thể bị bọn họ xuyên tạc là vì chột dạ.

"A!! Là giám đố Úc, giám đốc Úc tới đón ông chủ Chân!"

Bên ngoài còn có một ít tiếng thét chói tai, là những fans không đủ lý trí.

Úc Hoa liếc mắt nhìn mọi người một cái, bình tĩnh nói: "Tôi chỉ là một giám đốc nhân sự tại phòng làm việc của Chân Lê, không có quyền thay ông chủ trả lời những vấn đề của mọi người, không bằng mọi người chờ tới lúc ông chủ ra, để cậu ấy giải thích với mọi người?"

Anh hấp dẫn sự chú ý của mọi người, một người mang mũ lưỡi trai màu đen lẳng lặng xuống xe, lặng yên không một tiếng động tiến vào bên trong sở cảnh sát.

"Công việc của chúng ta trên thực tế cũng không cần giáo điều nhiều như vậy, nếu thực sự người cậu gặp phải là một người tàn tật, hoặc là cần phải có biện pháp xử lý càng sớm càng tốt, có những trường hợp ưu tiên, vi phạm quy định cũng có thể hiểu được, chúng ta sẽ phân tích vấn đề cụ thể một cách chi tiết. Nhưng cậu nhìn xem cậu đã làm ra loại sự tình gì? Đưa một người bạn về nhà, chẳng lẽ không thể giúp cậu ta gọi xe taxi sao? Nhất định phải dùng xe điện một người của cảnh sát để chở người sao? Cậu hãy để tay lên ngực và tự hỏi, cái chân kia của cậu ấy có bị trật đến mức độ đó không?" Ngay khi Vưu Chính Bình bước vào cửa, liền nghe thấy những lời nói thấm thía mà đội trưởng đội cảnh sát giao thông nói với Sầm Tiêu.

"Vâng, vâng." Sầm Tiêu liên tục gật đầu.

"Mọi người đều là đồng nghiệp, tôi cũng không muốn làm theo cách tuyệt tình như vậy, nhưng hành vi lần này của cậu tương đương với việc thọc đao vào chính sách mới của chúng tôi! Nếu chúng tôi không thiết lập một mô hình nội bộ, giáo dục cảnh cáo, liệu sau này mọi người đều nghĩ là những sĩ quan cảnh sát đều có đặc quyền? Như vậy sự răn đe của các nhân viên thực thi pháp luật, của chính phủ nằm ở đâu!" Đội trưởng là một cán bộ lớn tuổi ngoài 50, ông nói một cách vô cùng chua chát.

"Vâng, vâng." Sầm Tiêu hóa thân gật đầu, hắn không dám nói một câu dư thừa nào.

"Đội trưởng, xin chào, tôi là cấp trên trực thuộc của Sầm Tiêu." Vưu Chính Bình bỏ mũ xuống, lấy ra giấy chứng nhận cảnh sát phụ trợ đưa cho đội trưởng, vô cùng có lễ phép nói, "Thật xin lỗi, bởi vì bên ngoài có người, tôi lại không ở trong phiên trực, vì bảo đảm cảnh dung nghiêm túc, tôi không có mặt đồng phục."

"Cậu là cấp trên của cậu ta?" Đội trưởng nhìn chứng chỉ của Vưu Chính Bình, "Cậu ta chở người còn chưa tính, lại còn chở một người nổi tiếng trên mạng, điều này khiến cho một đám người vây quanh ở bên ngoài, khiến cho vấn đề này càng khó giải quyết."

Vưu Chính Bình nói lời của Úc Hoa: "Tôi hiểu rằng hành vi của đồng chí Sầm Tiêu có thể chỉ là một vấn đề tầm thường, chỉ là một sự kiện nhỏ không đáng kể, nhưng trên thực tế nó có tác động tiêu cực đến công việc của cảnh sát chúng tôi. Chúng tôi sẽ công khai các kỷ luật và hình phạt của đồng chí Sầm Tiêu trên tài khoản chính thức của chúng tôi, cũng công bố《 giấy khiển trách 》để làm gương tốt, biểu hiện ra đối với sự kiện này vô cùng coi trọng."

Đội trưởng vừa nghe Vưu Chính Bình so với ông còn nói chuyện nghiêm khắc hơn, không khỏi nhìn với con mắt khác: "...... Được rồi, tiểu tử, tuổi còn trẻ, đã tìm hiểu rất kỹ chính sách nha."

Một bộ tiếng phổ thông.

Vưu Chính Bình cười "Hắc hắc", lộ ra sự bất lực và xấu hổ của người trẻ tuổi, ngượng ngùng nói: "Thực ra tôi cũng cảm thấy rất có lỗi, nhưng không biết biểu đạt như thế nào, nên chỉ có thể áp dụng thôi."

Cậu nhận sai với thái độ tốt, đội trưởng cũng nguôi giận, nói: "Được rồi, thông báo coi như cảnh cáo, người trẻ tuổi chỉ cần biết mình sai là được. Đừng tưởng rằng bộ quân phục này là rất oai, có oai đó, đừng tưởng rằng có thể dùng trang bị cảnh sát để dễ dàng ra oai, điều này đại diện cho trách nhiệm và tiêu chuẩn, hiểu không?"

Lời cuối cùng là nói với Sầm Tiêu, Sầm Tiêu gật đầu như chú gà con mổ thóc: "Hiểu rồi hiểu rồi."

Thấy đội trưởng đồng ý thả người, Vưu Chính Bình đi ký tên thủ tục cho Sầm Tiêu, đồng thời nói với đội trưởng: "Cái cậu Chân Lê nổi tiếng trên internet kia, tôi cũng quen biết. Chuyện này không chỉ yêu cầu phía chính phủ thanh minh, các phương tiện truyền thông trên internet cũng có thể thể hiện một thái độ đúng đắn. Để tôi thuyết phục cậu ấy phối hợp công tác, phát video phát sóng trực tiếp để giải thích một chút?"

"Được." Đội trưởng nói.

Vưu Chính Bình đến gặp Chân Lê, Chân Lê thấy cậu là người yêu đại thần, chân run lên một chút, dùng sức mạnh ý chí không chế bản thân không có quỳ xuống, sợ hãi nói: "Tôi đã gây rắc rối cho các anh rồi."

Vưu Chính Bình đã từng giao tiếp với Chân Lê khi sử dụng khuôn mặt ông chú đẹp trai, biết người này vẫn luôn nhát gan, hoàn toàn không có bộ dáng kẻ phá hoại, cũng không chú ý tới thái độ quá tôn kính của hắn đối với Úc Hoa.

"Không phải là lỗi của cậu, là tên tiểu tử Sầm Tiêu kia tự mình phạm sai lầm, việc này là cậu bị liên lụy." Vưu Chính Bình khuyên nhủ, "Chuyện đã xảy ra rồi, tôi biết cậu cũng rất ủy khuất, nhưng mà tôi vẫn muốn nói rõ, hy vọng cậu có thể giải thích cho người bên ngoài một chút."

"Giải thích như thế nào?" Chân Lê hỏi.

Vưu Chính Bình nhanh chóng lấy bản thảo do Úc Hoa viết ra: "Đây là Úc Hoa viết, cậu nhanh chóng viết ra càng sớm càng tốt, một chút ra ngoài thì ghi hình phát sóng trực tiếp để thanh minh, nhưng cậu không thể nhìn vào bản thảo mà nói."

"Không thành vấn đề!" Chân Lê nhìn thấy bản thảo thì lập tức dựng thẳng xương sống, hắn và đại thần đã nhiều lần liên lạc thông qua văn tự, đối với hình thức này cũng khá quen thuộc.

Hắn làm động tác "OK" đối với Vưu Chính Bình, cúi đầu nhanh chóng cầm bản thảo lên.

Đội trưởng cũng lại đây xem bản thảo, nhìn thấy nét chữ hữu lực và nội dung, khen nói: "Chữ rất đẹp đó, nội dung cũng rất nghiêm túc, cậu viết à?"

"Mời người viết." Vưu Chính Bình cũng không kể công.

Tất cả đều chuẩn bị xong, thủ tục cũng xong xuôi, Sầm Tiêu cũng đi theo Chân Lê đọc bản thảo trong chốc lát, mang theo giấy《 giấy khiển trách 》có chữ ký, ba người đi ra cục cảnh sát.

Nhìn thấy Chân Lê bước ra, đám người vây quanh Úc Hoa lập tức chạy tới, đem những vấn đề vừa rồi lặp lại một lần nữa.

Chân Lê ban đầu rất hoảng loạn, nhưng sau khi học thuộc bản thảo thì trong lòng rất nắm chắc, hắn thống nhất nói với những người dò hỏi: "Xin mọi người tạm thời hãy bình tĩnh, nhiều người như vậy, tôi không có cách nào trả lời cùng một lúc. Chúng ta đứng ngay trước cửa sẽ gây cản trở công việc, phía trước có một quảng trường nhỏ, chúng ta đi đó được không?"

Thái độ của hắn rất tốt, đối mặt với những câu hỏi quá kích hay ác ý cũng không có tức giận, ngược lại biểu hiện không dấu vết chỉ ra những người bao vây trước cục cảnh sát là vô cùng không có tố chất.

Tất cả mọi người đều đi đến quảng trường nhỏ, trong quá trình rời đi, cũng đủ cho Chân Lê mở điện thoại ra phát sóng trực tiếp.

Hắn hoàn toàn không sử dụng vẻ đẹp của mình, dùng gậy tự sướng để đưa điện thoại cách xa hơn một chút, đưa những người đuổi theo mang nghi vấn lên hình, lúc lên sóng trực tiếp cũng thẳng thắn thú nhận lỗi của mình, nói rằng ý thức pháp luật còn kém, vi phạm luật lệ giao thông, hy vọng người hâm mộ rút kinh nghiệm, đem sự việc lần này như một hành vi tiêu cực, lấy làm bài học.

Đồng thời cũng gửi lời xin lỗi đến anh cảnh sát bị liên lụy, rõ ràng là vì muốn giúp hắn nhưng cũng phải chịu liên lụy theo, cũng cùng nhau tiếp thu giáo dục, đã chịu xử phạt cảnh cáo.

Đồng thời, Chân Lê cũng rất cảm ơn đội cảnh sát giao thông đã kịp thời ngăn chặn hành vi sai trái của mình, giáo dục hắn trước khi gây ra đại họa, hắn đối với một nhóm người đáng kính đáng yêu như thế tỏ ra vô cùng cảm ơn.

Cuối cùng, Chân Lê chỉ là Chân Lê, là một người bình thường thích trang điểm và ăn uống, có sở thích như vậy lại được nhiều người yêu thích, Chân Lê cảm thấy rất vinh hạnh, chờ sau khi vết thương ở chân lành lại, cũng sẽ nỗ lực quay nhiều video hơn để báo đáp mọi người.

Sau một phen giải thích chân thành, chính thức và lễ phép, những người xuất hiện trong buổi phát sóng trực tiếp muốn đặt câu hỏi đều sợ hãi không dám nói, Chân Lê đã nói hết lời, bọn họ còn biết hỏi cái gì nữa.

Chân Lê đem đoạn ghi hình vừa rồi đưa lên mạng, được chia sẻ bởi đội cảnh sát giao thông khu Húc Dương, cổ vũ và khen ngợi hắn vì thái độ biết sửa sai. Vưu Chính Bình đã liên hệ với quản trị viên của tài khoản chính thức của cơ sở họ, liên kết với đội cảnh sát giao thông khu Húc Dương, đăng video.

Những người chờ đợi để đào lỗ hổng từ Chân Lê không thu hoạch được gì, mất hứng rời đi, Úc Hoa đứng phía sau Chân Lê nhẹ nhàng cười một cái.

Lúc này là 9 giờ tối, đang là thời gian cao điểm của lượng truy cập, hai đề tài # Ông chủ Chân xin lỗi # và # xe điện không thể chở người # lập tức xông lên hot search, khiến cho phòng làm việc của Chân Lê càng trở nên nổi tiếng.

Chân Lê ký tặng cho những người hâm mộ thực sư của mình, giải thích rằng không có quan hệ gì tới giám đốc Úc, các fan cũng hài lòng trở về, cuối cùng chỉ còn bốn người đứng ở quảng trường nhỏ.

Sầm Tiêu ngồi bệt xuống dưới đất, không hề có hình tượng mà nói: "Mệt chết tôi rồi, tôi đói bụng quá đi thôi."

Toàn bộ hành trình thì Úc Hoa luôn bảo trì im lặng liếc mắt nhìn ống quần của Sầm Tiêu, đề nghị: "Lăn lộn một vòng cũng mệt mỏi rồi, đi ăn bữa khuya đi, ông chủ tôi mời khách."

Chân Lê: "......"

"Thì...... Không cần đi đâu." Vưu Chính Bình bằng trực giác nhận thấy sự thù địch mờ nhạt của Úc Hoa đối với Sầm Tiêu, sợ là bữa ăn khuya này là Hồng Môn Yến, nên bèn nói lời ngăn cản.

"Đúng đó," Sầm Tiêu hoàn toàn không biết gì cả, "Không cần Chân Lê mời khách đâu, để tôi mời đi, đã làm phiền đến mọi người rồi."

Khi mấy người đang thảo luận có nên đi ăn khuya hay không, một người đi ra khỏi đội cảnh sát giao thông, chạy đến sân thể dục nhỏ, sau khi nhìn thấy Chân Lê thở hồng hộc nói: "Xảy ra chuyện như thế sao lại không tìm tôi?"

Người này đúng là giám đốc quan hệ công chúng mới Liên Vũ Phàm, hắn cũng đã xem đoạn video Chân Lê bị đưa tới cục cảnh sát giao thông, Liên Vũ Phàm vội chạy tới, không ngờ rằng mọi chuyện đã giải quyết.

"Vị này chính là?" Úc Hoa chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng thực sự của Liên Vũ Phàm.

Chân Lê nuốt nước miếng: "Đây là giám đốc quan hệ công chúng Liên Vũ Phàm mà tôi mới thuê, bởi vì anh còn đang nghỉ phép, nên mới chưa nói cho anh, chờ anh trở lại thì làm thủ tục tuyển dụng."

"À, ra vậy." Úc Hoa cúi đầu xuống, phát hiện ra quần của Liên Vũ Phàm là một chiếc quần màu xám nhạt, mặc dù đêm khuya ánh sáng không tốt lắm, Úc Hoa vẫn nhìn thấy được vết bẩn trên ống quần.

Ồ.

Liên Vũ Phàm lúc nhìn thấy tin tức liền vội vàng túm đại một cái quần, cũng không chú ý tới đó là cái quần nào, càng không nghĩ tới Úc Hoa cũng ở chỗ này luôn.

Sầm Tiêu và Vưu Chính Bình không hợp với Liên Vũ Phàm lắm, bọn họ cũng là mới vừa nhìn thấy nốt ruồi lệ chí của Liên Vũ Phàm, biểu tình hai người tức khắc trở nên xuất sắc, Vưu Chính Bình đối với nguy cơ hoàn toàn không biết gì cả, không hề có ý tốt nói: "Vị giám đốc Liên này, có nốt ruồi thiệt là quyến rũ nha, ha ha ha."

Liên Vũ Phàm theo lý mà nói là không quen biết hai người, tuy rằng rất tức giận nhưng chỉ có thể mỉm cười.

Úc Hoa siết chặt eo người yêu, ôn nhu nói: "Anh không biết em còn thích nốt ruồi nha?"

Khi nói chuyện, anh nhấp nháy khóe mắt của mình, khách khí nói: "Nếu mọi người đều là đồng nghiệp, bạn bè trong tương lai, không bằng bây giờ cùng nhau đi ăn khuya đi?"

- ------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Chân Lê: Hôm nay mệt mỏi quá à, không muốn ăn cơm với cấp dưới đâu, càng không muốn mời khách đâu, tui còn thiếu một trăm triệu đó.

Sầm Tiêu: Tôi an toàn.

Vưu Chính Bình: Quần quần, cái tên Liên Vũ Phàm kia đổi quần lại cho tôi!

Úc Hoa: Em muốn đổi quần với ai?

Liên Vũ Phàm: Cái gì mà lung ta lung tung thế.