Quân Sủng Nan Vi

Chương 24



Editor: Ravine

“Đỗ……”

Lưu Tử Nghiệp đầu lưỡi cứng lại. Đây chính là vị Tể tướng ngút trời của Đại Yến Đỗ đại nhân a! Hắn muốn gọi một câu “Đỗ tướng”, nhưng mới nói được một chữ, ánh mắt hình viên đạn của Đỗ Ngọc Chương liền quét về phía hắn.

Lưu Tử Nghiệp lập tức ngậm miệng.

Vị Tể tướng đại nhân quyền cao đức trọng này chính là nhân vật có quyền lực nhất trong lòng bệ hạ. Nhưng y lại mặc một thân bố y, một mình đi đến, thậm chí còn không mang theo tùy tùng. Có lẽ, y không muốn mình để lộ thân phận của y.

Nhưng có làm lộ thân phận của y hay không, đây chính là là đại nhân vật bản thân không dám đắc tội.

Lưu Tử Nghiệp chạy nhanh vẫy vẫy tay,

“Mau, mau mở cửa! Mời y vào!”

“A?”

Ngục tốt sợ ngây người,

“Không phải nói, trừ phi có ý chỉ của bệ hạ, không ai được phép ra vào thiên lao thăm tù sao?”
“Ngươi thì biết cái gì!”

Đại Lý Tự Lưu tự giám đá văng tên thủ hạ không biết trời cao đất dày này sang một bên, “Quy định đó chỉ dành cho người bình thường thôi! Vị này không giống, đây là một nhân vật có thể kế thừa long ân! Không cho vị này tiến vào, nếu để bệ hạ biết, tội còn to hơn so với cãi lại thánh chỉ!”

……

Lưu Tử Nghiệp đích thân cầm nến dẫn đường, dẫn Đỗ Ngọc Chương đi qua các gian tù tăm tối. Tiếng khóc than của tử tù vang lên xung quanh, cho dù Lưu Tử Nghiệp đã quen với cảnh này, vẫn cảm thấy khó chịu.

Nhưng hắn nhìn lén sắc mặt Đỗ Ngọc Chương, lại không hề khác thường.

—— không hổ là nhân vật tàn nhẫn có thể mặt không đổi sắc mật báo đương kim Thánh Thượng rằng cả nhà mình mưu phản. Sau đó, Đỗ gia cả nhà bị tống vào đại lao, y lại như diều gặp gió, thành Tể tướng của Đại Yến. Thử nghĩ, nếu không phải bụng dạ còn cứng rắn hơn sắt đá, lòng còn đen hơn mực, ai có thể làm ra loại chuyện như vậy?
—— ba năm sau vụ án, vị đại nhân này một lần cũng không hề tới thăm ngục giam. Hôm nay là chuyện như nào? Mặt trời mọc từ hướng Tây sao?

Lưu Tử Nghiệp đương nhiên không biết chuyện Đỗ gia hôm qua thiếu chút nữa bị định sau thu tịch thu tài sản chém đầu cả nhà. Về phần bệnh tình của Đỗ Ngọc Chương càng không cách nào nói đến. Hắn nhìn lén Đỗ Ngọc Chương vài lần, cảm thấy lúc nhìn gần vị Tể tướng đại nhân này, so với trên triều đình từ xa nhìn lại, càng thêm tuyệt sắc động lòng người, làm người hãi hùng khϊếp vía.

Chỉ là dáng vẻ bước chân của y, so với bóng lưng của trích tiên (tiên giáng trần), lại quen thuộc một cách khó nói.

—— giống như, có vài phần tương tự với vị Bạch đại nhân ngự lâm uyển kia?

Thực mau đã tới ngục giam. Lưu Tử Nghiệp ân cần mở cửa lao,
“Đỗ đại nhân, mời!”

“Nơi này nói chuyện có yên tĩnh không?”

“Đây là phòng trong cùng của thiên lao, bốn phía cũng cố ý không an bài phạm nhân nào khác, chính là để yên tĩnh.”

Bốn bề vắng lặng, Lưu Tử Nghiệp nhanh chóng nịnh bợ,

“Đỗ đại nhân, cuộc sống hàng ngày áo cơm của lão đại nhân, hạ quan cũng không dám chậm trễ —— hạ quan ngưỡng mộ nhất là Đỗ đại nhân ngài……”

“Được rồi.”

Đỗ Ngọc Chương ngắt lời hắn.

“Ta đã biết, ngươi đi ra ngoài đi.”

Trong phòng giam, một cụ già cao gầy ngồi dựa lưng vào tường, quay ra hướng cửa phòng giam.

Đỗ Ngọc Chương quỳ xuống, nặng nề mà dập đầu cúi lạy ba cái.

“Con trai bất hiếu Ngọc Chương, khấu kiến phụ thân.”

Đỗ Tuần không nói một lời. Đỗ Ngọc Chương quỳ trên phiến đá phiến cứng rắn, mở miệng nói,
“Phụ thân, nhi tử đã thúc đẩy chuyện hoà đàm biên quan. Lúc này, đoàn tiền trạm đặc phái viên do Man tử phái tới đang trên đường tới đây, nhi tử cũng đã cầu được ý chỉ của bệ hạ, trở thành hoà đàm ngự sứ. Nhi tử nhất định dùng toàn lực ứng phó, đạt thành hoà đàm, mở cửa thương mại biên giới, thực hiện ước nguyện lớn nhất của phụ thân là để biên giới không còn chiến tranh, nhân dân an cư lạc nghiệp.”

Vẫn trầm mặc như cũ. Đỗ Ngọc Chương nhìn bóng dáng của phụ thân, trong lòng đột nhiên dâng lên một trận chua xót. Khi y mở miệng một lần nữa, thanh âm có chút run rẩy.

“Phụ thân…… Nhi tử ba năm này……”

“Tại sao lại là hắn?”

Đỗ Tuần lạnh lùng xen vào, cắt ngang lời nói của Đỗ Ngọc Chương.

“Vì sao ba năm trước đây, ngươi trong thời khắc sinh tử mấu chốt, lại lựa chọn Lý Quảng Ninh?”