Quan Khí​

Chương 238: Nghiên cứu phát triển huyện Đại Phường



Sau khi ăn cơm, tuy rằng Vương Trạch Vinh nói không muốn có hoạt động khác nhưng Tào Hưng Hạo vẫn bố trí xông hơi.

Mấy người xông hơi xong lại ra ngồi ở một phòng trà có hoàn cảnh không tồi, tất cả mọi người đều có vẻ sảng khoái.

Vương Trạch Vinh cười nói với Tào Hưng Hạo:

- Ông anh này càng ngày càng hưởng thụ nhỉ.

Tào Hưng Hạo cười nói:

- Không có biện pháp, phải thể nghiệm cuộc sống nhiều hơn mới được.

Nghĩ đến huyện Đại Phường còn có rất nhiều người mấy ngày liền kiếm ăn từng ngày còn rất khó khăn, Vương Trạch Vinh càng thêm quyết tâm muốn lãnh đạo nhân dân phát triển kinh tế.

Lưu Á Động là một trưởng phòng của Ủy ban Kế hoạch và Phát triển tỉnh, ngồi bên cạnh nói với Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh, tôi đã nghĩ một chút tình huống của huyện Đại Phường các chú. Chỗ đó đất rộng người thưa, việc tận dụng hoàn cảnh không tốt, tôi thấy các chú có thể làm được gì đó đấy.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Lưu ca, tôi cũng đã nghĩ việc này. Tỷ lệ người và đất của huyện Đại Phường không hợp lý, mỗi người có khoảng năm mẫu đất. Theo lý thuyết thì chừng đó đất là có thể đủ nuôi sống nông dân, nhưng bởi vì các loại nguyên nhân, hiện tại thu hoạch trên đất đai đều rất không như mong muốn. Rất nhiều nông dân thấy không kiếm ăn được gì trên đất đai của mình, đều lần lượt ra ngoài làm thuê, nông thôn chỉ còn lại phụ nữ, người già và trẻ em.

Lưu Á Động nói:

- Thu nhập đầu người của huyện thấp chính là một nguyên nhân trọng yếu khiến cuộc sống của nông dân rất nghèo. Tốt nhất là các chú nên bỏ chút công sức trong chuyện này. Đúng rồi, hiện tại có một phương thức lưu chuyển đất đai, các chú có thể thí nghiệm một chút. Nghe một lãnh đạo nói, bước tiếp theo có lẽ sẽ tiến hành làm thí điểm. Nếu các chú tranh thủ cơ hội này làm thí điểm trước, có lẽ có thể làm ra được một ít thành tích.

Sau khi hỏi tỉ mỉ tình huống lưu chuyển đất đai, Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy rất hứng thú. Có có lẽ nông dân có thể chọn dùng phương pháp này để tạm thời giải quyết vấn đề cơm ăn. Tuy rằng tuy rằng biện pháp này chỉ có thể dùng trong ngắn hạn nhưng cũng là một biện pháp rất hữu dụng đối với Đại Phường.

Lời nói của Lưu Á Động đúng là dẫn dắt cho Vương Trạch Vinh. Nếu thật sự triển khai toàn diện việc lưu chuyển đất đai, cũng là tiến hành các loại hình thức kinh doanh đất đai, có lẽ thật sự có thể tìm ra một phương pháp nhất định nào đó.

Vương Trạch Vinh càng nghĩ lại càng hưng phấn. Nếu thực sự tiến hành lưu chuyển đất đai, chuyển nhượng, trao đổi, cho thuê, nhận thầu kinh doanh, nhập thành cổ phiếu, vân vân... Còn có thể lưu chuyển phân quý, như vậy kết quả là sẽ hấp dẫn rất nhiều vốn của công thương đầu tư vào nông thôn. Chủ thể kinh doanh đất nông nghiệp cũng có thể càng ngày càng đa dạng.

Nắm lấy tay Lưu Á Động, Vương Trạch Vinh nói:

- Cũng may có ý tưởng của Lưu ca. Nếu thực sự huyện Đại Phường vận dụng thành công, cho dù nông dân không thể trồng trọt thì cũng có thể cho thuê đất đủ tiền ăn nuôi sống gia đình. Đây chính là một việc song thắng (lợi cả đôi đường).

Sau khi mọi người giải tán, Vương Trạch Vinh cười nói với Mao Hiếu Lễ:

- Phó bí thư Mao, việc này phải xem cuộc thi nhân viên công vụ của Vệ Quân. Có mấy ông anh đây hỗ trợ, chỉ cần Vệ Quân có thể vượt qua cuộc thi nhân viên công vụ thì mọi việc sẽ ổn hết.

Hiện tại Mao Hiếu Lễ cực kỳ bội phục Vương Trạch Vinh, liền nói:

- Chủ tịch huyện Vương đừng xưng hô khách sáo như vậy, cứ gọi tôi là lão Mão đi!

Vương Trạch Vinh rất vui khi thấy thái độ của Mao Hiếu Lễ biến chuyển như vậy, liền cười nói:

- Chẳng phải anh vẫn gọi tôi là Chủ tịch huyện Vương à!

Mao Hiếu Lễ cười ha ha nói:

- Được, chúng ta đều sửa lại cách xưng hô một chút. Tôi gọi cậu là Trạch Vinh, cậu gọi tôi là lão Mao.

Mao Hiếu Lễ quay lại nói với Mao Vệ Quân, lúc này còn đang vẻ mặt hưng phấn:

- Vệ Quân, con nghe cả rồi đó. Nếu muốn vào các ban ngành của họ, trừ hệ thống công an không tiện xử lý thì bất cứ ban ngành nào con thích, bọn họ đều có thể giải quyết được.

Hôm nay Mao Vệ Quân xem như mở mang kiến thức. Trước kia có bạn bè từng ra vẻ hoành tráng trước mặt mình, lúc đó mình cũng khá hâm mộ, không ngờ ông già mình cũng không phải hạng gà mờ, mời ra một Chủ tịch huyện Vương khiến cho chính mình kiến thức được nhiều đại nhân vật như vậy. Ở cùng ký túc xá của mình có một bạn học là Tiểu Trương, chỉ có một ông chú làm cán bộ ở Ủy ban Kế hoạch và Phát triển tỉnh đã rất có vẻ tinh tướng. Nếu để họ biết mình ngồi cùng bàn ăn cơm với một trưởng phòng của Ủy ban Kế hoạch và Phát triển tỉnh, chẳng phải sẽ hâm mộ tới chết à?

Sau khi đưa Mao Hiếu Lễ tới nhà, Mao Hiếu Lễ lại bị sự xa hoa của nhà Vương Trạch Vinh ở tỉnh thành làm cho kinh hãi.

Sau khi đi thăm phòng Vương Trạch Vinh, Mao Hiếu Lễ nhìn bức ảnh chụp cả gia đình của Vương Trạch Vinh lập tức chấn động. Trong ảnh có một người mà y vừa mới thấy tên TV, chính là nguyên Bí thư Tỉnh ủy Hạng Nam.

Nhìn bức ảnh, Mao Hiếu Lễ không xác định về phía Vương Trạch Vinh hỏi:

- Đây là Hạng Nam?

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Nhạc phụ của tôi, hiện tại tới Bộ Nông nghiệp làm bộ trưởng.

Mao Hiếu Lễ không biết nói gì nữa. Nhớ lại lúc đầu còn muốn giao đấu với Vương Trạch Vinh, y cảm thấy lạnh toát toàn thân, mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa. Có một hậu trường hùng mạnh như vậy, phạm vi huyện Đại Phường quả thật là quá nhỏ bé.

Trong nhà không thấy có ai cả, Lữ Hàm Yên và Lữ Khánh Phân hẳn là đang đi làm chưa về.

Tiếp đón Mao Hiếu Lễ ngồi xuống, Vương Trạch Vinh pha trà cho Mao Hiếu Lễ.

Mao Hiếu Lễ cũng rút thuốc ra đưa cho Vương Trạch Vinh. Hai người ngồi nhâm nhi trà, Mao Hiếu Lễ nói:

- Trạch Vinh, phiền toái cậu giúp đỡ chuyện của Tiểu Quân một chút. Hiện tại bọn trẻ rất thiếu kinh nghiệm xã hội.

Y nói rất cảm khái. So sánh con mình với Vương Trạch Vinh, hai người tuy thoạt nhìn không khác nhau quá lớn, Vương Trạch Vinh cũng chỉ lớn hơn con mình năm, sáu tuổi, nhưng nhìn biểu hiện trong từng tình huống thì thấy con trai mình còn quá non nớt.

Vương Trạch Vinh cũng không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại toàn bộ đầu óc của hắn đều là vấn đề lưu chuyển đất đai.

- Lão Mao, vừa rồi Lưu Á Động nói việc lưu chuyển đất đai, anh cũng nghe thấy rồi. Anh có ý kiến gì không?

Mao Hiếu Lễ suy nghĩ một chút, nói:

- Việc này có cấp trên ủng hộ, vừa rồi tôi cũng nghe, phỏng chừng sẽ cho phép một ít địa phương tiến hành làm thí điểm. Tôi lo lắng nếu làm mà không được cấp trên ủng hộ, liệu có xảy ra vấn đề gì hay không?

Vương Trạch Vinh nói:

- Chúng ta trước hết nghiên cứu mức độ khả thi. Ruộng đất của huyện Đại Phường không ít, mỗi mẫu được quốc gia trợ cấp chừng một trăm tệ. Sau khi trừ các chi phí gieo, bón phân, nông dược, tưới nước, thu gặt, vân vân, thu nhập từ mỗi mẫu cũng không nhiều. Đây là nguyên nhân khiến nông dân không tích cực, cũng là nguyên nhân khiến nông dân huyện Đại Phường có thu nhập rất thấp. Đương nhiên, tôi cảm thấy vấn đề lớn nhất chính là không thể hình thành kinh doanh theo quy mô, phân tán kinh doanh cũng là vấn đề chủ yếu ức chế phát triển. Nếu phần lớn đất đai của huyện Đại Phường cứ bỏ không như vậy, sao không chọn biện pháp tiến hành kinh doanh? Có lẽ sẽ tìm ra con đường nào đó.

Mao Hiếu Lễ cười nói:

- Trạch Vinh, cậu cứ làm đi. Chỉ cần cậu cho rằng có thể làm, tôi toàn lực ủng hộ cậu làm việc. Đây là Mao Hiếu Lễ lần đầu tiên thiệt tình tỏ thái độ, trước kia đều là mơ hồ ủng hộ một chút liền xong việc. Lần này sau khi lên tỉnh thành, trên cơ bản Mao Hiếu Lễ đã toàn lực hướng về Vương Trạch Vinh. Y cho rằng đi theo Vương Trạch Vinh nhất định sẽ không có chuyện gì.

Ý tưởng của Vương Trạch Vinh chính là tiến hành dùng đất đai để chiêu thương trong huyện Đại Phường, hấp dẫn các thương nhân có thực lực tài chính tới đầu tư. Lấy giá ba, bốn trăm tệ một mẫu một năm cho thương nhân thuê. Chỉ cần việc này có thể thành, mỗi mẫu nông dân thu được ba, bốn trăm tệ, cả nhà cũng có thêm một khoản cho gia đình. Nếu làm công kiếm thêm, vậy nông dân có thể đổi mới toàn diện trạng thái nghèo khó hiện tại.

Còn một ý tưởng, chính là dùng tài chính tiểu ngạch của huyện để cho vay, cho một ít người có ý tưởng kinh tế đảm nhận thầu, cho thuê đất, hình thành kinh doanh thâm canh hóa. Cứ như vậy, một bộ phận thôn dân có thể làm giàu dần dần. Dùng bọn họ làm nhân chứng sống để tác động các thôn dân, từ đó kéo kinh tế nông thôn phát triển.

Hiện tại nguyện vọng lớn nhất của Vương Trạch Vinh chính là khiến huyện Đại Phường hoàn toàn thoát khỏi hiện trạng ăn cơm dựa vào trợ cấp của chính phủ. Chỉ cần nông dân có thể kiếm được cơm từ đất đai của chính mình, vậy có thể thoát khỏi cái mũ huyện nghèo khó.

Giờ nghe thấy Mao Hiếu Lễ thể hiện rõ ý nghĩ, Vương Trạch Vinh biết rằng thấy công tác của mình có hiệu quả, vị phó bí thư rất có sức kêu gọi này đã theo vào trận doanh của mình. Chỉ cần có y ủng hộ, vậy người của mình muốn làm gì ở huyện Đại Phường cũng sẽ có thể lỏng tay được một chút.

Chuyến đi tới tỉnh thành rất hiệu Quả. Mao Hiếu Lễ không ngờ mình mang đi một trăm ngàn tệ lại vô dụng, ngược lại còn được ăn không một bữa của Vương Trạch Vinh. Trên đường ngồi xe trở về, trong đầu Mao Hiếu Lễ khá mờ mịt. Y cũng không có tửu lượng như của Vương Trạch Vinh. Bữa cơm vừa rồi, y chỉ ăn được vài miếng, còn lại toàn là uống rượu cao cấp.

Thấy chồng đi vào cửa, vợ Mao Hiếu Lễ hỏi:

- Thế nào, được việc chứ?

Mao Hiếu Lễ cầm cặp đưa cho vợ, cười nói:

- Không ngờ! Thật sự không ngờ!

- Không ngờ cái gì? Có tặng được tiền hay không?

Vợ Mao Hiếu Lễ rất quan tâm tới số tiền một trăm ngàn tệ kia.

Mao Hiếu Lễ ngồi xuống, uống một ngụm trà vợ đưa cho, thở dài nói:

- Bà biết không? Tôi không thể nào tưởng tượng được quan hệ của Vương Trạch Vinh. Có cậu ta hỗ trợ, Vệ Quân muốn vào ban ngành nào cũng rất đơn giản.

- Thật sự?

- Lần này không tốn một xu, người ta còn tranh nhau mời Vương Trạch Vinh ăn cơm. Có nói bà cũng không biết, đó đều là những người có vai có vế cả.

Sau khi hai người đàm luận một phen, vợ Mao Hiếu Lễ hâm mộ nói:

- Tôi cũng không nhìn ra Vương Trạch Vinh lại là người có năng lực như vậy. Ông nói cậu ta có năng lực như vậy sao lại tới địa phương quỷ quái như huyện Đại Phường này chứ?

- Rèn luyện cho tiền đồ rộng lớn sau này!

Mao Hiếu Lễ chỉ có thể giải thích được như vậy.

- Ông cần phải nhanh chóng gắn chặt với cậu ta, ngàn vạn lần không được đấu với cậu ta. Nếu chẳng may cậu ta không hỗ trợ, Vệ Quân có thể sẽ không xong.

Vợ Mao Hiếu Lễ lo lắng nói.

Mao Hiếu Lễ mỉm cười đắc ý nói:

- Đúng là lòng dạ đàn bà, chẳng lẽ chồng của bà chỉ là để trang trí sao? Vương Trạch Vinh cần tôi!