Quan Khí​

Chương 220: Thế lực từ bên ngoài phản kích



Tình hình Huyện Đại Phường rất đặc biệt. Từ trước đến nay đều do người địa phương cầm đầu, người từ ngoài đến đều phải nhẫn nhịn nếu không sẽ bị đẩy đi.

Vương Trạch Vinh đến làm các thường vụ thấy một tia hy vọng. Đây có lẽ là cơ hội phản công của thế lực bên ngoài với người địa phương.

Chẳng qua tình hình gần đây khiến mọi người nhụt chí, Vương Trạch Vinh quá yếu ớt, yếu đến độ không muốn đối đầu với La Trung Hoa.

La Trung Hoa bắt đầu tiến hành chủ trì hội nghị thường ủy.

- Tình hình trong huyện hiện nay rất tốt, các phương diện đều có tiến triển. Nhưng Huyện Đại Phường là huyện nghèo, kinh phí đều cần phải sử dụng đúng mục đích. Về chuyện này Ủy ban huyện cần phải dành nhiều sự quan tâm.

La Trung Hoa nói rất bình tĩnh, nhưng thực ra cứ hội nghị thường ủy là hắn lại gõ Vương Trạch Vinh một cái. Đây chính là muốn uy hiếp và làm suy yếu Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh vừa nghĩ đến trưởng phòng tài chính là người của La Trung Hoa, tên này vẫn luôn không để ý đến chữ ký của mình. Bây giờ nghe La Trung Hoa nói như vậy, hắn cảm thấy không thể nhẫn nại được nữa. Vương Trạch Vinh nói:

- Bí thư La, tôi xin kiểm điểm một chút. Là Chủ tịch huyện mà tôi không nắm bắt được công tác tài chính trong huyện. Chẳng qua tôi cũng đưa ra ý kiến của mình đó là trưởng phòng tài chính không biết có là một phòng ban của Ủy ban huyện không. Không biết lãnh đạo phòng Tài chính có nghe yêu cầu hợp lý của Chủ tịch huyện không?

Vương Trạch Vinh đột nhiên nhằm thẳng vào trưởng phòng tài chính làm cho La Trung Hoa có chút ngạc nhiên. Từ trước đến giờ La Trung Hoa vẫn luôn nhúng tay vào công tác bên Ủy ban huyện, đây là chuyện hiển nhiên với hắn. Bây giờ đột nhiên nghe được có người chỉ trích việc mình nhúng tay vào công tác của Ủy ban huyện, hắn đúng là không ngờ đến.

Điền Hoài Trụ cũng rất phối hợp mà nói:

- Lời Chủ tịch Vương đã nói trúng suy nghĩ trong lòng tôi. Tôi cho rằng phòng Tài chính Huyện Đại Phường rất không ra gì, luôn không để ý đến công tác mà Ủy ban huyện bố trí. Điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự triển khai công tác trong huyện.

Điền Hoài Trụ càng nói ra mấy chuyện lớn bên Ủy ban huyện nhưng bị phòng Tài chính ngăn cản nên xảy ra chuyện.

Thú vị rồi đây.

Không ít người ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc trong hội nghị. Loại chuyện này đã rất lâu rồi vẫn không xuất hiện.

La Trung Hoa nghiêm mặt nói;

- mấy chuyện đó trưởng phòng tài chính đều đã xin chỉ thị của tôi.

Vương Trạch Vinh vừa nghe liền tức giận nói với La Trung Hoa;

- Nếu như là quyết định của Huyện ủy thì Ủy ban huyện sẽ nghiêm túc chấp hành. Tôi muốn hỏi một chút là Huyện ủy có phải có điểm gì bất mãn đối với công tác của Ủy ban huyện. Nếu là như vậy xin mời Huyện ủy chỉ ra để chúng tôi tiến hành sửa chữa.

Vương Trạch Vinh nói như vậy làm cho mặt La Trung Hoa tối đen lại.

Mão Văn Tuấn thấy Chủ tịch và bí thư đấu nhau, hắn vội vàng nói:

- Đảng và chính quyền đã có phân công. Bí thư La quan tâm bên Ủy ban huyện cũng thể hiện rõ Huyện ủy coi trọng đối với công tác toàn huyện. Xin Chủ tịch Vương đừng suy nghĩ nhiều.

Mã Giới Yên nghe xong lời này cũng nói:

- bây giờ toàn huyện đang tiến hành sửa đường, các hạng mục cần phawir kịp thời xử lý. Nếu như tất cả các chuyện mà Chủ tịch huyện không có quyền quyết định thì cần gì Ủy ban huyện nữa.

Các phó chủ tịch huyện cũng gặp không ít khó khăn từ chỗ Hà Nhược Lâm. Đừng nói là bọn họ, mà ngay cả Vương Trạch Vinh là Chủ tịch huyện cũng không được nể mặt. Việc Ủy ban huyện giao cho phòng Tài chính làm như gió thổi qua tai.

La Trung Hoa không khỏi nhíu mày. Chuyện hôm nay đã nằm ngoài suy đoán của hắn. Những người này làm trò gì vậy. Ba người bên Ủy ban huyện đều đưa mũi giáo phản kích. Mục đích chính là làm cho Hà Nhược Lâm mất chức. La Trung Hoa đương nhiên không thể để mấy tên này đạt ý đồ.

Vương Trạch Vinh thấy Điền Hoài Trụ và Mã Giới Yên ủng hộ mình, hắn suy nghĩ một chút liền biết bên mình còn hai người chưa lên tiếng, cơ hội là rất lớn. Hắn ho khan một tiếng rồi nói:

- Vì đảm bảo công tác trong huyện được triển khai dễ dàng, nhân hội nghị thường ủy hôm nay tôi xin đưa ra một chuyện hy vọng hội nghị thường ủy biểu quyết thông qua. Đó chính là đổi trưởng phòng tài chính.

Vương Trạch Vinh nói như vậy càng làm cho kịch tính tăng lên. Hắn vừa nói như vậy khiến các thường vụ liền quay cuồng. Vương Trạch Vinh muốn đấu súng với La Trung Hoa rồi.

Vương Trạch Vinh vừa nói vừa quan sát quan khí của từng người. Qua làn hơi nước hắn thấy quan khí của các thường vụ rất tích cực.

Mộc Vân Thuận nói:

- Huyện Đại Phường rất cần phát triển, các trở ngại ảnh hưởng đến Huyện Đại Phường cần phải được phá bỏ. Tôi đồng ý với ý kiến của Chủ tịch Vương.

Mâu Tường Cương cũng nói:

- Tôi đồng ý với Chủ tịch Vương.

Thấy tình hình như vậy, La Trung Hoa rất ngạc nhiên. Hắn tuyệt đối không ngờ Vương Trạch Vinh đã có bốn thường vụ ủng hộ. Cục diện hội nghị thường ủy luôn do hắn nắm giữ bây giờ đã bị uy hiếp.

- Như vậy đi, bởi vì liên quan đến vấn đề nhân sự nên để lần sau bàn bạc.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Lần sau bàn cũng được nhưng trưởng phòng tài chính không nghe chỉ thị của Ủy ban huyện, chúng tôi sẽ triệu tập hội nghị và quyết định đình chỉ công tác của Hà Nhược Lâm.

Quá mạnh.

Mọi người lúc này đã có cái nhìn hoàn toàn mới đối với Vương Trạch Vinh, người mà bọn họ vẫn thấy rất yếu ớt.

Vương Trạch Vinh sở dĩ không có mạnh mẽ yêu cầu tiếp tục thảo luận chuyện của Hà Nhược Lâm đó là hắn đã tính các thường vụ. Trong mười một thường vụ thì ngoại trừ Tôn Kế Bính không bao giờ lên tiếng ra, năm người còn lại đều là phía đối phương. Cho dù biểu quyết cũng không có kết quả.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, La Trung Hoa đang định nói thêm vài câu thì đột nhiên chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Đặng Lực Khôn đã nói:

- Theo tài liệu tố cáo mà chúng tôi nhận được thì trưởng phòng tài chính Hà Nhược Lâm có vấn đề nghiêm trọng về kinh tế. Ủy ban kỷ luật chúng tôi đã điều tra được vài chứng cứ xác thực về chuyện Hà Nhược Lâm có vấn đề về kinh tế. Việc này tôi định sẽ nói ra ở cuối buổi nhưng bây giờ cũng xin nói ra. Hy vọng sẽ thảo luận trong hội nghị một chút.

Đặng Lực Khôn rõ ràng là làm loạn, không khí hội nghị thường ủy càng thêm náo nhiệt.

Vương Trạch Vinh hỏi:

- Không biết Ủy ban kỷ luật định tiến hành như thế nào, không biết có cần bên Ủy ban huyện phối hợp gì không?

Vương Trạch Vinh rất vui nếu hạ được Hà Nhược Lâm.

La Trung Hoa đúng là không biết nên làm như thế nào. Đây là lần đầu tiên hắn không khống chế được hội nghị thường ủy. Hắn không thể không nhìn Vương Trạch Vinh. Hắn đang nghi ngờ đây hoàn toàn là do Vương Trạch Vinh cố ý bố trí nhằm mục đích làm Hà Nhược Lâm mất chức.

- Sao trước đó Ủy ban kỷ luật không báo cáo với tôi về chuyện của Hà Nhược Lâm?

La Trung Hoa tức giận nói.

- Ha ha, việc này tôi mới có chứng cứ xác thực trước đây vài tiếng. Chuyện quá quan trọng cho nên phải đưa ra hội nghị thường ủy.

Đặng Lực Khôn nói. La Trung Hoa lúc này rất giật mình. Điền Hoài Trụ và Đặng Lực Khôn luôn nghe lời hắn, bây giờ đột nhiên lại đứng về phía đối phương cơ mà.

Đặng Lực Khôn từ từ lấy tài liệu trong cặp ra, trong tài liệu rõ ràng xác minh chuyện Hà Nhược Lâm tham ô, lạm dụng công quỹ. Mà đây chỉ là một bộ phận, có lẽ con số thực tế còn lớn hơn nữa.

La Trung Hoa biết đã đến nước này thì dù hắn có bao che cho Hà Nhược Lâm, các thường vụ cũng sẽ lập tức báo cáo lên trên. Việc này hắn phải nghĩ cách khống chế trong tay mình mới được. Nghĩ như vậy nên La Trung Hoa vỗ bàn nói:

- Không ngờ còn có con sâu như vậy trong bộ máy chúng ta. Nhất định phải điều tra rõ ràng. Nếu như Hà Nhược Lâm thật sự phạm sai lầm thì tôi sẽ không tha cho hắn ta.

Vương Trạch Vinh nói:

- Ủy ban kỷ luật tham gia là một chuyện, nhưng công tác bên Ủy ban huyện không thể không được tiến hành. Tôi hy vọng đình chỉ công tác Hà Nhược Lâm, công tác của Hà Nhược Lâm do Lưu Kiến phụ trách.

Thêm Đặng Lực Khôn thì số người bên phía Vương Trạch Vinh đã là sáu.

Việc này làm cho tâm trạng người địa phương rất xấu. Đây là lần đầu tiên người từ bên ngoài đạt được thành quả.

Về phòng làm việc của mình, tâm trạng Vương Trạch Vinh rất kích động. Lưu Kiến chính là phó trưởng phòng tài chính đã dựa vào hắn.

Lưu Kiến năm nay 33 tuổi, là người có năng lực xuất sắc trong phòng Tài chính. Nhưng hắn vẫn luôn bị Hà Nhược Lâm xa lánh. Hắn thấy Vương Trạch Vinh là Chủ tịch huyện mới tới lại có năng lực, vì thế hắn âm thầm dựa vào Vương Trạch Vinh.

Hôm nay làm sao vậy nhỉ? Vương Trạch Vinh không ngừng tự hỏi về tình hình trong hội nghị thường ủy hôm nay. Hình như thế lực bên ngoài đang muốn khai chiến với thế lực bản địa.

La Trung Hoa cũng đang suy nghĩ. Hắn không ngờ hội nghị thường ủy hôm nay lại trở nên như vậy. Hắn vốn định gõ Vương Trạch Vinh một chút trong hội nghị thường ủy, không ngờ mấy tên tay chân lại trở mặt. La Trung Hoa cảm thấy hắn cần phải trao đổi với thường vụ là người địa phương. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì quyền lực của Bí thư huyện ủy cũng sẽ không còn.

Vì vậy La Trung Hoa liền gọi điện cho Đặng Lực Khôn.

- Lực Khôn, đã lâu rồi mọi người không tụ tập, hôm nay anh có rảnh không?

Theo suy nghĩ của La Trung Hoa về lý do Đặng Lực Khôn hôm nay làm như vậy chính là do hai tên này mâu thuẫn. Có lẽ Đặng Lực Khôn thấy thế lực Vương Trạch Vinh đột nhiên mạnh lên vì vậy muốn đánh cho Hà Nhược Lâm chết.

La Trung Hoa đoán đúng một nửa, ngoại trừ vấn đề La Trung Hoa nghĩ ra thì Đặng Lực Khôn có ấn tượng rất tốt với Vương Trạch Vinh. Từ khi Vương Trạch Vinh đến đã làm Huyện Đại Phường phát triển rất nhiều. Hắn cũng hy vọng quê của mình phát triển. Lần này hắn cũng muốn ủng hộ công tác của Vương Trạch Vinh.

- Ha ha, Bí thư La gọi, tôi nhất định sẽ đi.

Đặng Lực Khôn cười nói.

Sau khi phân tích tình hình của La Trung Hoa và Vương Trạch Vinh, Đặng Lực Khôn càng coi trọng Vương Trạch Vinh hơn. Hắn hy vọng thông qua việc này để tăng cường quan hệ với Vương Trạch Vinh. Đương nhiên trước đó hắn cũng phải làm tốt quan hệ với La Trung Hoa.