Quốc Sư Sủng Thê Thành Nghiện

Chương 20: Nhân Quả Của Dư Gia



Đạo sĩ muốn dùng ảo thuật nho nhỏ học được trộm mang người trong lòng

đi, nhưng mà người trong lòng mấy năm nay ở Dư gia ăn sung mặc sướng,

đâu nguyện ý vứt bỏ vinh hoa phú quý này. Hai người cân nhắc, nghĩ ra độc

kế, đầu tiên là hạ dược cho Dư lão thái gia, lại để đạo sĩ ra mặt mang đi đích

tử, gia nghiệp to như vậy đã thuận lý thành chương tới tay bọn họ.

Nhưng không nghĩ tới đạo sĩ bên này mới vừa được tới tay, người trong

lòng liền trở mặt phân rõ quan hệ với hắn, còn tìm người tới lấy tính mạng

bọn họ.

Mất công đạo sĩ làm một ít trò mèo, chỉ què một chân, vẫn chưa bỏ mạng.

Từ đó về sau, bọn họ

rời khỏi kinh thành, đạo sĩ què một chân cả người âm trầm rất nhiều, đem

tức giận toàn bộ phát tiết lên người trưởng tử Dư gia, gã bị mù mắt và còng

lưng đều là đạo sĩ ban tặng.

Qua mười mấy năm, đạo sĩ mang theo trưởng tử Dư gia đã trưởng thành

thay hình đổi dạng lại trở về kinh thành, ở chỗ không xa Dư gia mở một cửa

hàng quan tài, tính toán chậm rãi trả thù tiện nữ nhân kia.

Nhưng người định không bằng trời định, thân thể đạo sĩ càng ngày càng

kém, hắn biết mình đại nạn buông xuống, không cam lòng cứ như vậy chết

đi, liền dùng một chút sinh mệnh cuối cùng, lấy mệnh hạ chú, phá khí vận

của Dư gia.

Đạo sĩ đã chết, Dư gia chậm rãi cũng không còn huy hoàng ngày xưa, người

mù vốn định nhận tổ quy tông, nhưng gã không ngờ tới lúc thu thập di vật

của đạo sĩ, ngoài ý muốn biết được chân tướng năm đó.

Người mù che đôi mắt đã mù, tê tâm liệt phế gào khan hồi lâu, giờ phút này

gã mới hiểu được đạo sĩ vì sao tàn nhẫn với hắn như vậy, gã vốn là đích tử

duy nhất của Dư gia, lại bị bọn họ biến thành một thứ không ra người

không ra quỷ. Bọn họ lại hưởng thụ hết thảy vốn dĩ thuộc về gã, thế này

làm cho gã làm sao không hận.

Từ khi đó, người mù liền bắt đầu kế hoạch báo thù, có đạo sĩ nguyền rủa

nên vô cùng thuận lợi, đầu tiên là hai tiểu thiếu gia song bào thai của Dư gia

trước sau chết non, trưởng tử, con thứ Dư

gia trước sau phát sinh ngoài ý muốn, sinh ý của Dư gia cũng xuống dốc

không phanh, chỉ có thể

đem toàn bộ hy vọng đặt ở hôn ước với Lâm gia, hy vọng Lâm gia có thể

giúp bọn họ một phen.

Nhưng không nghĩ tới thiếu gia Lâm gia thế nhưng xảy ra chuyện mà chết,

vốn tưởng rằng đã đến tuyệt lộ, nhưng không ngờ lão gia Lâm gia không

biết từ chỗ nào nghe nói chuyện kết minh hôn, khăng khăng phải cho nhi tử

và Dư tiểu thư làm minh hôn. Lão gia Dư gia lại thấy có hi vọng trọng chấn

ngày xưa huy hoàng của Dư gia, đã đáp ứng minh hôn với Lâm gia, lúc này

mới có chuyện về sau. Đến đây, tất cả tiểu bối Dư gia bị huỷ hoại, Dư gia

không còn cách nào xoay chuyển trời đất!

Lưu Kỳ biết được tiền căn hậu quả này, lập tức đi phủ quốc sư khoe

khoang, đem chuyện này thêm mắm thêm muối rồi nói cho Mạc Ly.

Mạc Ly đang vẽ bùa, nghe hắn nói xong, vừa vặn họa xong một tờ, Mạc Ly

nhìn nhìn, không biết suy nghĩ cái gì, Lưu Kỳ đang muốn thò sang xem,

hắn liền cầm giá cắm nến thiêu cháy.



Lưu Kỳ còn chưa nói ra miệng hai chữ keo kiệt, đã nghe Mạc Ly nói:

“Người mù cũng là người Dư gia, đạo sĩ nguyền rủa, hắn đương nhiên cũng

ở trong đó, ngươi có nghĩ tới không, vì cái gì người mù vào lúc sửa sang lại

di vật của đạo sĩ mới phát hiện chân tướng, trừ phi là đạo sĩ cố ý lưu lại

manh mối mà không cần đôi mắt cũng có thể hiểu rõ, hắn là cố ý nói cho

người mù chân tướng năm đó.”

“Đờ mờ!” Lưu Kỳ tròng mắt đều sắp trừng ra, đột nhiên phát giác phía sau

lưng chợt lạnh, nghĩ

tới lời Mạc Ly nói buổi chiều, nhân tâm so với quỷ quái càng đáng sợ.

Mạc Ly lại lần nữa cầm tờ giấy vàng ra vẽ bùa, lần này một bút là thành,

không đốt đi, để ở một cái hộp gỗ.

Mạc Ly đang chuẩn bị đi, bị Lưu Kỳ gọi lại: “Quốc sư, người Dư gia nhờ ta

cầu ngài hỗ trợ phá độc chú của đạo sĩ.”

Mạc Ly lắc đầu nói: “Chú này là đạo sĩ dùng mệnh để hạ, muốn giải chú

đương nhiên phải dùng mệnh để giải, đây là nhân quả của chính Dư gia, ta

hà tất dùng chính tính mạng mình để nghịch thiên sửa mệnh cho bọn họ?”

Lưu Kỳ há mồm muốn nói, lại không biết nên trả lời như thế nào, xác thật,

chính mình tạo nghiệt chính mình phải chịu.

Lưu Kỳ chắp tay sau lưng đi ra phủ quốc sư, vừa đi, vừa ngẩng đầu nhìn

sao trời, nói không nên lời trong lòng là tư vị gì, lòng người khó dò a!

Mạc Ly ôm tiểu tức phụ, cùng nàng nhẹ giọng nói chuyện Dư gia, Thu

Nhuyễn Nhuyễn than nhẹ

vài tiếng, hỏi: “Kỳ thật đạo sĩ nguyền rủa cũng không phải rất lợi hại đi?”

Mạc Ly gật gật đầu, nhấc một sợi tóc ướt của tiểu tức phụ lên ngửi ngửi,

nói: “Đạo sĩ đó trình độ

gà mờ, tuy nói là thật sự nguyền rủa Dư gia, nhưng rốt cuộc vẫn là trình độ

có hạn, trải qua mấy năm lăn lộn như vậy, nguyền rủa cũng biến mất không

sai biệt lắm, nói đến cùng vẫn là nhân tâm quấy phá.”

“Vậy chàng cũng không nói cho bọn họ nguyền rủa đã trừ?”

Mạc Ly thò lại gần hôn tiểu tức phụ, trên khuôn mặt trắng nõn của nàng lưu

lại một mạt vết ướt, nói: “Ta tạm thời còn không muốn nói cho bọn họ.”

Thu Nhuyễn Nhuyễn sửng sốt, ngay sau đó hiểu được, hắn đây là đang bất

bình cho người mù, nhưng sau đó người mù lại làm những việc này, không

phải đều đã trả thù rồi?

Thu Nhuyễn Nhuyễn đang muốn hỏi, chỉ nghe hắn nói tiếp: “Người mù là

tự sát, thân mình Dư

tiểu thư không phải hắn phá.”

Thu Nhuyễn Nhuyễn cả kinh, đây còn có nội tình gì?

“Phá thân mình Dư tiểu thư chính là đại công tử Lâm gia, người mù chỉ là

đồng lõa.”

“Vậy vì sao chàng không nói ra?” Thu Nhuyễn Nhuyễn hỏi hắn.

Mạc Ly sâu không lường được mà nhìn về phía ánh nến đang nhảy lên, nhẹ

giọng nói: “Đương nhiên là có người thu thập hắn.”

Mạc Ly nói đến đây liền không muốn tiếp tục nói, mặc kệ Thu Nhuyễn

Nhuyễn lấy lòng như thế

nào cũng không thổ lộ nửa phần, Thu Nhuyễn Nhuyễn không có cách nào,



chỉ đành tức giận ngủ.

Mạc Ly nhéo nhéo thịt trên mặt tiểu tức phụ, không tiếng động nói một câu:

tức phụ ngốc.

Nếu Thu Nhuyễn Nhuyễn ở đấy, nhất định có thể liếc mắt một cái nhìn ra

Lâm đại công tử có hắc khí vờn quanh, là dấu hiệu lệ quỷ quấn thân.

Mạc Ly từ phía sau ôm tiểu tức phụ, nói: “Nhuyễn Nhuyễn tức cái gì, bất

quá là chuyện râu ria, nàng vì vậy mà giận dỗi với phu quân?”

Thu Nhuyễn Nhuyễn sửng sốt, đúng vậy, nàng biết hay không biết hình như

cũng không sao, tức giận hắn làm gì?

Mạc Ly thấy tiểu tức phụ nghĩ thông suốt, liền thò lại gần muốn hôn nàng,

Thu Nhuyễn Nhuyễn ngoan ngoãn cho hắn hôn, cho hắn sờ, hai người đúng

là hết sức tình nùng, đột nhiên truyền đến tiếng hô lớn, lại là Lưu Kỳ.

Mạc Ly lúc này thật ra không tức giận, kéo tiểu tức phụ mặc xong xiêm y,

nói: “Nhuyễn Nhuyễn vừa mới không phải oán trách ta không nói cho nàng

ai sẽ thu thập hắn sao, giờ đáp án đã tới.”

Lưu Kỳ vừa mới cảm thán rất nhiều xong, quyết tâm đi Noãn Hương Các

sung sung sướng sướng, thả lỏng một chút, quần mới vừa cởi, còn chưa vào

động đã nghe người ta nói là có người muốn nhảy lầu, loại chuyện náo nhiệt

này làm sao có thể thiếu hắn. Hắn xách lưng quần liền chạy tới xem náo

nhiệt, không nghĩ tới người muốn nhảy lầu thế nhưng là đại công tử Lâm

gia.

Chỉ thấy hắn thất hồn lạc phách mà đứng ở trên đỉnh một tòa lâu của Noãn

Hương Các, những người này khuyên thế nào hắn cũng không để ý, cứ như

vậy đứng ngây ngốc, đột nhiên, hắn cười quỷ dị, thả người nhảy xuống.

Lưu Kỳ ở góc độ đó, vừa vặn nhìn thấy rành mạch cái cười kia của hắn, tức

khắc sợ tới mức giật mình đờ ra, vẫn là tú bà tử lớn giọng gọi hắn hoàn hồn

lại.

Tú bà đang mắng quy công, trách cứ hắn ta không để đồ đạc tử tế, thế

nhưng để người khác lên nóc nhà tự sát. Quy công cũng đang buồn bực, nói

với tú bà thang lên nóc tiểu lâu đã sớm cất đi, trừ phi người nọ là người

giang hồ, biết công phu, bằng không không có khả năng leo lên được.

Đại công tử Lâm gia kia bộ dạng nhược kê, nói từng học công phu thì kẻ

ngốc cũng không tin, Lưu Kỳ liền ý thức được không thích hợp, có thể là

gần đây đã trải qua quá nhiều chuyện kỳ

quái, hắn vội chạy tới phủ quốc sư.

Mạc Ly cũng không đi xem hiện trường, ngược lại lôi kéo tiểu tức phụ đi

thư phòng, Lưu Kỳ

buồn bực đuổi theo, chỉ thấy Mạc Ly lấy ra một tấm hoàng phù từ hộp gỗ

nhỏ, Lưu Kỳ có ấn tượng, đây là tờ lúc trước hắn nhìn thấy Mạc Ly vẽ.

Chỉ thấy Mạc Ly dưới chân đi bước thất tinh, kiếm chỉ vào phù, kết mấy cái

dấu tay, trong miệng lẩm bẩm, Lưu Kỳ nhìn kỹ, cùng học động tác của hắn,

đột nhiên cảm thấy phía sau lưng có khí lạnh vèo vèo, hắn đang muốn mở

miệng hỏi, vô tình thoáng nhìn ánh nến bên cạnh, chỉ thấy ánh nến lay động

ở nơi không có gió, một vùng tối dưới bóng đèn đã có thêm một “Người”…

Là tiểu công tử Lâm gia chết đã lâu ngày! Trượng phu quỷ của Dư tiểu thư!

Lưu Kỳ bị dọa đến đặt mông ngồi bệt dưới mặt đất, cũng không đứng lên

nổi, vội bò về phía Mạc Ly bên kia.