Quay Về Quá Khứ

Chương 39



Một đêm không nói chuyện, nhóm phù thủy và Nhân Mã bình yên vô sự ở cùng nhau, ngày hôm sau, sau khi ăn sáng mọi người liền tạm biệt Nhân Mã lên đường.

Vào thời điểm mặt trời lên cao như thế này, Nhân Mã vẫn mở miệng nhắc tới Sao Kim, Sao Hỏa, may mà bọn bọ nhiệt tình chỉ đường đến bộ tộc Người Sói cho mọi người. Đối với Nhân Mã, loại hàng xóm thô lỗ này cũng không tốt lành gì. Nếu có người có thể thuyết phục bọn họ dời đi bọn họ sẽ càng vui hơn.

“Các bạn phù thủy, Sao Hỏa sáng ngời nói cho tôi biết, sau khi việc của các bạn và Người Sói hoàn thành, nếu đi theo hướng Tây sẽ có thu hoạch không nhỏ, nơi hoa Hogwarts nở rộ sẽ trở thành vinh quang của các bạn.” Cuối cùng tộc trưởng Nhân Mã nói với nhóm phù thủy khi tiễn mọi người ra khỏi bộ tộc. Đương nhiên ông cũng có một câu để ở trong lòng không nói ra, khi mọi người tìm được nơi hoa Hogwarts nở rộ, tộc của ta cũng sẽ có một mảnh đất an bình mà sống.

“Nơi hoa Hogwarts nở rộ, nơi vinh quang của chúng ta bắt đầu, chẳng lẽ tại nơi đó sẽ có rồng hay quái vật linh tinh gì đó để cho chúng ta đi đối phó ư. Nếu như vậy kỵ sĩ Gryffindor vĩ đại nhất định sẽ cầm kiếm trong tay tiến lên đánh bại chúng.”

Đi rất xa khỏi bộ tộc Nhân Mã, Godric còn đang tự hỏi ẩn ý trong câu nói cuối cùng của lão tộc trưởng kia. Anh không biết lời của anh sẽ trở thành sự thật, khi bọn họ tìm được Hogwarts, thật sự phải đối mặt với một sinh vật rất mạnh nào đó.

Salazar để ý nhiều đến lời của lão tộc trưởng, y đã biết sau khi giải quyết xong chuyện Người Sói mục tiêu kế tiếp của bọn họ là gì, chỉ cần có thể cùng bạn bè ở một chỗ, đi nơi nào cũng không sao cả.

Salazar lấy một viên kẹo trọng hộp cho vào miệng, thuận tiện nhìn qua Snape vẫn không nói chuyện từ khi nghe được lời tộc trưởng Nhân Mã nói.

Severus có chút kỳ quái, chẳng lẽ anh ấy không thích lời cái lão nửa người nửa ngựa kia ư, vậy được rồi, làm bạn của Severus, y cũng ghét đám Nhân Mã là được. (NN: ôi iu a Sal quá đi mất, >.< ngốc ngốc hihi. Anak: Uhm, nếu gs biết vì một cái ngẩn người mà định hướng cho toàn một thời đại ko biết gs sẽ khóc hay cười =)) Nhưng thật là Sal dễ thương quá mức:”>)

Bởi vì Snape vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, ngài Salazar Slytherin vĩ đại đã có một quyết định to lớn, đó là ghét tất cả Nhân Mã. Sau đó, khi trường học pháp thuật Hogwarts thành lập, Nhân Mã đáng thương lúc di chuyển đến rừng Cấm suy nghĩ cẩn thận như thế nào cũng không có nghĩ ra, rõ ràng khi những phù thủy vĩ đại đi ngang qua bộ tộc, bọn họ được chiêu đãi rất tử tế mà, nhưng vì sao ngài Slytherin vĩ đại không muốn nhìn thấy bọn họ vậy. Cũng bởi vì thái độ của Chủ nhiệm đời thứ nhất làm cho sau này đệ tử tốt nghiệp từ Slytherin đều không thích Nhân Mã.

Phù thủy rất đáng ghét, phù thủy xuất thân Slytherin càng đáng ghét hơn, đây là một câu mà bộ tộc Nhân Mã trong Rừng Cấm truyền lưu hơn một ngàn năm. Vô hình chung, giữa Slytherin và Nhân Mã xuất hiện một bí mật ngàn năm không thể hiểu, mà Snape cũng không biết, chỉ là tâm trạng anh hơi phức tạp.

Hogwarts cuối cùng đã xuất hiện, mặc dù là từ Nhân Mã giả cằn nhằn nói ra, nhưng vẫn để cho hai trong bốn nhà sáng lập nghe được, như vậy sau khi giải quyết vấn đề của Người Sói, bọn họ nhất định sẽ lên đường tìm kiếm nơi hoa Hogwarts nở rộ. Trường học pháp thuật Hogwarts sẽ như trong lịch sử được thành lập, coi như là anh đã hoàn thàn nhiệm vụ Merlin giao cho.

Thế nhưng lịch sử vẫn luôn không thay đổi, lúc bốn vị phù thủy khăng khít thành lập Hogwarts, có phải hay không sẽ như lịch sử đã viết vì đủ loại lý do khác nhau, mà phát sinh chia rẽ, sau đó Slytherin giận dữ bỏ đi, khiến hai nhà Slytherin và Gryffindor ngăn cách ngàn năm không thể hòa giải? Snape lo lắng nhìn thoáng qua, anh thấy vẻ mặt thỏa mãn ăn kẹo của Salazar, sau đó nhận được một cái mỉm cười của đối phương khiến anh lại quay đầu trở lại.

Lúc này vẫn đang lo lắng cho tương lai, Snape hoàn toàn quên lịch sử từ lúc anh xuất hiện ở ngàn năm trước đã xảy ra lệch lạc. Thành lập Hogwarts cũng không chỉ có bốn phù thủy vĩ đại, mà cũng có anh – Severus Snape, vì sự xuất hiện của anh lịch sử đã bị bẻ cong phát triển theo một hướng khác.

Godric chỉ có thể tính là một tên mù đường bẩm sinh, bởi vì nếu so với đường chính xác mà tốn nhiều công sức, thì ở thời điểm cuối cùng anh vẫn có thể đi đến được nơi nên đi.

Bộ tộc Người Sói cách rừng rậm Nhân Mã ẩn cư cũng không xa, chẳng qua nếu dựa theo con đường Vampire chỉ cho Godric, bọn họ căn bản sẽ không gặp bộ tộc Nhân Mã, cũng sẽ không lãng phí công sức mở đường cả một ngày. Cũng may khi rời khỏi bộ tộc Nhân Mã, bọn họ đã xác định lại con đường đi qua bộ tộc Người Sói với Nhân Mã, hơn nữa lần này trừ Godric, Snape và Salazar cũng nghe được. Quả nhiên là ba cây chụm lại nên hòn núi cao, bọn họ rời bộ tộc Nhân Mã rồi đi nửa ngày rốt cục cũng đi tới bên ngoài bộ tộc Người Sói.

Bộ tộc Người Sói ở trong một thũng lung bốn phía là núi vây quanh, đứng trên đỉnh núi cao, Snape và mọi người đánh giá nơi ở của Người Sói dưới chân núi kia, ai cũng không nói gì. Sau một lúc lâu Godric mới táo bạo nói, “Đám Vampire chết tiệt đó lừa gạt chúng ta, bộ tộc Người Sói này không giống như lời bọn họ nói chỉ có bốn năm mươi người. Từ phòng ở còn có người đi tới đi lui phán đoán, đây là một bộ tộc Người Sói lớn, số lượng có thể đến năm sáu trăm, bỏ qua người già, phụ nữ và trẻ nhỏ tớ đoán chừng Người Sói thành niên có thể chiến đấu cũng không dưới ba bốn trăm người.”

Godric hung hăng nắm chặt bảo kiếm không rời, “Trở về tớ nhất định phải chặt đám dơi đáng ghét này thành củi đốt.” Godric chậm rãi đè nén lửa giận vì bị lừa gạt trong lòng, anh nhìn về phía hai người bạn. “Các cậu định làm gì đây?”

Tuy là làm phù thủy hay là kỵ sĩ, Godric Gryffindor cũng không phải một người sẽ dễ dàng lùi bước, nhưng anh cũng là một người rất quý trọng tình bạn. Đã biết kẻ thù bọn họ đối mặt so với trước nhiều hơn mười lần, như vậy nguy hiểm cũng tăng lên mười lần, anh không hy vọng bạn mình bị gặp nguy hiểm. Nếu bạn mình lựa chọn rời đi, anh cũng sẽ đi theo. Giữa tình bạn và vinh dự, anh sẽ chọn cái trước, hơn nữa tuyệt không chần chờ.

Snape vẫn đang nhìn bộ tộc Người Sói dưới chân núi, “Tôi mới thay đổi một loại độc dược, vừa lúc cần một ít vật thí nghiệm thuốc.”

Snape nói không chút để ý, nhưng tay của anh đã có chút run rẩy, đó không phải vì anh sợ hãi. Chỉ là anh suýt nữa đã bị Remus Lupin giết chết, sau đó lại cùng làm việc với Tử thần Thực tử Fenrir Greyback hung ác hơn Lupin không biết bao nhiêu lần, trong lúc đó từng bị đối phương đe dọa vô số lần. Giống như là người một lần bị bỏng sẽ sợ lửa, tuy rằng Snape không sợ Người Sói, biết đủ loại tập tính Người Sói, giờ phút này còn có độc dược có thể đối phó Người Sói, anh vẫn rất ghét đối mặt với Người Sói.

Thế nhưng, qua vài năm ở chung, Snape sớm đã bỏ qua hình tượng bốn nhà sáng lập truyền thuyết trong mắt mình, anh chân thành xem họ là bạn. Godric so với phù thủy lại càng giống kỵ sĩ, Rowena tuy rằng yêu thích đọc sách nhưng cũng không mọt sách đến ngốc, Helga ôn hòa thiện lương nhưng cũng rất ranh mãnh, về phần Salazar… Snape nhìn thoáng qua Salazar lần thứ hai lấy ra một viên kẹo, không đáng bình luận.

Cũng bởi vì là bạn bè, Snape rất hiểu biết tính yêu mạo hiểm của Godric, anh biết nếu cứ rời đi như vậy, Godric nhất định sẽ không cam lòng. Hơn nữa bản thân anh cũng muốn biết loại độc dược mới của mình có tác dụng đối với Người Sói hay không. Ta chỉ vì tìm một ít vật thí nghiệm miễn phí mà thôi, Snape cuồng độc dược không được tự nhiên tìm lấy cái cớ, anh sẽ không thừa nhận là vì mình lo lắng cho bạn bè.

“Anh ghét Người Sói sao?”  Salazar không trả lời Godric, ngược lại hỏi Snape. Tuy rằng động tác của Snape rất kín đáo, nhưng Salazar vẫn chú ý tới bàn tay giấu trong tay áo của Snape đang siết chặt.

Snape lập tức mở to hai mắt nhìn, anh hít sâu một hơi, hung hăng mà phun nọc độc với người sáng lập nhà mình, “Ngài Slytherin vĩ đại, có phải ngài… hấp thu quá nhiều đường, đến nỗi bộ não thông minh của ngài cũng bị nước đường chiếm lĩnh hay không, từ đâu mà ngài cho ra kết luận, tôi sẽ sợ mấy tên lông xù này.”

Salazar không phản bác, sau khi Snape nói xong, y bình tĩnh nhìn anh, tiếp đó, nhấc chân chuẩn bị xuống núi. Severus, anh không biết, chỉ có thời điểm trong lòng anh không ổn mới có thể nói chuyện với tôi như vậy.

Snape thấy không thích hợp, vội vàng kéo Salazar, “Anh muốn làm gì?”

“Đi giết chúng.” Salazar nhìn ánh mắt đen như hắc thạch của Snape, “Anh không thích chúng, tôi sẽ giết sạch, như vậy sẽ làm anh vui.”

Snape nói không ra lời, giữa hai người bọn họ dường như tràn ngập không khí nào đó. Thế nhưng loại không khí này bị Godric rảnh rỗi đứng xem một bên phá vỡ, “Salazar, cậu rất giống một ông chồng đang dỗ vợ vui vẻ nha!” (NN: =)) chính nó Gody thực thông minh ah~ *xoa xoa đầu*)

Bởi vì câu này, anh nhận được hai ánh mắt như muốn giết người của cả hai, khiến anh phải rụt người.

“Vợ? Kỵ sĩ Gryffindor đáng thương, ngài đã già nua tới nỗi mắt mờ phải không, ngài xem tôi giống người vợ chỗ nào? Tôi muốn thương cảm thay cho thanh kiếm của ngài, bởi vì chủ nhân của nó đã không còn sức mà nâng nó lên.”

Salazar không nói gì, y đang tự hỏi lời Godric nói. Y từng nghe con rắn nhỏ kỳ quái ở chung thật lâu kia nói qua, quan hệ bạn đời rất thần thánh. Cảm giác sẽ rất tốt nếu dùng loại quan hệ này cho y và Severus. (NN: Sal đã giác ngộ hố hố~~)

“Ha ha, tớ chỉ đùa thôi, chúng ta vẫn nên nghĩ phương án hành động đi.” Godric âm thầm lau mồ hôi lạnh, đi ra ngoài với Severus rất áp lực nha. Helga và Nana các cậu ở nơi nào, tớ rất nhớ các cậu đó.

Trong thung lũng Godric yên tĩnh, Rowena và Helga đang hưởng thụ hương vị trà bánh ngọt ngào, cùng nhau nhiệt tình thảo luận về một quyển sách nhỏ.