Quay Đầu

Chương 121



Cũng không được bao lâu, cô vừa nhìn thấy nụ cười của anh, liền hít thở gấp gáp hơn, tim đập chậm mất một nhịp, trong mắt cô cũng không còn nhìn thấy được cái gì khác nữa, bây giờ đổi lại là anh bắt gặp được thời điểm ngẩn người của cô: “Nhan Duệ, có phải anh nên giải thích một chút tại sao em chỉ lên lầu xem chừng con gái, sau khi xuống dưới đã không thấy bóng dáng của anh đâu hết vậy?” Bàn tay trắng nõn đem cái gạt tàn thuốc trên khay trà để qua một bên, cô rất hài lòng khi thấy bên trong không có tro thuốc lá, chứng tỏ anh cũng thật biết nghe lời, không có lén hút thuốc, càng không có ‘hủy thi diệt tích’ xóa bỏ hết mọi dấu vết.

Nhan Duệ bị hỏi đến, mặt mày choáng váng, ho hai tiếng, không biết nên trả lời như thế nào, đầu óc xoay chuyển nhanh nhạy từ trước đến giờ trong nháy mắt cũng bị kẹt lại: “Chuyện này...... Anh, là anh...... Là bởi vì......”

Con trai đang ở trong ngực cũng đột nhiên bật cười: “Ba, ba đừng có làm bộ làm tịch nữa..., rõ ràng ba sợ đi khám bác sĩ nha, đúng không?"

Nghe vậy, Nhan Duệ gật đầu thật mạnh: “Đúng, đúng, đúng vậy, chính là như vậy.”

Ninh Vi Nhàn hé mắt: “Thật sao?”

“Ừ, ừ, ừ!” (quynhle2207—diễn đàn)

Đôi mắt xinh đẹp đảo một vòng: “Vậy em tin anh rồi.” Nhan Duệ vừa thở nhẹ một hơi, cô liền bỏ thêm một câu: “Như vậy sau khi làm xong, chúng ta sẽ đi ăn cơm trước, rồi sau đó mới về nhà, bác sĩ vẫn còn đang chờ anh.”

“Vi Nhàn...... Anh có thể không khám bác sĩ được không? Anh cảm thấy anh không có việc gì đâu, cũng chỉ là ngủ không đủ mà thôi.”

“Không được.” Ninh Vi Nhàn không hề nghĩ ngợi gì liền phản đối, thuận tiện cũng quay qua con trai ngoắc ngoắc tay: “Ninh Ninh, đến đây với mẹ, đừng quấy rầy ba làm việc.”

Nhan Ninh dạ một tiếng, từ trên đùi ba mình nhảy xuống, liền dính đến bên cạnh Ninh Vi Nhàn, nằm sấp trên đùi của cô, chơi điện thoại di động. Sau khi bị từ chối, cả người của Nhan Duệ giống như sắp sụp đổ, thật ra thì anh cũng không phải là sợ khám bác sĩ, mà là mấy ngày qua anh luôn cảm thấy mình không được tập trung, lại thêm mất ngủ nghiêm trọng, mặc dù trong lòng anh biết đây cũng không phải bệnh gì lớn lao, nhưng anh vẫn không kìm lòng được mà sợ hãi, lỡ như, lỡ như anh bị bệnh gì đó rất nặng thì phải làm sao đây? Anh còn có tư cách gì mà giữ Vi Nhàn bên cạnh mình chứ, anh còn có thể đứng ở lập trường như thế nào để cầu xin cô cho anh thêm một cơ hội nữa? Không, tuyệt đối không được, anh sẽ không bao giờ để chuyện như vậy xảy ra, mặc kệ tỷ lệ chuyện này có thể xảy ra là bao nhiêu, anh cũng không để nó xảy ra!

Bởi vì hai mẹ con Ninh Vi Nhàn đến, Nhan Duệ hoàn toàn mất hết tâm tình để làm việc, anh cầm bút ngu ngơ nửa ngày cũng không có nhìn xuống, cuối cùng ký cái tên cũng thật vất vả, sau khi bình tĩnh nhìn lại, thì ra là viết thành tên của vợ mình: “Vi Nhàn...... Em có đói không?” Ngoài miệng hỏi vợ mình có đói bụng không, tay anh đã ấn xuống điện thoại trong công ty để cho thư ký đưa nước trái cây và sữa tươi tới. Mới vừa rồi, ở trên đường, Nhan Ninh đã ăn một cây kem lớn, đột nhiên muốn đi toilet, liền từ trong lòng mẹ nhảy ra, bỏ chạy tới nhà vệ sinh. Ninh Vi Nhàn bưng ly nước trái cây lên uống một hớp, sau đó đứng dậy. Thân hình cô thon dài, dáng vẻ lại xinh đẹp tuyệt trần, ngay cả đi bộ thôi nhìn cũng rất đẹp, Nhan Duệ si mê nhìn Ninh Vi Nhàn đi về phía mình, bàn tay nắm bút cũng cứng ngắc, chỉ là ngước mặt chớp chớp đôi mắt xinh đẹp đào hoa, rất muốn cười lại không dám cười, muốn lấy lòng cô cũng không biết làm sao để lấy lòng, trên mặt liền toát ra một loạt biểu cảm rất kỳ quái, Ninh Vi Nhàn đi tới bên cạnh anh, khóe miệng khẽ nâng lên một nụ cười yếu ớt, từ từ đặt tay lên vai anh, giọng nói mơ hồ có chút bất đắc dĩ: “Anh không cần phải căng thẳng như vậy đâu, em cũng sẽ không ăn anh đâu mà.”

Nghe như vậy, Nhan Duệ giống như có nỗi khổ mà không thể nói, anh làm sao lại sợ cô ăn mình chứ, chỉ là anh sợ mình không thể khống chế được lại đem cô ăn sạch nha! 

Trên vai anh là đôi tay nhỏ bé mảnh khảnh vô cùng ấm áp và mềm mại, Nhan Duệ không thể kìm lòng được buông lỏng bàn tay đang cầm bút, bao phủ bàn tay của Ninh Vi Nhàn đầy che chở: “Vi Nhàn......” Anh còn đang muốn nói chuyện, thì của phòng vệ sinh mở ra, Nhan Ninh hăm hở hoạt bát đi ra, rất tự nhiên, Ninh Vi Nhàn rời khỏi chỗ đứng bên cạnh Nhan Duệ, thay vào đó là rút ra khăn giấy lau tay cho con trai.

Mất đi độ ấm trên người cô, cả người Nhan Duệ liền cảm thấy mất mác. Thật sự anh không có cách nào để tiếp tục làm việc được nữa. Anh đứng dậy, cầm lên áo khoác ở trên ghế dựa mặc vào, một tay ôm vợ, một tay dắt con trai: “Đi thôi, bây giờ chúng ta đi ăn.”

“Ba không làm việc nữa sao?” Nhan Ninh rất kinh ngạc, nháy hai mắt, Ninh Vi Nhàn thấy mắt kiếng của cậu cũng sắp rớt xuống, vội vàng giúp cậu đẩy lên.

“Không muốn làm nữa.” Nhan duệ dẫn vợ con đi ra cửa, cánh cửa vừa mở ra, nhân viên ở tầng trên cùng này cũng rối rít nhìn về phía bọn họ. Trừ cái người đã đưa nước trái cây trước đó, những người nhân viên khác sau khi chứng kiến được ông chủ lớn của bọn họ cũng có một bộ dạng dịu dàng, khuôn mặt hiền hòa thân ái tới như vậy, cũng bị hù dọa đến rớt cả cằm. Mặc dù đã được nghe rằng ông chủ lớn trước kia là một lãng tử đa tình phong lưu, chơi đùa với vô số người đẹp, nhưng mười năm nay lại thủ thân như ngọc, trái với lúc trước, đối với những cô gái đẹp đều có ánh mắt lạnh nhạt, cho nên bây giờ là chuyện gì đây, chẳng lẽ lãng tử lại muốn ‘tái xuất giang hồ’ rồi sao?

Một nhà ba người đi thẳng vào thang máy, đem tất cả những tò mò cùng nghi ngờ quẳng lại phía sau lưng ── dù sao thì chuyện đó với bọn họ cũng không có quan hệ gì hết, làm sao bọn họ có thể quản được chuyện đó chứ.

Gần công ty Nhan thị có mấy khu vực có thức ăn nổi tiếng ngon, trong đó có nhà hàng bán cá nướng là đặc biệt nổi tiếng, từ trước đến giờ, người xếp hàng cũng dài đến gần cửa lớn của Nhan thị luôn. Chỉ có điều, chủ nhà hàng là chỗ quen biết trước đây của Nhan Duệ, cũng là một trong những người bạn xấu của Nhan Duệ năm đó, sau đó thì trong nhà xảy ra chuyện bị sụp đổ, liền nhảy ra mở nhà hàng cá nướng này, không ngờ việc buôn bán lại có thể càng ngày lại càng tốt như vậy, còn rất nổi tiếng. Bây giờ cũng chí thú làm ăn, cưới được một người phụ nữ hiền lương dịu dàng, có một người con trai, cuộc sống gia đình một nhà ba người cũng trôi qua ổn định thuận lợi. Trước khi Ninh Vi Nhàn tỉnh lại, Nhan Duệ vẫn thường hâm mộ bọn họ, mọi người đều trưởng thành rồi, cũng đã hiểu ra rất nhiều điều, một con người cũng không thể theo đuổi cuộc sống phong lưu lang bạt đó cả đời được. 

Vừa nhìn thấy Nhan Duệ bước vào, A Khang đang gõ máy tính lạch cạch để tính sổ sách đã lộ ra nụ cười thật lớn: “Đã tới rồi, là khách quý nha! Ai cha, vị này không phải là......" Anh ta nhận ra được Nhan Ninh, nhưng cũng đã lâu không gặp Ninh Vi Nhàn, lúc trước, khi còn đi chung với Nhan Duệ, Ninh Vi Nhàn cũng chưa bao giờ xuất hiện, vào thời điểm những tin tức của Nhan Duệ ở mức cao trào lúc trước, có thể thỉnh thoảng thấy hình của Ninh Vi Nhàn xuất hiện trên báo, nhưng cũng đã hơn mười năm rồi, khi nhìn chợt có cảm giác quen mặt, vừa nhìn cũng có thể nhận ra ── dáng dấp của Ninh Vi Nhàn thật sự rất đẹp, rất có phong cách, nhưng quan trọng nhất chính là cô vẫn như năm đó, căn bản là không có già đi chút nào!

“Xin chào, tôi là Ninh Vi Nhàn!”

Lúc nào nơi khóe mắt, đuôi lông mày của cô đều toát ra ý cười, nhưng khi đối mặt với người ngoài, khí chất lạnh nhạt xa cách sẽ tự nhiên lộ ra, làm cho người ta cảm thấy cô luôn ở trên cao, không thể chạm vào, A Khang cũng không tránh được, tay chân có chút luống cuống, anh ta nhìn bàn tay Ninh Vi Nhàn đưa ra, ngón tay thon dài mảnh khảnh lại tao nhã, lòng bàn tay ẩn hiện mấy đường vân nhàn nhạt nhưng thẳng tắp, móng tay màu trắng ngà khỏe khoắn, da tay nhẵn mịn, làm sao anh ta dám nắm lấy đây chứ. (Quỳnh: tác giả diễn tả nghe ghê quá). 

Dĩ nhiên Nhan Duệ có thể nhìn ra, anh cười cười đem tay của vợ nắm trở lại, nửa đùa nửa thật nói: “Anh cũng không cho phép người đàn ông khác nắm tay của em đâu.”

A Khang thở phào nhẹ nhõm, Nhan Ninh nói muốn ăn cá, anh ta rất hào phóng cười cười: “Ninh Ninh muốn ăn, hôm nay chú Khang liền đãi con một bữa miễn phí có được không?"

Hiển nhiên Nhan Ninh liền vỗ tay nói rất tốt, ngay lập tức, A Khang kêu phục vụ tới đưa một nhà ba người bọn họ tới chỗ ngồi. Nhà hàng của bọn họ không có phòng riêng, khách hàng đều ngồi ở sảnh lớn, phục vụ dẫn bọn họ tới một bàn ở gần cửa sổ, đặt xuống toàn bộ bát đĩa đũa muỗng, rồi lại xấp xếp thêm mấy bao khăn giấy, cúi đầu chào một cái rồi mới xoay người đi mất.