Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi

Chương 74: Quân cờ, tốt nhất quấy Quân Triệt để hắn không được sống yên ổn



Trong lòng càng muốn Quân Lâm chết bao nhiêu, thì sự thất bại của kế hoạch lần này càng làm Quân Dật sinh khí, quả thực là hắn giận không thể kềm chế được nữa, một phen đẩy ngã cái bàn trước mặt.

Ấm trà, chén ngọc, ‘bùm bùm’ tan nát dưới đất.

"Vương gia, xin ngài bớt giận." Một ám vệ phò tá Quân Dật hiện thân quỳ gối bên cạnh hắn, lên tiếng khuyên giải.

Ngay cả một ánh mắt Quân Dật cũng không muốn ban cho hắn, trực tiếp đá tên ám vệ kia một cước: "Đồ vô dụng, Quân Lâm là một phế vật xấu xí mà cũng không giải quyết, ta lưu lại các ngươi có tác dụng gì?"

Người phò tá không dám chống cự, khó khăn thừa nhận cơn thịnh nộ của Quân Dật, dưới một cú đá dùng mười thành công lực đủ để đá bay hắn ta ra mười xa bước rồi mới ngừng lại, một giọt máu tươi cũng không nhỏ xuống, gắng gượng nhịn xuống, cả miệng đầy mùi máu tươi.

Hắn mở miệng ra, giờ này răng nanh cũng đều là một màu đỏ đậm: "Vương Gia, vẫn nên giải quyết những chuyện trước mắt cho thỏa đáng đã."

"Chuyện trước mắt! Ngươi cho là chuyện trước mắt có thể giải quyết dễ dà như vậy sao?" Nghe được người phò tá của mình nhắc tới chuyện đó, Quân Dật chẳng những không có tiêu tan hỏa khí, mà càng trở nên cuồng bạo, trên trán nổi gân xanh, khóe mắt tẫn liệt.

"Ta đường đường là Tuyên vương, thế nhưng còn phải hạ mình đi nghênh đón một cái nô lệ ti tiện, thật là vô cùng nhục nhã!"

"Vương Gia, lần này may mắn có bên kia hỗ trợ." Người phò tá lại tiếp tục khuyên giải, hắn ta đã theo Quân Dật lâu như vậy, đối với tính cách của hắn vẫn biết một đôi chút. Tuy rằng Quân Dật rất táo bạo, dễ nổi giận, nhưng thời điểm làm đại sự đều trở nên khôn khéo hơn ngày thường.

"Hừ, còn không nhất định, quân cờ được bọn họ an bày kia ai biết được nó có phải là phế cờ hay không." Quân Dật tựa hồ không có xem trọng con cờ này, "Ta còn tưởng rằng bọn họ có cái chủ kiến hay, thế nhưng lại là loại tiết mục này. Quân Lâm có tính phòng bị rất nặng, bên người hắn lại có ám vệ của Quân Triệt phái tới, làm sao có thể dễ dàng tiếp cận như vậy."

"Mới vừa rồi bọn họ có truyền đến tin tức, nói quân cờ kia đã thuận lợi tiếp cận Quân Lâm rồi." Người phò tá nói thẳng ra tin tức vừa mới nhận được, cũng không hành động này của mình là đánh lên mặt Vương gia. Hắn biết Vương gia không thích nói nhiều lời vô nghĩa.

Nghe vậy, một mặt Quân Dật không thể tin, thanh âm đáp lại cũng trở nên cao hơn: "Bọn họ thực sự có loại bổn sự này sao?"

"Thiên chân vạn xác." Người phò tá ngước mắt đón nhận cái nhìn chăm chú của Quân Dật.

"Ha ha, thật sự là không nghĩ tới a." Ngay cả hắn đều không nghĩ tới, có thể Quân Lâm cũng sẽ không thể nghĩ đến loiaj khả năng này đi, lần này nói không chừng có thể thành công. Nộ khí trên người hắn tiêu tán ngay tức khắc, bên trong đôi mắt xếch hiện ra tinh quang, "Vị sứ giả kia đã đưa ra yêu cầu gì với ngươi? Có thể thỏa mãn thì tận lực thỏa mãn hắn ta đi."

Thấy Quân Dật rốt cục cũng chịu thông suốt, người phò tá vội vàng đáp: "Sứ giả nói, hắn muốn tiến cung."

"Cái gì?" Quân Dật bị yêu cầu này dọa cho một trận, người này thật đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước.

"Không chỉ có như thế, hắn còn muốn mang thêm một người tiến cung." Người phò tá nhất nhất nói rõ ràng yêu cầu của sứ giả.

"A, hắn cho rằng mệnh Quân Lâm ở trong lòng ta đáng cái giá cao như thế sao?" Con ngươi Quân Dật trở nên âm u, lại tiếp tục nói: "Vậy thì hắn đã đoán đúng rồi, bao giờ không giết được Quân Lâm, ta thề không bỏ qua. Ngươi đi nói cho hắn, trung tuần tháng sau sẽ có một cái cơ hội tiến cung, ta sẽ giúp hắn khơi thông, có thể thuận lợi tiến vào hay không còn phải nhìn xem bản sự hắn ta."

"Hai người đều tiến cung chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đi." Người phò tá có chút lo lắng, cảm thấy hai người tiến cung cùng một lúc là một cử động liều lĩnh.

"Không có việc gì, để bọn họ náo loạn một lần cũng tốt." Quân Dật đổ muốn nhìn xem hai người kia có thể náo loạn đến loại trình độ nào, nếu có thể làm cho Quân Triệt không được sống yên ổn thì càng không thể tốt hơn.

Dám cùng hắn cướp đoạt ngôi vị hoàng đế, thật là không biết tốt xấu.

"Nói cho người nọ môt câu, trong khoảng thời gian này không cần hành động thiếu suy nghĩ, còn có phải giám sát kỹ càng Quân Triệt cho ta, người này có tính cảnh giác cực kỳ cao." Quân Dật tuy rằng nhìn chằm chằm vào Quân Lâm, nhưng chưa bao giờ xem nhẹ Quân Triệt, thậm chí có thể nói người này mới là chướng ngại vật lớn nhất của hắn.

Những lão hồ ly ở trong triều... Hừ, đừng tưởng rằng hắn không biết bọn họ có những loại suy nghĩ gì.