Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 170: Đoán tạo (rèn) ác ma di cốt



- Khụ khụ khụ, chờ một chút, ta vẫn còn một vấn đề nhỏ cần nhắc nhở hai vị: Theo ta được biết, những hài cốt này phi thường cứng rắn.

Tôn Phi nói xong, chuyển qua hình thức "Người Man Rợ", triệu hồi ra Tử Thanh song kiếm, hung hăng chém vào một hài cốt để làm mẫu, một kiếm này tuyệt đối có thể miễu sát một cao thủ tam tinh, nhưng lại không thể lưu trên hài cốt một tí vết tích nào.

- Nhìn xem, bộ hài cốt cứng rắn vượt xa sức tưởng tượng, như vậy chúng ta làm sao dùng chúng để chế tạo trang bị đây? Hay là chúng ta mài nó ra thành cốt phấn?

Trên mặt nữ tu sĩ Ankara lộ ra vẻ "ngươi thật ngu ngốc", cũng không quay đầu lại nói:

- Nếu như dùng cách rèn các vũ khí bình thường tất nhiên không thể rèn được

"Ác ma di cốt", nhưng Tôn Phi đại nhân ngài quên rồi sao? Ngài từng ở tu viện tại thái ma cao địa đánh bại thánh kỹ sĩ sa đọa Greens Walter, tìm được cho Fara một cái thiết chùy thần kỳ, chuôi thiết chùy đó có lực lượng của thần linh, có thể dùng để rèn ác ma di cốt!

Thiết chùy thần kỳ?

Tôn Phi mừng rỡ, nếu nói như thế thì thật sự quá tốt, trước mắt thật sự có thể khai thác ở bạch cốt sơn này được rồi

Nghĩ đến đây, Tôn Phi có chút gấp gáp, ngay lập tức trực tiếp khởi động thần kỹ "Triệu Hoán", đem nữ thợ rèn Fara đang ở "Anh Hùng Thành" cùng nhóm thợ rèn khí thế ngất trời muốn tạo ra trang bị tới không gian thần bí.

- Nga, nơi này là địa phương nào?

Fara tóc đỏ buộc cao sau gáy đánh giá một phen, tầm mắt ngừng lại trên bạch cốt sơn, con mắt sáng lên, vẻ tràn ngập rung động cùng thân thiết:

- Thật sự kỳ quái, ta đột nhiên sao lại có cảm giác thân thiết, đây là cái gì, xương cốt sao?

Tôn Phi cười cười lấy ra một khúc xương sinh vật hình kiếm rộng chừng hai mươi phân để trên một tảng đá, ngoắc tay nói:

- Lại đây, thử xem thiết chùy của ngươi có thể đập vỡ khúc xương này hay không?

Ba!

Fara bổ một búa xuống, mảnh vụn màu trắng rơi ra, ánh mắt Tôn Phi rớt xuống.

Không thể tưởng tượng được, một búa vô cùng đơn giản, thế nhưng hài cốt khiến Tôn Phi dùng hết mọi biện pháp mà ngay cả một chút cốt vụn cũng không có rơi ra, giờ lại bay tán loạn, tứ phân ngũ liệt… Điều này thật sự là quá sức thần kỳ, thiết chùy trong tay Fara tựa hồ là khắc tinh của "Ác ma di cốt"!

Sau khi đã nghiệm chứng sự thần kỳ của thiết chùy, chuyện kế tiếp liền đơn giản đi rất nhiều

Tôn Phi sắp xếp lại lời nói, đem mọi chuyện trải qua trong Thần Ma di chỉ tỉ mỉ kể lại cho hai người Ankara và Cain đại gia, không hề giấu diếm chút nào, nhưng khiến Tôn Phi có chút quýnh quáng chính là, sau một thoáng sợ hãi, hai người mắng Tôn Phi đến nước miếng bay tứ tung, muốn chuyện này để sau hãy nói, sau đó tranh nhau nói cho Fara giá trị của "Ác ma di cốt" này tuyệt thế nào, thậm chí có chút khẩn cấp muốn Fara nhanh đem toàn bộ bạch cốt sơn này đi chế tạo ra các trang bị ma pháp uy lực cường đại. Đương nhiên, trước đó hai người tranh thủ kêu Fara dùng thiết chùy thần kỳ mài chế cho mình không ít bột phấn tinh mịn, để bọn họ đem đi nghiên cứu.

Trong quá trình này, Fara chậm rãi thích ứng, dùng thiết chùy thần kỳ rèn hài cốt, rèn khung xương với rèn sắt không giống nhau, nếu lực đạo mạnh một chút, hài cốt liền vỡ thành mảnh vụn, nhìn thấy Fara một búa rồi lại một búa đem trên một trăm bộ hài cốt đập nát, Ankara cùng Cain lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa, may mắn nơi này có nguyên cả một tòa bạch cốt tồn tại, nếu không hai người đã sớm liều mạng với Fara rồi!

Hơn nửa giờ sau, một thanh cốt kiếm (kiếm bằng xương) xinh đẹp đã được tạo xong.

Tôn Phi cầm trong tay ước lượng, rất nhẹ, mũi kiếm dày và rộng, chừng một thước, cầm rất vừa tay, thích hợp với phách trảm, xem ra không có nhiều lực sát thương, nhưng lúc Tôn Phi thử chém nhẹ một kiếm vào cột đá cứng rắn, trên bề mặt lưu lại viết kiếm chém sâu vài tấc, Tôn Phi há hốc miệng, đây phỏng chừng chỉ có cường giả lục, thất tinh mới có thể lưu lại được dấu vết trên tảng đá a.. Cây kiếm này… cốt kiếm này trình độ sắc bén đã vượt xa sự tưởng tượng của Tôn Phi.

- Ha ha ha, thanh kiếm này ta lưu lại trước đã.

Quốc vương bệ hạ không chút nào đỏ mặt, đem thanh kiếm được rèn từ "Ác ma di cốt" bỏ vào túi. Đối với hành động này, ba người đều không có một chút dị nghị, dù sao Tôn Phi là người đứng đầu tối cao ở "Rouge Doanh Địa" có quyền lấy những món đồ tốt nhất.

Kế tiếp, Fara lại bắt đầu lấy một ít bạch cốt ra rèn vũ khí, mà hai người Ankara cùng Cain thì cẩn thận xem xét chung quanh bạch sốt sơn, muốn tìm xem có tin tức nào liên quan đến nguyên nhân hình thành bạch sốt sơn hay không, nếu có thì quá tốt.

Cứ như thế, Tôn Phi ngược lại lúc này bản thân lại lộ ra vẻ lười biếng không có việc gì làm.

Suy nghĩ một chút trong không gian thần bí này cũng không có cái gì có thể khiến hắn hứng thú nữa, Tôn Phi dứt khoát dùng thần kỹ "Triệu Hoán", gọi tới năm sáu nữ chiến binh Rogue thực lực không tệ đi vào bạch cốt sơn phụ trách nhiệm vụ bảo vệ trị an cùng công tác hậu cần, chính mình thì cùng nữ tu sĩ thương lượng, tiêu hao một quyển "thành trấn phản hồi quyển trục", trước mắt hiện ra một tiểu ma pháp trận đơn giản, chế tạo một cửa không gian truyền tống có thể tùy thời đi đến thế giới Diablo, sau đó đi lên phía trước, bắt đầu tiếp tục công tác thám hiểm.

Không gian này thật sự lớn vô cùng, Tôn Phi đi về phía trước nửa canh giờ, quay đầu nhìn lại, chỉ có thể thấy được hình ảnh loáng thoáng của bạch cốt sơn, mà đám người Akara rốt cuộc cũng không nhìn thấy nữa, như thể vô tận hác ám này nuốt hết tất cả ánh sáng rồi, ngay cả lửa trại của đám người Akara cũng không thể nhìn thấy được.

Tôn Phi triệu hồi Ô Nha thăm dò trên không trung cùng bạch sắc cự lang dò đường xung quanh.

Sau một hồi suy nghĩ và do dự, hắn cũng triệu hồi Elena.

Nhìn thấy bóng dáng yêu kiều đang cười cười của Elena đi ra từ cửa không gian truyền tống, hai mắt Tôn Phi tỏa sáng, tựa hồ sau màn xuân sắc trong thạch thất kia, Elena trở nên càng thêm quyến rũ, một mùi thơm nhè nhẹ quen thuộc tràn vào mũi Tôn Phi, trong nháy mắt khiến cho Tôn Phi nhớ lại đoạn xuân sắc trước đây, Tôn Phi liền cảm thấy không gian u tối đều sáng lên.

- Tôn Phi đại nhân!

Elena cúi thấp người, nhẹ nhàng đi tới.

Tôn Phi cười cười, trong nháy mắt toàn bộ lo lắng cùng xấu hổ đều biến mất vô tung, hắn tự nhiên nắm lấy bàn tay mềm mại và trắng nõn của Elena, cảm giác mềm mại truyền tới, hắn sóng vai cùng Elena, mỉm cười nói:

- Elena, sau này cứ gọi ta là Alexander, không cần thiết phải gọi là Tôn Phi đại nhân! Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Cảm thấy hơi ấm từ bàn tay của Tôn Phi, Elena cảm thấy mặt mình như có hai luồng hỏa diễm thiêu đốt:

- Alexander…

Hai người không ai nói tiếng nào, không khí trở nên dịu dàng, cảm thấy thời gian như ngừng lại.

Cũng không biết bao lâu, bạch cự lang truyền tới tiếng hú dài, Tôn Phi kéo bàn tay nhỏ bé của Elena tiến về phía trước, chỉ thấy phía trước không gian kỳ bí khổng lồ này xuất hiện một vực sâu rộng chừng trăm mét, đáy vực mơ hồ có tiếng thét truyền đến, nhưng căn bản không thể nhìn rõ phía dưới rốt cuộc có cái gì, Tôn Phi lấy một cục đá ném xuống dưới, mười mấy phút sau cũng không có tiếng vang trở lại.

- Vực này… Thật sự là quá sâu!

Tôn Phi và Elena thấy thế đồng thời hít một hơi lãnh khí.

Cảm thụ được từng luồng không khí lạnh trong vực sâu truyền tới, hai người tính toán tột cùng phía dưới vực sâu này như thế nào, trên này đã lạnh rồi, càng hướng xuống dưới khẳng định sẽ càng rét lạnh, lấy thực lực trước mắt của cả hai người chỉ sợ đi xuống một cây số thôi sẽ hóa thành tượng băng, không thể có một tia may mắn.

Tôn Phi tự hỏi, hướng tầm mắt nhìn về phía đối diện vực sâu.

Có lẽ là do tâm ý tương thông, Elena nháy mắt biết được ý tứ của Tôn Phi, giương cung cài tên, phần phật một tiếng, một đạo tên lửa bắn ra xa, mũi tên mang theo xích hồng sắc hỏa diễm nháy mắt chiếu sáng vùng không gian tối đen, theo mũi tên bay qua, phía đối diện vực sâu hiện rõ trong tầm mắt hai người.

Là một vách đá không nhìn thấy đỉnh, phi thường bóng loáng, như một khối gương thật lớn nằm tại đó.

Khiến hai người Tôn Phi cực kỳ rung động chính là, vách đá này cũng không phải nguyên vẹn, trên bề mặt của nó là chi chit động khẩu đen ngòm như tổ ong, tựa như từng đầu cự thú núp trong bóng tối mở ra cái miệng to như cái chậu máu chờ đợi con mồi vậy, âm trầm khủng bố, có vẻ quỷ dị không nói nên lời.

- Để ta đi trước!

Elena nói.

Tôn Phi nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, lắc đầu nói:

- Chờ một chút, ta có biện pháp… Nhìn tình huống đối diện rồi nói sau!

Nói xong, Tôn Phi chỉ huy Ô Nha đang xoay quanh trên đỉnh đầu bay về phía vách đá, cẩn thận lựa chọn một cái động khẩu hơi lớn rồi đi vào.

Ngoài ý muốn Tôn Phi chính là, khi vào trong sơn động, cái đầu tiên nhìn thấy cũng không phải là đường đá lởm chởm gập ghềnh như trong tưởng tượng, trước mắt hiện ra một con đường bằng phẳng giống như con đường mà mình thường đi, thập phần chỉnh tề, hiển nhiên là đã trải qua công nhân tu sửa mà hình thành, không phải là thạch động thiên nhiên.

Ô Nha tìm tòi một hồi ở bên trong, không có phát hiện nguy hiểm gì, sau đó, dưới sự chỉ huy của Tôn Phi, Ô nha bay ra tìm tòi mười mấy cái thạch động nữa, kết quả là mấy thạch động giống hệt thạch động đầu tiên, đều có con đường nhân tạo. Đến lúc này, Tôn Phi đã hoàn toàn có thể đoán được, hàng ngàn sơn động trên vách đá là do con người mở ra.

Rốt cuộc là ai, vì sao lại phải kiến tạo nhiều sơn động như thế ở đây?

Muốn rõ ràng vấn đề này, chỉ có cách là tiến vào những con đường đó cẩn thận thăm dò một phen.