Quan Khí​

Chương 330: Rất phức tạp



Nhìn thấy Hạng gia cũng rất coi trọng mình, trong lòng Vương Trạch Vinh thấy rất phấn chấn nói:

- Con vừa nghe ba phân tích xong, con thấy ba phân tích rất đúng. Thực sự huyện Đại Phường thoát khỏi nghèo đói, điều này sẽ chạm vào lợi ích của nhiều người, việc này cũng không thể một mình con có thể quyết định được.

Hạng Nam nói:

- Việc này tôi đã suy nghĩ từ lâu, ý của tôi như thế này. Việc Trạch Vinh tiến hành Luân chuyển đất đai, cả nước đều đã biết tên. Trung ương sắp bàn bạc về chính sách, phải căn cứ vào thực tế của từng địa phương để có kế hoạch Luân chuyển đất đai. Điều này nói lên rằng Trung ương đã quyết định giữ nguyên ý tưởng cho tiến hành Luân chuyển đất đai. Nếu như vậy Trung ương sẽ có chính sách. Xem chừng tỉnh Sơn Nam cũng sẽ thành lập cơ quan chuyên môn quản lí công tác này, lúc đó sẽ lợi dụng để Trạch Vinh đến cơ quan này công tác, việc này có thể tránh được thị phi.

Hạng Kiền gật đầu nói:

- Đúng là một biện pháp tốt. Chiến tích có, mình được tiến bộ, lại tránh được rắn rối, quả không tồi.

Nghe nói phải rời huyện Đại Phường, trong lòng Vương Trạch Vinh có chút do dự. Tuy nhiên, nghe xong mọi người phân tích, Vương Trạch Vinh đã biết Bí thư Tỉnh ủy Sơn Nam Phùng Nhật Hoa và Hạng gia chẳng hề thân thiết, Vương Trạch Vinh cho rằng bọn họ đã sắp xếp, nên tốt nhất là cứ nghe theo.

Hạng Nam nhìn về phía Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi đoán là tỉnh Sơn Nam sẽ thành lập tổ công tác, hẳn là Phó chủ tịch tỉnh cùng những người khác trên tỉnh sẽ nắm giữ chức vụ chủ chốt, anh sẽ là một Chánh văn phòng, cấp bậc ngang hàng với Phó thị trưởng, như vậy là cũng tương đối hợp lí.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Sắp xếp như thế coi như là rất thích hợp.

Hạng Định với vẻ hâm mộ nói:

- Vinh ca, anh thật giỏi, chưa đến ba mươi tuổi mà đã trở thành lãnh đạo cấp thị.

Vương Trạch Vinh cười cười nói:

- Đều là do may mắn thôi.

Hạng Thành nghiêm túc nói:

- Chốn quan trường không có chuyện may rủi. Muốn tiến bộ đều phải tính toán mưu mẹo, mấy anh em con phải học tập Vương Trạch Vinh.

Trong mấy anh em nhà Hạng gia, ngoại trừ Hạng Định là hợp với Vương Trạch Vinh, còn lại có lẽ là do truyền thống của gia đình thượng lưu, nên thói kênh kiệu cũng không thể dễ dàng để thân thiện với Vương Trạch Vinh ngay được. Vương Trạch Vinh nhìn quan khí của bọn họ, lúc này cơ bản cũng chưa có gì biến đổi lớn.

Ngoài những người họ Hạng, những người con cháu dâu rể cũng tạo thành một bộ phận rất có uy lực của Hạng gia. Dịp lễ quốc khánh Vương Trạch Vinh đến chào hỏi bà cụ, nhìn qua thế lực của bọn họ thì quả không nhỏ.

Tuy rằng những người lớn tuổi của Hạng gia đều đã lên kế hoạch rất tốt cho mục tiêu của mình, nhưng rõ ràng là ai có thể nói trước được điều gì?

Bà cụ lần đầu gặp Hàm Yên, dù thế nào cũng nằng nặc giữ cho bằng được Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên ở lại trong nhà.

Sáng sớm, vừa rời khỏi giường là Vương Trạch Vinh đã nhẹ nhàng chạy một vòng xung quanh viện. Tuy đã là bí thư huyện ủy, nhưng việc tập thể dục vào mỗi buổi sáng là thói quen mà Vương Trạch Vinh không thể bỏ.

Chạy chầm chậm, Vương Trạch Vinh cảm nhận không khí của thủ đô xấu hơn nhiều so với huyện Đại Phường.

Trong viện ở đâu cũng có thiết bị tập thể dục. Chạy một lúc, Vương Trạch Vinh tìm một chỗ vắng vẻ dùng thiết bị để tập.

Dù sao cũng là một địa phương của lãnh đạo lớn! Vương Trạch Vinh cảm thấy nơi này có rất nhiều thiết bị tập thể dục.

Tập được một lúc, Vương Trạch Vinh nhìn thấy một quân nhân ăn mặc rất đúng mốt, ông ta đang luyện Thái Cực Quyền rất bài bản.

Vương Trạch Vinh liền đứng lại xem.

- Chàng trai, cậu là ai?

Ông già luyện xong, tủm tỉm cười nhìn về phía Vương Trạch Vinh hỏi.

- Cháu là người Hạng gia, ông luyện Thái Cực Quyền rất tốt.

- À, là người nhà Hạng gia à?

Ông già gật đầu nói:

- Đến thăm bà cụ?

Vương Trạch Vinh cung kính nói:

- Cháu đi cùng cha mẹ, nhân dịp lễ quốc khánh đến thăm bà nội.

- Quả nhiên là như vậy.

Ông già gật đầu nói:

- Cậu vừa nhìn ta luyện, chẳng lẽ cậu cũng luyện Thái Cực Quyền?

Vương Trạch Vinh lắc đầu nói:

- Chỉ là xem ông luyện thôi, cháu không biết luyện, cháu cũng đã từng muốn học nhưng không ai dạy cho.

- Các cậu tuổi còn trẻ khó mà kiên nhẫn để học được.

Có lẽ nói chuyện với Vương Trạch Vinh thấy hợp, ông già ngồi xuống nói:

- Người già nếu còn không tập luyện e là không được, cậu công tác ở đâu?

Ông già này rất dễ bắt chuyện, xem ra mới sáng sớm mà đã muốn tâm sự với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh cũng ngồi xuống nói:

- Huyện Đại Phường thuộc tỉnh Sơn Nam.

- Có phải cậu là Vương Trạch Vinh?

Ông già đột nhiên hỏi.

Không ngờ là ông ta còn biết cả tên của mình, Vương Trạch Vinh ngạc nhiên nói:

- Ông biết cháu ư?

Một ông già trong viện dưỡng lão lại biết đến mình, Vương Trạch Vinh không ngờ mình lại nổi tiếng như vậy.

Ông lão cười ha ha nói:

- Mấy ngày hôm nay, bà cụ của cậu đã nói rất nhiều về cậu, quả không tồi, nghe nói cậu rất có tương lai.

Nghe nói như vậy, Vương Trạch Vinh cũng biết phải trả lời như thế nào. Rất có tương lai! Lời này dường như không phải là lời khen.

- Bí thư Tiểu Vương, cậu cùng tôi nói chuyện về tình hình Luân chuyển đất đai ở huyện Đại Phường một chút chứ?

Nghe ông lão nói muốn nghe về tình hình Luân chuyển đất đai ở huyện Đại Phường, Vương Trạch Vinh liền quan sát quan khí của lão. Kết quả là không có chút quan khí nào, trong lòng Vương Trạch Vinh mới cười thầm. Mình làm sao vậy nhỉ? Chẳng phải là ông lão đã về hưu rồi, có làm việc nữa đâu mà có quan khí. Nghĩ lại mới nhớ, những người trong viện dưỡng lão này trước kia đều là những người đi đến đâu rung chuyển đến đó, Vương Trạch Vinh nghĩ có nói chuyện một chút với ông ta cũng không có gì.

- Được, nếu ông muốn nghe, cháu sẽ nói tình hình ở huyện Đại Phường cho ông nghe. Vương Trạch Vinh liền kể cho ông nghe về tình hình triển khai công tác của mình ở huyện Đại Phường, đặc biệt nhấn mạnh đến tình hình đời sống nông dân đã thay đổi.

Ông cụ rất chăm chú lắng nghe Vương Trạch Vinh kể. Biết huyện Đại Phường đã đủ điều kiện thoát ra khỏi nghèo đói, ông thở phào:

- Thảo nào mà Tiểu Lục nói cậu là một bí thư tốt. Quả không tồi, xem ra việc Luân chuyển đất đai cũng không phải là chuyện không thể làm, mấu chốt vẫn là tùy vào việc người ta xác định được tình hình cụ thể. Bí thư Tiểu Vương, cậu đã dạy tôi một khóa học rồi đó.

Ông lão này tràn đầy tâm sự, đứng lên rồi bước đi, không thèm giới thiệu tên tuổi gì cho Vương Trạch Vinh.

Nhìn ông lão rời đi, Vương Trạch Vinh thầm mỉm cười. Hôm nay mình cũng làm sao vậy, nói chuyện cùng ông già này mà ngay cả tên cũng không biết.

Tiếp tục vận động thân thể, Vương Trạch Vinh chậm rãi bước về.

Nhìn thấy Vương Trạch Vinh tiến đến, Lữ Hàm Yên nói:

- Mới sáng sớm mà anh đã chạy đi đâu vậy?

Vương Trạch Vinh nói:

- Chạy thể dục, rèn luyện thân thể một chút.

Bà lão cũng đi ra, nhìn về phía Vương Trạch Vinh nói:

- Rất tốt, chịu khó rèn luyện thân thể một lúc. Hôm nay tôi dậy muộn.

Vương Trạch Vinh có chút tò mò về ông lão kia, liền hỏi:

- Bà nội, con vừa gặp một ông cụ, nói chuyện với ông ta một lúc mà không biết ông ta tên gì.

Lữ Hàm Yên mỉm cười:

- Đến tên của người ta cũng không biết mà anh cũng nói chuyện.

Bà cụ âu yếm nhìn hai vợ chồng trẻ nói:

- Hình dáng như thế nào?

Vương Trạch Vinh miêu tả hình dáng ông già kia cho bà cụ nghe.

Nghe xong Vương Trạch Vinh miêu tả, bà cụ nói:

- À, ông Trịnh ấy mà. Ông ta phản đối rất gay gắt việc Luân chuyển đất đai mà cháu cũng có thể nói chuyện với ông ấy à?

“ Ông ta phản đối việc Luân chuyển đất đai” Vương Trạch Vinh cười khổ nói: Luân chuyển đất đai

- Cháu đã nói chuyện với ông ấy về việc Luân chuyển đất đai ở huyện Đại Phường.

Bà cụ nói:

- Con trai ông ta làm Phó thủ tướng, cũng đang có thái độ với việc Luân chuyển đất đai.

Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên, không ngờ lại nói chuyện cùng cha của Phó thủ tướng. Trong viện dưỡng lão này đều là những người nổi tiếng.

Nghe xong Vương Trạch Vinh và ông Trịnh sáng nay nói chuyện với nhau, Hạng Nam mỉm cười nói:

- Không tồi, không tồi. Con làm rất tốt, chỉ cần tư tưởng ông Trịnh thay đổi thì con cũng có lợi.

Vương Trạch Vinh không dám bàn nhiều về việc của cấp trên, lãnh đạo của chính phủ toàn là những người mạnh mẽ, đối với bọn họ, việc quan trọng là tính toán giữa lợi và hại. Thông qua hoạt động của mình, hắn biết việc lưu chuyển không phải hoàn toàn tốt, nó cũng có chỗ không được, mấu chốt là phải coi trọng việc lập ra chính sách, mới chắc chắn thành công.

Từ thủ đô Vương Trạch Vinh trở lại huyện Đại Phường. Bỏ qua một bên tất cả suy nghĩ, hắn nghĩ phát triển của huyện Đại Phường mới là việc hắn phải làm.

Suốt nửa tháng ròng, hắn cứ phải triển khai công tác về Luân chuyển đất đai và xây dựng hợp tác xã, rồi lại kiểm tra khắp các địa phương trong huyện Đại Phường. Kết quả là rất khả quan, nhà máy lắp ráp ô tô đang được khẩn trương xây dựng.

Đối với việc xây dựng nhà máy ô tô của công ty Tây Phong thì cả tỉnh và thành phố đều coi trọng, lãnh đạo đã đến đây không ít lần để kiểm tra công tác.

Sau khi chăm chú lắng nghe trưởng phòng Tài chính Tằng Lập Cương báo cáo, Vương Trạch Vinh xem như đã yên tâm đối với vấn đề tài chính thu vào của huyện Đại Phường.

Vương Trạch Vinh ngồi ở ghế trên, cảm thấy sự cố gắng của mình đã có kết quả. Hiện tại thu nhập của nhân dân huyện Đại Phường đã được nâng cao trên diện rộng, tài chính thu vào cũng có bước chuyển lớn tốt đẹp. Cho dù có ảnh hưởng đến lợi ích của một số người, nhưng chỉ cần thu nhập của nông dân tăng lên thì tất cả đều đáng giá.