Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 105: BIỂU MUỘI PHỈ NHỨ




Trên bầu trời xuất hiện thân ảnh của Sơ Tam, đang từ phương hướng tây nam bay tới nhanh như điện chớp. Không thể không bội phục Ngự Thú Thuật của Nhạc gia vô cùng thần diệu. Còn chưa đến gần tầm mắt, giữa một người một cầm đã mơ hồ có một tia liên lạc tinh thần. Mà Ngũ Sắc Kim Hoàng Tước cũng không cần dò xét vị trí của Nhạc Vũ, đã trực tiếp bay thẳng xuống xuyên qua khu rừng rơi xuống bên cạnh Nhạc Vũ.

Khác với lúc rời đi, bên mỏ Sơ Tam có vài tia vết máu, vùng bụng tròn căng, hiển nhiên đã ăn no chán chê mới về. Bên trong miệng nó còn ngậm một viên kết tinh màu đỏ, không biết nó đã bắt giết loại yêu thú nào. Nhưng có thể ở thời điểm sơ giai lại ngưng kết được yêu lực kết tinh, loại yêu thú kia tất nhiên rất bất phàm.

Nhạc Vũ khẽ mỉm cười, nhận lấy yêu lực tinh viên màu đỏ kia. Sau đó chậm rãi giúp Sơ Tam lau chùi vết máu trên mỏ nó.

Trong lòng hắn rất tò mò, rốt cục là người nào có thể đi xuyên qua sự ngăn trở của những võ sư kia, đi tới địa phương đã được tông tộc phân ra làm cấm địa?

Nghe phương hướng thanh âm truyền tới vừa rồi, là do vị võ sư tuần núi đã kịp thời cố ý gia tăng thanh âm để cảnh báo với hắn. Nhưng mưu đồ ngăn trở lại có vẻ không được kiên quyết cho lắm. Cũng không có vẻ bá đạo cậy mạnh như đối với những tiểu bối vai vế thấp trong gia tộc thường ngày.

Rất nhanh nghi vấn của hắn liền được giải thích. Chỉ mấy phút sau, ba thân ảnh thiếu nữ xuất hiện trong tầm nhìn của hắn. Trong đó nữ hài bên trái chính là muội muội Nhạc Băng Thiến. Mà bên cạnh có một thiếu nữ dung mạo vô cùng xinh đẹp, cũng có thể xem như là người quen trước kia của hắn.

Nhạc Vũ híp mắt, sau đó nghiêng đầu tiếp tục chơi đùa với Kim Hoàng Tước. Hắn thầm nghĩ cũng khó trách mấy vị võ sư tuần núi không thể ngăn trở, mấy võ sư trung cấp có thân phận cao cũng không thấy hiện thân. Điều này cũng chỉ vì Nhạc Băng Thiến là muội muội của hắn, nếu đổi lại là những người khác, cho dù là Nhạc Nghi Chân cùng Nhạc Lâm, muốn ở ban ngày gặp mặt hắn một lần, cũng thật không dễ dàng.

Nhưng trong lòng hắn vẫn có chút nghi ngờ, ngay từ mấy tháng trước Nhạc Băng Thiến đã được tam thúc tổ cùng thập thất thúc tổ chính thức thu nhận tự mình tiến hành chỉ đạo. Gần đây hình như nghe nói bị hai vị lão nhân thao luyện rất thảm. Bình thường thời gian nhàn rỗi của nàng cũng không nhiều lắm, làm sao có thời gian chạy tới chỗ hắn ngay lúc này?

- Mỗi ngày ngươi đến sau núi Nhạc gia thành, chính là vì chơi đùa ở đây sao?

Đúng như hắn suy đoán, trong đó có một thiếu nữ thoạt nhìn tương đối lanh lợi đầu tiên nhảy ra ngoài, vẻ mặt đầy tức giận đứng bên cạnh hắn. Mà phía sau nàng, một thiếu nữ khí chất tương đối văn tĩnh một chút hiện tại trên mặt cũng có vẻ giận tái đi, ánh mắt mang theo tia ảm đạm.

Hai thiếu nữ có tuổi tác tương đương Nhạc Băng Thiến, khoảng chừng mười hai mười ba tuổi. Người nói chuyện chính là biểu muội chân chính của hắn, tôn nữ đích hệ của Lê thành Trương gia, phụ thân của nàng cùng phụ thân của Nhạc Vũ tương giao tâm đầu ý hợp. Nghe nói khi còn bé, cũng rất thân thiết đối với hắn. Thiếu nữ còn lại cũng là biểu muội, nhưng còn có một thân phận khác, đó chính là vị hôn thê trên danh nghĩa của hắn. Tên của nàng rất có ý thơ, gọi là Lý Phỉ Nhứ. Làm cho Nhạc Vũ khi mới gặp mặt, cũng chợt nhớ tới câu thơ của Đỗ Phủ - "Phỉ phỉ hồng tố khinh, túc túc hoa nhứ vãn".

So sánh mà nói, tên của thiếu nữ trước lại có vẻ tục khí không chịu được, vị cậu ruột của hắn lại đặt cho nữ nhi của mình một cái tên cực kỳ bình thường, gọi là Trương Kim Phượng. Mà những tên gọi như vậy, cho dù ở Nhạc gia thành bọn họ tùy tùy tiện tiện cũng có thể tìm ra hai ba ngàn người.

Nhạc Vũ nhíu mày, đưa mắt nhìn muội muội của mình. Nhạc Băng Thiến bĩu môi, quay đầu nhìn qua:

- Huynh cho rằng muội rất rỗi rảnh? Phỉ Nhứ nói nhất định gặp một lần trước khi rời đi, thuận tiện nhìn xem ban ngày huynh hay làm gì. Còn nữa, do mẫu thân nói cho hai người gặp mặt cũng tốt…

Trong lòng Nhạc Vũ chợt thấy thả lỏng. Nhưng khi nghi vấn vừa giải khai, lại có chút ít phiền não nảy sinh. Dì dượng của hắn tuy là người cực kỳ lợi thế, nhưng tính tình của nữ nhi lại dị thường dịu dàng, không tục khí như những nữ hài khác. Mới tới đây được gần một tháng, đã làm cho tuyệt đại đa số người hầu trong nhà cũng đều thích vị "chủ mẫu" tương lai này. Mà Nhạc Trương thị tuy vẫn còn oán hận đối với hôn sự này, nhưng cũng không còn vẻ phản đối kiên quyết như lúc trước.

Theo hắn xem ra, đây hoàn toàn là sự phiền toái. Hôm nay trong mắt Nhạc Vũ ngoại trừ dốc hết toàn lực tăng cao thực lực của mình, không còn để ý đến chuyện gì khác.

Ngoại trừ nhu cầu được quyền sinh tồn, hắn cũng muốn đi tham quan thế giới này một chút. Trăm vạn dặm băng nguyên xa xôi phía bắc, ba mươi ba châu phía nam cùng Nam Hoang. Còn có chút ít truyền thuyết về thần thú được ghi lại trong sách, tiên sơn linh đảo, có thật sự tồn tại hay không.

- Ta ở chỗ này làm gì? Cần ngươi tới quan tâm?

Cười lạnh một tiếng, Nhạc Vũ dùng một câu nói trực tiếp cứng rắn quát lại. Cho dù đối tượng chỉ là một thiếu nữ còn nhỏ hơn hắn một nửa, cũng không ý nghĩa hắn hoàn toàn không nổi giận. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

Bất quá ngay sau đó, hắn lại cau chặt mày. Chỉ thấy Lý Phỉ Nhứ vừa thoáng lộ vẻ tức giận, nhưng ngay lúc đó trong mắt chợt hiện lên vẻ kinh dị nhìn về hướng những lỗ thủng trong khu rừng, còn có chút ít gỗ vụn ngay bờ suối đối diện.

Ngay khi những võ sư tuần núi dùng phương thức hỏi tên ngăn trở cùng trì hoãn mấy người Nhạc Băng Thiến đi tới, bên này dấu vết phát động Triền Ti Chú đã bị ba người hợp lực dọn dẹp sạch sẽ. Tất cả Huyền Huyết Đằng cũng bị mấy vị võ sư mang đi. Nhưng chỉ có những mảnh gỗ vụn kia, còn có bãi cỏ bị Huyền Huyết Đằng sinh trưởng đè bẹp, trong lúc nhất thời thật khó thể xử lý.

Ở ngày thường, tự có người chuyên môn tới giúp hắn dọn dẹp những thứ này. Nhưng hôm nay thời gian lại không kịp làm việc đó.

Trong lòng Nhạc Vũ vạn phần bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng. Hắn vốn không có ý định nói chuyện nặng nề với Lý Phỉ Nhứ, nhưng hôm nay xem ra không muốn làm ác nhân cũng không được.

Hắn biết nữ hài trước mặt có tính cẩn thận, chỉ sợ không chú ý sẽ bị nàng nhận ra được điều gì. Nếu như chỉ vẻn vẹn là như thế cũng không có gì khẩn yếu, dù sao sự chuẩn bị của Nhạc gia thành căn bản đã xong từ lâu.

Nhưng nữ hài này quan tâm hắn quá mức như vậy, cũng đã vượt qua khỏi điểm mấu chốt của hắn!

Thuận tay ném ra một viên linh dược, tạm thời cho phép Sơ Tam rời đi. Sau đó Nhạc Vũ đứng lên, khóe môi hơi lộ ra ý cười nhẹ.

- Nhứ nhi biểu muội! Ý của ngươi thế nào ta nghĩ ta có thể đoán được một chút. Nhưng có đôi khi duyên phận nếu đã bị chặt đứt, vậy thật sự rất khó kết nối trở lại. Chuyện gặp riêng này ta xem là không cần thiết nữa!

Giờ phút này Trương Kim Phượng đứng bên cạnh hắn, sắc mặt biến thành một mảnh xanh mét. Bất quá Nhạc Vũ cũng không hề để ý tới, khẽ cười, bước tới trước người Lý Phỉ Nhứ.

- Hơn nữa nếu lúc đầu dì bên nhà đã đồng ý đem lễ hỏi trả lại cho nhà ta, như vậy việc hôn sự này cũng đã xem như chấm dứt. Biểu muội nói có phải như vậy hay không? Chẳng lẽ nói dì cùng dượng lại thực sự cho là cô nhi quả mẫu nhà chúng ta lại tệ tới mức độ này?

Trong tích tắc, con ngươi Lý Phỉ Nhứ chợt chuyển động, trên mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên. Nàng mấp máy đôi môi muốn nói gì đó, nhưng lại thôi, lúc này Nhạc Vũ cũng đã xoay người.

- Xin mời hai vị trở về đi! Nếu như hai vị biểu muội muốn tới Nhạc gia thành chơi đùa, ta hoan nghênh khách đến, nhưng nếu là vì hôn sự giữa ta và ngươi, vậy thì không bàn nữa!