Quan Gia

Chương 579: Gặp mặt thủ trưởng tối cao





Chương 579: Gặp mặt thủ trưởng tối cao

Gặp mặt thủ trưởng tối cao?

Chuyện này, Lưu Vĩ Hồng trước kia đúng là chẳng thể nào nghĩ đến.

Tuy rằng sớm nghe nói, thủ trưởng tối cao rất nhân ái, tâm tính rất trẻ trung. Lúc ở Bắc Kinh, thường xuyên có con cháu nhà thế gia hai mấy tuổi, đến nhà thủ trưởng chơi đùa kết bạn, cùng thủ trưởng nói chuyện phiếm, kẻ có gan lớn, thậm chí còn dám nói giỡn với thủ trưởng. Những tấm ảnh công bố đời sau, cũng có nhiều cảnh thủ trưởng đang cùng với những bạn bè trẻ tuổi vui chơi.

Nhưng đó là môt chuyện khác. Nếu Lưu Vĩ Hồng cùng với một số thanh niên con nhà thế gia, đến nhà thủ trưởng chơi, thì chẳng hề gì. Quan hệ khá đơn thuần, chỉ là vãn bối kính vọng bề trên, không có gì khác. Còn bây giờ là cùng ông cụ đi tiếp thủ trưởng, đương nhiên là phải khác rồi. Có lẽ tâm tình của ôn cụ cũng tương đối "đơn thuần", Lưu gia có người tuổi trẻ tài cao, ông cụ chỉ muốn dẫn đi ra mắt chiến hữu cũ một chút. Nhưng Lưu Vĩ Hồng cũng không dám nghĩ đơn giản như vậy.

Dù sao thủ trưởng từng xem qua bài viết của hắn, còn chính mồm khen ngợi đề xuất của hắn, trong lòng của thủ trưởng hắn cũng “treo số”. Giờ thủ trưởng đi tuần tra địa phương, không phải ở nhà tại Bắc Kinh. Bất kể như thế nào, lần gặp mặt này, nhất định có chứa "mục đích chính trị".

Thấy Lưu Vĩ Hồng hơi trố mắt, ông cụ khẽ cười nói:- Vĩ Hồng à, không có gì phải lo lắng, kỳ thật chính ủy sớm nhắc tới con, nói có cơ hội muốn gặp con một lần. Chính ủy rất thích những người trẻ tuổi.

Thấy Lưu Vĩ Hồng tỏ vẻ căng thẳng, kỳ thật ông cụ là khá hài lòng. Không sợ trời không sợ đất, chưa chắc đã là chuyện tốt. Có kính sợ mới có áp lực, mới có hiên ngang. Bằng không, sẽ chẳng kiêng nể gì. Trên lịch sử, từ cổ chí kim, người không kiêng nể gì, đều không có kết cục tốt.

- Vâng, ông nội!

Chuyện Lưu Vĩ Hồng trố mắt cũng chỉ là nháy mắt, lập tức đã khôi phục bình tĩnh, mỉm cười gật đầu.

Vân Vũ Thường vô cùng ngạc nhiên.

Không nghĩ ông cụ triệu kiến Lưu Vĩ Hồng không chỉ đơn thuần bảo hắn đến đón tết cùng ông cụ, mà còn "mai phục" như vậy. Vệ Hồng càng ngày càng càng được thế hệ trước trong gia đình coi trọng, hiện nay, ngay cả thủ trưởng tối cao cũng muốn đích thân gặp hắn.

Khó lường!

Lúc Lưu Vĩ Hồng đi ra, quay đầu liếc nhìn Vân Vũ Thường một cái, Vân Vũ Thường vội vàng trao cho hắn một ánh mắt cổ vũ, nhẹ nhàng múa may một lát.

Thủ trưởng tối cao và ông cụ cùng ở tầng trệt, hai phòng cách nhau không xa. Lưu Vĩ Hồng đi sau ông cụ, nhắm mắt theo đuôi, nhanh chóng đi tới trước cửa.

Cửa phòng khép hờ , ngoài cửa, chợt nghe thấy tiếng cười sang sảng của thủ trưởng tối cao, sau đó một trận cười phụ họa vang lên, xem ra trong phòng thủ trưởng, sớm đã có những vị khách khác.

Thư ký đẩy cửa ra, ông cụ bước vào.

Thủ trưởng tối cao ngồi dựa vào sofa, giương mắt nhìn ông cụ Lưu, cười nói:- Đồng chí Trung Nguyên đến rồi. Cậu nhóc nhà ông, có đến không?

Không đợi ông cụ trả lời, Lưu Vĩ Hồng liền tiến lên một bước, cúi đầu, thật cao giọng đáp:- Chào Thủ trưởng tôi là Lưu Vĩ Hồng.

- Tốt, tốt, thanh niên, dũng mãnh lắm

Ánh mắt Thủ trưởng, lập tức dừng lại trên mặt Lưu Vĩ Hồng, mỉm cười vuốt cằm, khen ngợi một câu.

- Cảm ơn thủ trưởng đã khen ngợi.

Lưu Vĩ Hồng vội vàng khiêm tốn một câu. Vừa mới nghe nói phải gặp thủ trưởng, Lưu Vĩ Hồng quả thật có chút căng thẳng, nhưng giờ đã trấn tĩnh lại. Lúc chào hỏi thủ trưởng, nhân tiệc cũng liếc mắt quan sát tình hình trong phòng.

Bên trái Thủ trưởng, có một ông lão đang ngồi, dáng người khôi ngô, ánh mắt nghiêm nghị rất có uy, chính là lão Phong, là một trong những nhân vật quan trọng nhất cùng đi tuần với thủ trưởng lần này. Trong tầng lớp uy danh hiển hách của nước cộng hoà, cũng không thua kém ông cụ Lưu.

Lão Lưu liền ngồi xuống bên phải thủ trưởng

Lưu Vĩ Hồng bước lên hai bước, kính cẩn đứng trang nghiêm phía sau ông cụ.

Trên thực tế, khách khứa trong phòng không ít, ngoại trừ ba ông cụ, những người khác cũng đang ngồi, hơn nữa tư thế ngồi cũng khá thoải mái. Không khí vì thế cũng không quá nghiêm túc. Nếu là nói chuyện phiếm, thì cũng khá thoải mái. Hơn nữa, những người trong phòng lúc này, đều là những đại nhân vật khó lường. Có lẽ những người này danh tiếng lẫy lừng ở ngoại giới, chẳng mấy người được nghe nói tới, nhưng lại nắm quyền lực to lớn trong tay, người thường tuyệt đối khó có thể tưởng tượng được. Chủ tịch thị xã như Lưu Vĩ Hồng, so với người bình thường, có thể coi là quyền cao chức trọng, có địa vị cao hơn những người khác. Giả sử phía sau không có tấm biển lớn của Lưu gia, trong mắt những người này thì cũng chẳng khác gì những người qua đường mà thôi.

Thủ trưởng đương nhiên khá hứng thú với Lưu Vĩ Hồng, ngẩng đầu không ngừng đánh giá hắn, cười nói:- Vĩ Hồng, cậu đừng căng thẳng, chỗ tôi thoải mái lắm ... cậu xem xem, mấy người bọn họ đều như vậy đấy, đứng cũng chẳng đứng, ngồi cũng chẳng ngồi… xem tại

Một câu nói lại khiến đoàn người cười ha hả, lại cũng không có người thật sự thay đổi tư thế ngồi hoặc là tư thế đứng của mình, không khí rất là thoải mái.

Lưu Vĩ Hồng lập tức cũng thả lỏng, cười nói:- Run cầm cập, ngay cả mồ hôi cũng chẳng dám chảy nữa ạ!

Thủ trưởng cười ha hả, đưa tay chỉ Lưu Vĩ Hồng, nói:- Tốt, cậu tự so với Chung Hội sao? Tuy nhiên, tôi không phải Ngụy Văn Đế, cậu cũng chẳng phải là Chung Hội đâu.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười đáp:- Hiện nay quốc gia cường thịnh, thiên hạ nhất thống, tôi chắc chắn không học theo Chung Hội rồi!

Thủ trưởng lại cười ha hả.

Có thể thấy, thủ trưởng quả thật rất vui vẻ. Vị này là một ông lão gần chín mươi tuổi, mặc áo len màu trắng bình thường, nhưng hai mắt sáng ngời có thần, cơ trí vô cùng.

Lão Phong thì mặc bộ đồ tây sẫm màu, áo len màu đen, cũng không ngừng quan sát Lưu Vĩ Hồng...

Từ sau khi Liên Xô giải thể thành công, tiếng tăm của Lưu Vĩ Hồng, đã vang dội trước chư công đương triều. Theo tin tức là xuất thân từ Lưu gia, thế nên thủ trưởng rất hứng thú với người thanh niên trẻ tuổi này, muốn đích thân gặp mặt hắn.

Lúc Lưu Vĩ Hồng đối đáp với thủ trưởng, cũng dùng ánh mắt quan sát lão Phong, cùng lúc đụng phải ánh mắt lợi hại của lão Phong, liền mỉm cười gật đầu. Lão Phong khóe miệng thoáng vẻ tươi cười.

Ba ông lão trước mặt, đều là nhân vật lãnh tụ thế hệ trước có quyền uy nhất của nước cộng hoà, bề ngoài Lưu Vĩ Hồng thoải mái, trong lòng không lúc nào không duy trì độ cảnh giác cao. Những người khác, "ngồi ho có tướng ngồi đứng chẳng có tướng đứng", cũng chỉ là bề ngoài mà thôi. Trên thực tế, ai có thể thật sự thả lỏng hoàn toàn.

Dù sao đây cũng không phải ở nhà!

- Vĩ Hồng, mấy bài viết của cậu, tôi đều đọc cả rồi, không tệ, quan điểm mới lạ, lập trường kiên định -- nghe nói cậu là Chủ tịch thị xã?Thủ trưởng lại hỏi Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng vội vàng trả lời:- Đúng vậy, thưa thủ trưởng. Hiện nay tôi là Chủ tịch thị xã Hạo Dương địa khu Hạo Dương tỉnh Sở Nam.

- Không tệ, tuổi còn trẻ, làm Chủ tịch thị xã rồi. Cậu nói xem nào, làm Chủ tịch xã thấy thế nào?

Đề mục này liền trở ra hơi lớn, trong khoảng thời gian ngắn, Lưu Vĩ Hồng thực sự không biết nên trả lời như thế nào, nhưng thủ trưởng hỏi, lâu không trả lời cũng không ổn, thành thật trả lời:- Thủ trưởng, cái này tôi không tiện trả lời.

- Không sao, cậu muốn trả lời thế nào, thì cứ trả lời thế ấy.

Ánh mắt Thủ trưởng nhấp nháy, nhìn thẳng Lưu Vĩ Hồng, trên mặt mang theo nụ cười mỉm, nhưng cũng có ý khảo sát. Hai mươi mấy tuổi làm đến Chủ tịch thị xã, so với đại đa số người mà nói, có thể coi là là gây sốc cực lớn. Trong mắt ba vị lão nhân gia, cũng chẳng đáng là gì. Thời bọn họ tung hoành, ai mà không tuổi còn trẻ đã là Thống soái một phương hoặc trong quân đội? Khi Thủ trưởng làm bí thư huyện ủy, ông chỉ hai mươi mấy tuổi, lúc lão Lưu thống soái mấy chục triệu quân mã cũng hai mươi mấy tuổi. Tuy nói thời thế tạo anh hùng, nhưng cũng thấy rõ, tuổi không phải tuyệt đối, kinh nghiệm cũng không phải tuyệt đối.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu thủ trưởng luôn đề xướng tuổi trẻ hóa cán bộ, tri thức hóa thanh niên.

Lưu Vĩ Hồng hơi trầm ngâm, rồi thản nhiên nói:- Được, vậy tôi cũng nói chơi vài điều. Tôi cho rằng, có hai vấn đề chủ yếu. Thứ nhất là làm dân giàu nươc mạnh, khiến cho quảng đại quần chúng càng sớm thoát khỏi nghèo khó sớm vươn lên giàu có càng tốt. Thứ hai chính là nghiêm túc xây dựng đội ngũ cán bộ. Hai vấn đề này, một là cơ sở, hai là bảo đảm, thiếu một thứ cũng không được. Cho dù là cán bộ lãnh đạo cấp bậc nào, cũng phải nắm chắc hai vấn đề này.

Ông cụ Lưu khóe miệng mỉm cười.

Lưu Vĩ Hồng quả nhiên không làm ông thất vọng. Vừa nói đã bàn đến phương hướng của vấn đề lớn, không chìm vào việc vặt hằng ngày, trước mặt thủ trưởng lải nhải mấy biện pháp cụ thể thực thi ở địa phương. Hai phương diện Lưu Vĩ Hồng nhắc đến, vừa hay đại diện cho hai loại thanh âm của tầng cao nhất hiện nay. Con đường cải cách mở cửa mà thủ trưởng kiên trì bất dịch, chính là giúp nhân dân giàu có nhanh chóng, ông cụ thì rất chú ý đến xây dựng. Theo như Lưu Vĩ Hồng nói, hai người không những không mâu thuẫn, mà còn hỗ trợ lẫn nhau. Cường điệu một chút là mỗi phương diện không chỉ không toàn diện, mà cũng không thỏa đáng.

Lưu Vĩ Hồng cũng không phải chỉ nói chuyện này trước mặt thủ trưởng, lần đầu tiên ở đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân huyện Lâm Khánh hắn cũng đã đưa ra hai vấn đề này.

Thủ trưởng khẽ mỉm cười, nói:- Trên lý luận là rất chính xác, nhưng không biết trong thực tế, có thể kiên trì làm được không.

Lưu Vĩ Hồng nghiêm nghị đáp:- Thủ trưởng, tôi đang ở thực tiễn. Tôi cho rằng, quan trọng chỉ cần phương châm chính sách cải cách mở cửa không thay đổi, toàn Đảng, cả nước trên dưới, thống nhất tư tưởng, thống nhất nhận thức, đồng tâm hiệp lực muốn thực hiện xây dựng, nền kinh tế của chúng ta có thể phát triển rất nhanh. Dần dần rút ngắn chênh lệch với các nước phát triển, đó không phải giấc mộng. Sức mạnh của nhân dân là vô hạn. Đương nhiên, trong quá trình phát triển, chắc chắn sẽ gặp phải nhiều vấn đề, điều này cũng không đáng lo ngại. Chỉ cần chúng ta nghiêm khắc xây dựng đội ngũ cán bộ, không rời khỏi quần chúng, những vấn đề này đều có thể đủ vượt qua. Trong đó, quan trọng nhất là đội ngũ cán bộ chúng ta không được biến chất. Những chế độ và biện pháp phòng ngừa các cán bộ biến chất, cần phải mạnh thêm một chút.

- Tốt lắm, thanh niên phải động não đầu óc, suy nghĩ phân tích thật nhiều. Đồng chí Trung Nguyên, ông đúng là biết cách dạy bảo.

Thủ trưởng trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.

Những lời này của Lưu Vĩ Hồng, có lẽ có chút “hiềm nghi” đầu tư trục lợi, nhưng những điểm hắn nhắc đến, thủ trưởng thực sự rất khen ngợi.