Quân Sủng Nan Vi

Chương 13



Editor: RavineTừ phi ngày càng cố ý làm ra mấy động tác mờ ám. Hắn ta lung lay thân mình một chút, giả vờ đứng không vững, ngã vào lồng ngực Lý Quảng Ninh.

“Là nô tỳ đi quá giới hạn, bệ hạ thứ tội.”

Lý Quảng Ninh vốn dĩ đã cau mày, mặt lộ vẻ không vui. Nhưng hắn đột nhiên dường như nghĩ tới cái gì, liếc mắt một cái về phía Đỗ Ngọc Chương. Lúc mở miệng, giọng điệu của hắn lại ôn nhu hiếm thấy.

“Ái phi có phải là đứng lâu rồi hay không, có chút mệt mỏi sao? Chẳng qua chỉ là chạm vào trẫm một chút, ái phi sao lại nói là có tội được?”

Dứt lời, Lý Quảng Ninh đặt đôi tay Từ Yến Thu trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve. Hắn ôn nhu hỏi,

“Ái phi có lạnh không? Trên tay có chút lạnh.”

Trước giờ chưa từng được hoàng đế cưng chiều đến vậy, Từ Yến Thu tâm can mừng rỡ đến run bần bật. Hắn ta vội cúi đầu làm ra vẻ thẹn thùng, nói,
“Nô tỳ mấy ngày nay nhiễm lạnh một chút. Nghĩ đến thân thể có chút yếu, nên tay cũng lạnh chút. Lại để bệ hạ phải lo lắng rồi.”

“Ái phi không thể sơ suất như vậy được. Trời đông giá rét, không thể để bị nhiễm lạnh. Nhất định phải điều trị thật tốt, nếu không sẽ dễ dàng mắc bệnh.”

Lý Quảng Ninh nói đến đây lại ngừng lại. Hắn liếc nhìn Đỗ Ngọc Chương đang quỳ trên mặt đất một cái.

Đỗ Ngọc Chương còn đang cố hết sức chống đỡ mới không bị ngã xuống đất. Nhưng cái lạnh trên mặt đất đã sớm thấm vào cơ thể, hai đùi y sớm đã tê dại, gót chân còn lạnh hơn. Nhưng trên trán y lại đổ đầy mồ hôi, nóng lạnh luân phiên. Tong lòng y rõ ràng, đây chính là từ từ ngấm bệnh. Gặp một trận bệnh tình ồ ạt kéo đến như vậy, chỉ sợ sẽ không dễ dàng qua khỏi.
Lý Quảng Ninh nhìn y, lạnh lùng hừ một tiếng.

“Đỗ Ngọc Chương.”

“……”

“…… Đỗ Ngọc Chương!”

“A?”

Đỗ Ngọc Chương ý thức mơ hồ, đợi đến khi hoàng đế gọi lần thứ hai y mới phản ứng lại được. Nhìn về phía Lý Quảng Ninh, biểu tình trên mặt người nọ lại là một vẻ thâm trầm không vui. Y trong lòng run lên, cúi đầu nhận lỗi.

“Thần biết tội.”

“Ngươi biết tội gì?”

“Thần mới vừa rồi không nên thất thần.”

“Trẫm cùng Từ phi ở đây, thế mà ngươi lại dám thất thần?”

Thanh âm Lý Quảng Ninh chợt cao, mang theo nghiến răng tức giận. Đỗ Ngọc Chương lập tức cảm giác được nguy hiểm tới gần, nhưng y một chút cũng không hiểu —— Lý Quảng Ninh cùng Từ phi khanh khanh ta ta, chính mình trở thành người dư thừa. Y lúc này thất thần thì có tội lớn gì?

Nhưng hiện tại chắc chắn không phải là lúc nói đạo lý. Đỗ Ngọc Chương lại vội cúi người dập đầu lần nữa,
“Thần sai rồi, thần biết tội. Thần không nên thất thần trong lúc kiểm điểm bản thân, cầu xin bệ hạ bớt giận.”

Lý Quảng Ninh lại không hề bớt giận.

Khẩu khí của Đỗ Ngọc Chương không hề có chút gợn sóng nào, lại càng không hề nhắc tới việc Từ phi đang ở đây. Dường như việc hắn cùng Từ phi ái muội một chút cũng không liên quan gì đến y.

Hắn lúc ấy thực sự rất muốn một chân đá văng kẻ ngu dốt này ra ngoài, bắt hắn quỳ trong gió lạnh cho tỉnh lại. Nhưng trước mắt còn có đại sự chưa xong, hắn áp xuống hỏa khí hỏi,

“Ngươi tự kiểm điểm cũng lâu như vậy, đã ngộ ra điều gì?”

“Thần không nên đi quá giới hạn.”

“Còn gì nữa không?”

“Thần nên tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, làm tốt bổn phận của một thần tử. Không nên hành động mù quáng, càng không thể quên đi thân phận của mình, vui mừng đắc ý trước mặt bệ hạ.”
“Ngươi cũng biết ngươi quên mất thân phận!” Lý Quảng Ninh cười lạnh một tiếng, “Không phải ngươi muốn làm một vị quan anh minh lỗi lạc sao? Không chịu khuất phục, một lòng vì nước vì dân? Nếu đã như vậy, hãy thu lại cái dáng vẻ bệnh hoạn đáng thương của ngươi lại cho trẫmi!”

Đỗ Ngọc Chương giật mình. Rõ ràng là cả người phát nóng, nhưng trong lòng lại giống như uống nước đá vào mùa đông, từ đầu đến chân đều lạnh ngắt.

“Thế nào? Còn phải giả ngu cho trẫm xem?” Lý Quảng Ninh trên trán nổi gân xanh dữ dội, "Ngươi giả vờ nhìn cũng giống lắm! Vì cái chức hoà đàm ngự sứ, thủ đoạn nào cũng không chừa! Chẳng qua người nóng lên một chút, liền thuận tiện giả vờ bệnh tật cầu xin trẫm sủng ái? Trẫm kêu ngươi quỳ, ngươi còn lắc lắc lư lư cho ai xem! Đỗ Ngọc Chương, ngươi giao thân cho ta, có phải hay không cũng hoàn toàn chỉ là một cuộc giao dịch!”
“Bệ hạ, thần không có!”

“Không có?”

Lý Quảng Ninh bỏ mặc Từ phi sang một bên, từng bước đi tới trước mặt Đỗ Ngọc Chươngt. Đỗ Ngọc Chương ngẩng đầu, người nọ trên mặt biểu tình dữ tợn, hai ngón tay kẹp vào cằm y như móc sắt, dùng sức nâng mặt y lên.

“Vậy vì sao ngươi lại ở trước mặt trẫm cầu xin sủng ái? Ngươi nói mau!”