Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 241: Còn có nguyên nhân khác không?



Mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu dấu.

Tôn Phi sải bước đi ra, hoàn toàn tự nhiên, nhưng lực lượng dao động khủng bố bàng bạc quanh người hắn lại như ngọn núi ép xuống, khiến những gã dong binh thoát khỏi hỏa cầu căn bản không có sức phản kháng, rầm rầm rầm vài tiếng toàn bộ đều không tự chủ được hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất.

Dong binh Huyết Đao thông thường, đại bộ phận thực lực mới chỉ ở sản sinh khí cảm, ngay cả tinh cấp võ sĩ còn chưa đạt tới, dưới lực áp bách của người man rợ lục tinh tiêu chuẩn Tôn Phi, khung xương cũng như sắp gãy rời, giống như con gà con đụng phải mãnh hổ, không thể giãy dụa.

Tôn Phi tới càng gần, càng thêm nhiều tiếng rầm rầm trầm đục truyền tới, ngoại trừ Harry đội trưởng tay cầm hắc thiết cự chùy, những người khác trực tiếp bị lực lượng vô hình đè xuống, ngay cả kêu thảm cũng không kịp, bị nghiền thành một bãi thịt nát.

Uy thế như vậy, quả thực là nghe rợn cả người.

Mọi người từ trong doanh địa ra đến ngoài thấy tất cả chuyện này, đều kinh hãi thất sắc, một đám nghẹn họng nhìn trân trối, há to miệng hít một hơi lãnh khí, ánh mắt nhìn Tôn Phi như là thấy được tuyệt thế ma vương sát thần hàng lâm.

Theo cấp số người man rợ tăng lên cùng đối chiến cao thủ ngày càng nhiều, Tôn Phi thao khống sức mạnh người man rợ đã đạt tới lô hỏa thuần thanh, hắn một đường bước tới, cố ý khống chế lực lượng trừ không để người Byzantine bị thương, thì căn bản ngoại trừ tráng hán cầm song chùy, trong quân doanh không có bất cứ người nào đáng giá hắn ra tay.

- Ngươi... Ngươi là ai?

Harry điên cuồng mà vận chuyển đấu khí toàn thân, miễn cưỡng chống đỡ đứng lên, kinh hãi thất sắc rống to:

- Chúng ta là người Huyết Đao dong binh đoàn, ngươi thật to gan, thật sự là liều lĩnh, dám ra tay với chúng ta?

- Giết chính là Huyết Đao!

Tôn Phi cười lạnh, căn bản sẽ không cùng người như vậy vô nghĩa, trực tiếp một quyền đánh ra.

Tráng hán Harry còn muốn dùng cự chùy ngăn cản.

Nhưng ngay sau đó chỉ nghe "phanh" một tiếng, đầy trời đã đầy vụn sắt, hắc thiết cự chùy ngày thường cứng rắn không gì không phá được trở nên yếu ớt như tờ giất, bị Tôn Phi một quyền trực tiếp phá hủy, đồng thời đánh nát luôn song chưởng tráng hán Harry rồi tiếp tục lao tới thân thể hắn, ác đồ hơn mười giây trước còn vênh váo đắc ý uy hiếp Byzantine Vương, chỉ một thoáng tan xương nát thịt, hóa thành một chùm huyết vụ phiêu tán không trung, nhuộm đỏ bông tuyết đầy trời.

Từ lúc bắt đầu tới lúc chấm dứt, ngắn ngủi mười mấy giây đồng hồ, tiểu đội Huyết Đao dong binh thường xuyên trấn áp những nước nhỏ, toàn bộ bị giết, không có bất kỳ một người nào trốn thoát, thực lực song phương chênh lệch quá lớn, căn bản là không cùng một cấp bậc.

Tôn Phi trên người không dính một giọt máu, không nói tiếng nào, lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt như đao, ở trên thân mọi người đảo qua, cuối cùng ngừng lại trên người Byzantine Vương tuổi còn trẻ.

- Ngươi... Ngươi là ai?

Cảm nhận được ánh mắt sát thần trước mặt, Byzantine Vương đưa tay đem nữ hài tử Isabela kéo ra phía sau bảo vệ, cố gắng làm cho mình trấn định lại, đón ánh mắt Tôn Phi lớn tiếng hỏi.

Tôn Phi đột nhiên cúi đầu trầm tư, không trả lời.

Không khí có chút trầm mặc.

Phía ngoài những người tò mò vây tới xem trò vui lúc này đều ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, một cử động nhỏ kể cả thở mạnh cũng không dám, sợ làm ra một chút tiếng vang kinh động thì vị ma vương giữa sân sẽ lập tức ra tay đập bọn hắn thành thịt nát.

Thiên địa trong lúc này, mọi âm thanh đều như ngừng lại, chỉ còn bông tuyết bồng bềnh hạ xuống.

Đột nhiên, Tôn Phi ngẩng đầu.

Khẽ vươn tay, một cổ lực lượng cự đại vô hình bao phủ lấy Byzantine Vương, kéo hắn đến trước mặt mặt, không để ý đối phương sợ hãi cùng giãy dụa, một lọ nước màu xanh mang theo khí tức kỳ dị xuất hiện trong tay Tôn Phi, sau đó đổ vào miệng Byzantine Vương.

- A a a... Đau... Đau... Ngươi cho ta ăn cái gì? Đau chết mất!

Thân thể Byzantine Vương rất nhanh mà bắt đầu kịch liệt run rẩy, thống khổ vạn phần.

- Buông ra bệ hạ... Không!! Ngươi buông hắn ra! Ngươi làm gì? Ác ma này…

Trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc của nữ tử thuần khiết Isabela tràn ngập vẻ lo lắng, nhìn thấy tình lang của mình bị ác ma sát thần mặc áo choàng đen rót vào miệng thứ nước màu xanh như thuốc độc, thống khổ giãy dụa tru lên, nàng bỏ qua sợ hãi trong lòng, mạng xông lại muốn giải cứu tình lang…

Nhưng yếu ớt như nàng, căn bản là không thể tới gần Byzantine Vương, một cỗ lực lượng vô hình đem nàng ngăn cách.

- Tiện nhân này, ngươi đang làm gì đó? Ngươi muốn chọc giận vị đại nhân này, tai họa đổ lên Byzantine quốc sao?

Thân là Byzantine quốc truyền lệnh quan, trung niên mặc tử bào Erk vừa kinh vừa sợ, thủ đoạn biến sắc mặt nịnh hót còn hơn Oleguer, hướng tới Tôn Phi cười nịnh, lại quát lên:

- Người đâu, mau tới đem tiện tỳ này bắt lại, không để quấy rầy vị đại nhân này.

Vài tên thị vệ bên cạnh Erk xông lại, kéo Isabela ra phía sau.

Lúc này, Byzantine Vương bị một lực lượng vô hình giữ chặt kêu rên giãy dụa càng ngày càng thảm thiết, làn da trên toàn thân của hắn đã muốn chuyển sang màu xanh, quả không khác dị quái vật viến dị, cả người gân xanh nổi lên, mạch máu giống như muốn nứt toác, nguyên bản khuôn mặt anh tuấn cũng bởi vì thống khổ mà biến dạng, cổ họng vì gào thét quá lớn cũng trở nên khàn khàn thất thanh, dần dần mất đi khí lực giãy dụa.

Một màn khủng bố quỷ dị này, làm cho tất cả mọi người chung quanh câm như hến.

Chỉ cần nhìn biểu tình thống khổ điên cuồng của Byzantine Vương là có thể tưởng tượng hắn đang thừa nhận nổi thống khổ kinh một số người nhìn hoàng thế nào, ánh mắt Tôn Phi đã muốn thay đổi, trừ bỏ kính sợ, còn giống như đang thấy một gã ma quỷ tâm lý biến thái.

Càng nhiều hơn là những người cảm thấy may mắn.

May mắn là người mà ác ma mặc áo choàng đen này chọn để tra tấn không phải mình, nếu không phỏng chừng lúc này bọn hắn tự hỏi liệu còn có thể chịu đựng hay đã cắn lưỡi tự vẫn, ánh mắt, bọn hắn nhìn Byzantine Vương đã tràn ngập đồng tình cùng thương hại!

Nhưng vào lúc này, sự tình dần dần phát sinh biến hóa.

Không biết từ khi nào, màu xanh thẫm quỷ dị đáng sợ trên người Byzantine Vương ần dần trở thành nhạt, vẻ mặt của hắn cũng không giống là trước kia thống khổ như vậy, gân xanh dần dần biến mất, mạch máu gồ lên cũng lần nữa lặn xuống dưới da, diễn cảm trên mặt trở nên bình thường, không hề vặn vẹo biến dạng như trước.

Lại qua sáu phút.

Mọi người kinh ngạc phát hiện, hết thảy dị tượng phát sinh trên người Byzantine Vương đã toàn bộ biến mất, không để lại nửa điểm dấu vết, nếu không phải hắn bởi vì giãy dụa cùng đau nhức để lại một thân mồ hôi nóng đang tỏa lên khói trắng thì ai cũng sẽ nghĩ bọn họ vừa trải qua ảo giác.

Phù phù!

Tôn Phi vung tay lên, lực lượng vô hình tóm giữ Byzantine Vương biến mất, hắn liền té sấp trên mặt đất.

- Bệ hạ... Bệ hạ, chàng có sao không? Ô ô ô, bệ hạ, chàng không có việc gì, thật tốt quá, làm thiếp sợ muốn chết...

Isabela không biết từ đâu phát ra khí lực giãy khỏi trói buộc của hộ vệ, xông đến bên cạnh Byzantine Vương, vừa mừng vừa sợ khóc lớn, sau đó lại xoay người quỳ gối trước mặt Tôn Phi rơi lệ đầy mặt cầu xin nói:

- Van cầu ngài, ta van cầu ngài, đừng tiếp tục tra tấn hắn nữa, đừng mà… Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Thanh âm thê thảm, nghe rơi lệ làm cảm động lòng người.

- A... Đây là… Ta sao lại thế này? Ta... Đây là lực lượng... Cả người ta tràn ngập lực lượng!

Đột nhiên một tiếng thét kinh hãi truyền đến, Byzantine Vương Vương ngơ ngác nhìn hai tay của chính mình, cảm thụ được cảm giác lực lượng cuồn cuộn trong cơ thể, trong lòng quả thực khó có thể tin, hắn ngẩn ngơ, đột nhiên ra tay một quyền đấm lên mặt đất, một tiếng ầm vang, mặt đất phi thường cứng rắn lại trũng xuống một cái hố nhỏ.

Lần này, tất cả mọi người đều chấn kinh.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Vì sao lại như vậy?

Thần tích!

Kỳ tích!!

Thực lực Byzantine Vương không thể tưởng tượng nổi nháy mắt đề tiêu thăng, một quyền vừa rồi ít nhất có thực lực nhị tinh, mà không lâu phía trước, hắn còn là một võ sĩ nhất tinh trung giai mà thôi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Một vài người tâm tư linh mẫn hạng người đã đem ánh mắt chuyển dời lên thân ảnh mặc áo choàng đen, liên hệ một loạt sự tình quỷ dị vừa rồi, đoán được bảy tám phần, ánh mắt trở nên nóng rực.

- Đây là…

Sau một lúc sững sờ, Byzantine Vương rốt cuộc hiểu rõ sự tình, đứng dậy đỡ lấy người yêu, đang muốn quỳ một gối xuốn trước mặt người mặc áo choàng đen tạ ơn, lại phát hiện bất luận mình cố gắng ra sao cũng không thể quỳ xuống, một cỗ lực lượng vô hình ngăn trở động tác của hắn.

- Thân phận địa vị của ngươi tương đương với ta, ngươi là vua một nước, không thể quỳ bái ta!

Tôn Phi thản nhiên nói.

- Điều này… Đa tạ đại nhân, ta...

Byzantine Vương trong lòng đã tràn ngập cảm kích, kích động nói năng lộn xộn, không biết nói cái gì cho phải, nguyên lai vị đại nhân trước mắt này có hảo ý, chẳng những giải vây đánh chết người của Huyết Đao dong binh đoàn, còn dùng thủ đoạn quỷ thần khó lường ban cho mình một thực lực thân cường hãn, mà chính mình lại thiếu chút nữa hiểu lầm người ta.

- Đại nhân, xin thứ cho Isabela vừa rồi vô lễ, ta thật sự không biết...

Nữ tử trẻ tuổi nín khóc mỉm cười, trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp còn vương nước mắt, ánh mắt mang vẻ xin lỗi cùng thẹn thùng nhẹ nhàng thi lễ cung kính về phía Tôn Phi giải thích.

Tôn Phi mỉm cười, cũng không để ý. Quay đầu nhìn Byzantine Vương, đột nhiên hỏi:

- Vừa rồi dưới cái loại thống khổ tê tâm liệt phế kia, ngươi có thể lựa chọn cắn lưỡi tự sát chấm dứt thống khổ, vì sao phải lựa chọn sống chết chống đỡ?

- Bởi vì Byzantine quốc còn cần ta, ta không thể vứt bỏ thần dân…

Tôn Phi lắc đầu cắt đứt câu trả lời của hắn, nghiêm túc nhìn hắn, hỏi:

- Trừ bỏ điều này, còn nguyên nhân khác không?

- Ta…

Byzantine Vương dừng một chút, cúi đầu, nắm quả đấm của mình nói:

- Ta phải cần sống sót, bảo hộ Isabela, không có ta, một mình nàng không thể nào sống tốt!

Tôn Phi nở nụ cười.