Quỷ Môn Độc Thánh

Chương 255: Thuật con rối





Nhìn thấy bóng quỷ kia bị thiêu chết, lúc này Lâm Vỹ Phong mới thở phào nhẹ nhõm, kiềm chế giọng nói run rẩy hỏi Diệp Viễn.

“Cậu Diệp, đó… đó là thứ gì vậy? Quỷ sao?”

Thân là người trong thể chế, từ trước đến nay Lâm Vỹ Phong chưa bao giờ tin quỷ thần gì cả, nhưng những gì mắt thấy tai nghe mấy ngày gần đây đã khiến ông ta có nhận thức mới hơn về thế giới này.

Mà hôm nay lại tận mắt nhìn thấy bóng quỷ biết nói, ông ta cảm thấy thế giới quan của mình hoàn toàn bị lật đổ.

Lâm Vạn Phi ở bên cạnh cũng như vậy.

Diệp Viễn khẽ lắc đầu: “Không phải, đây là một loại thuật con rối của thuật sĩ, có người muốn lơi dụng cơ thể ông cụ nhà ông để tu luyện tà công”.

Sở dĩ Diệp Viễn chắc chắn như vậy là vì trong truyền thừa Quỷ Môn đã ghi chép một vài công pháp tu luyện tàn nhẫn.

Trong đó có loại khai thác hai khí âm dương trên người, dùng tà công để tu luyện.

Chủ nhân của bóng đen vừa rồi chắc chắn đã tu luyện tà công, mà bóng đen vừa rồi chính là con rối.

Sở dĩ nó biết nói chuyện là vì trên con rối có kèm theo một tia lực tinh thần của chủ nhân ở phía sau.

Loại thuật con rối này ở trên người ông cụ Lâm đã khai thác dương khí tinh thuần của ông ta.

Hơn nữa lợi dụng những dương khí tinh thuần này dùng để thay thế sát khí mà tu luyện tà công sinh ra.

“Thuật con rối? Dùng cơ thể ông cụ nhà tôi tu luyện?”



Lâm Vỹ Phong càng thêm nghi ngờ.

Diệp Viễn giải thích: “Chính là một loại phương pháp tu luyện, ông cụ nhà ông là cơ thể chí dương, trong cơ thế có dương khí tinh thuần hùng hậu, mà con gái ông là cơ thể chí âm, vì vậy mới bị người ta để mắt tới!”

Lúc này, Lâm Vỹ Phong mới hiểu ra.

“Ông cụ nhà tôi không sao chứ?”

“Không sao, nghỉ ngơi một chút là ổn! Dẫn tôi đi gặp con gái ông?”

Lúc Lâm Vỹ Phong chuẩn bị đưa Diệp Viễn đi tìm Lâm Hàn Tuyết, chú Lý mặt đầy vết máu xông vào.

“Ông Lâm, không xong rồi, tiểu thư bị người ta bắt đi!”

Nói xong, chân chú Lý mềm nhũn, ngất đi.

Diệp Viễn vội vàng ngồi xổm người xuống, kiểm tra vết thương của chú Lý.

Phát hiện chú Lý bị nội thương rất nghiêm trọng, hiển nhiên bị cao thủ đánh.

Anh cắm mấy cây kim bạc vào người chủ Lý, rồi lại nhét một viên thuốc vào miệng ông ta, xem như đã giữ được tính mạng.

Lâm Vỹ Phong hoảng hốt, lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Viễn, cầu khẩn.

“Cậu Diệp, xin cậu mau cứu con gái tôi!”

“Ông Lâm, đứng dậy đi, tôi sẽ đi cứu con gái ông!”

Thật ra thì Lâm Vỹ Phong không cầu xin anh thì Diệp Viễn cũng sẽ đi tìm người đó.



Bởi vì anh vừa phát hiện sát khí này cùng một mạch với hắc khí trong chuỗi vòng đeo tay trước đó Vương Tử Hiên đưa cho ông cụ Lâm.

Chắc hẳn người này có chút liên quan đến Lục Thiên Hành.

Đối với người có quan hệ với Lục Thiên Hành, đương nhiên Diệp Viễn sẽ không bỏ qua.

Diệp Viễn nói xong, bóng người liền biến mất tại chỗ.

Khoảng mấy phút sau, Diệp Viễn đã xuất hiện tại tầng cao nhất của một công xưởng bỏ hoang ở ngoại ô Giang Châu.

“Quả nhiên ở chỗ này!”

Ở tầng cao nhất của công xưởng khác đối diện với Diệp Viễn, một bóng đen tay xách theo hai người hạ xuống.

Mặc dù cách rất xa, hơn nữa ở trong đêm tối, nhưng Diệp Viễn vẫn nhìn thấy rõ, một người trong đó chính là Lâm Hàn Tuyết.

Mà người còn lại chính là cô gái tên Tiểu Vũ anh đã từng gặp ở câu lạc bộ Thừa Thiên.

Khi Diệp Viễn chuẩn bị ra tay giải cứu hai người.

Cách đó không xa đột nhiên truyền đến một giọng nói phẫn nộ.

“Tên ăn cắp đáng chết, dám bắt cóc em gái tao!”

Diệp Viễn quay đầu liền thấy Hiên Viên Thừa Thiên mình từng gặp ở câu lạc bộ Thừa Thiên mặt đầy phẫn nộ xông đến.

Sau khi bóng đen trên tầng nghe thấy giọng nói, gã liền đặt hai cô gái xuống đất, bóng người di chuyển, xuất hiện trước mặt Hiên Viên Thừa Thiên.