Quân Chính Tam Thiếu Đừng Quá Phận

Chương 58: Hắn rất “yêu thích” cô em gái này?



Thoáng chốc, trong phòng bao tất cả đều yên lặng, không khí xung quanh như ngưng lại.

Trong phòng, yên tĩnh khiến lòng người lo lắng.

Giản Trang bị hành động đột ngột này của Nguyễn Bắc Thần làm cho hoàn toànkinh sợ, sau khi gặp Nguyễn Bắc Thần, cô đã tưởng tượng ra trăm ngàntình huống giao đấu với hắn, nhưng mà không nghĩ đến sẽ xuất hiện tìnhtrạng như vậy!

Khi môi bị đôi môi lạnh lẽo của Nguyễn Bắc Thầnbao phủ, Giản Trang giật mình, cơ thể cứng ngắc duy trì tư thế ngồi trên ghế, đại não oanh một tiếng trở nên trống rỗng, mất đi khả năng suynghĩ, toàn thân giống như rỗi gỗ không có sức sống, chỉ có thể ngướcđầu, bị động tiếp nhận nụ hôn mạnh mẽ mãnh liệt này.

Nguyễn BắcThần cũng không thèm để ý chút nào, hình như biết rằng Giản Trang sẽkhông phản kháng, trong lúc Giản Trang mất hồn, từ từ khiến nụ hôn nàysâu hơn.

Kỹ thuật hôn của Nguyễn Bắc Thần rất cao, một tay giữchặt gáy Giản Trang, nhẹ nhàng giữ đầu của cô, tay còn lại trong lúc vôtình đã từ đầu vai một đường đi đến cổ mềm mại vuốt ve nhè nhẹ, vuốt vetừ cổ thon dài, dọc theo làn da nhẵn nhụi bóng loáng, từ từ dùng ngóntay âu yếm, xoa bóp, sau đó trêu chọc lượn qua lượn lại bên tai GiảnTrang. Nguyễn Bắc Thần dùng đầu ngón tay gảy nhẹ vành tai xinh xắn mượtmà, sau đó ngón trỏ thon dài và ngón giữa kẹp lấy vành tai cô, hai ngóntay vặn vẹo một chút, liền khiến vành tai ngượng ngùng đỏ hồng.

Mà môi của hắn, hoàn toàn in trên môi Giản Trang, mới đầu là dùng lực hútmôi dưới, dùng đầu lưỡi mềm mại miêu tả hình dáng đôi môi, sau đó thừadịp Giản Trang còn đang ngây ngẩn, đầu lưỡi liền như tướng lĩnh phá cổng thành chui vào trong miệng Giản Trang, mang theo vài chục vạn nhân mãđánh vào trong thành, trùng trùng điệp điệp đem khoang miệng Giản Trangbắt gọn, đầu lưỡi trơn trượt quét ngang qua vách tường mềm mại trongmiệng Giản Trang một lần, liếm qua hàm răng như bàn chải nhẹ nhàng quétqua, sau đó lại liếm láp, trêu chọc thỏa mãn, liền vọt tới chỗ trọng yếu nhất, bắt được đầu lưỡi Giản Trang, hung hăng cuốn lấy, ép buộc đầulưỡi cô phải nhảy múa cùng hắn, hình như là bất mãn việc Giản Trangkhông đáp lại, Nguyễn Bắc Thần nảy sinh ác độc cuốn lấy lưỡi Giản Trangdùng sức hút một cái! Quả nhiên, đầu lưỡi Giản Trang liền mềm mại, ngoan ngoãn theo đầu lưỡi hắn quấn quanh nhẹ nhàng tung bay, quyện chặt,triền miên…

Nguyễn Bắc Thần hôn lâu mà tinh tế tỉ mỉ, hắn biếtcách làm thế nào khiến người ta ngây ngẩn, bị động tiếp nhận ngoại vậtxâm nhập, bao gồm việc tiếp xúc thân mật của người tình như bây giờ. Dần dần, Giản Trang bị Nguyễn Bắc Thần hôn có chút thiếu không khí, đại não trống rỗng bắt đầu xuất hiện những ánh sao lấp lánh, thân thể theo bảnnăng khiến cho lồng ngực phập phồng hô hấp, gian nan hít khí.

Quá thiếu không khí rồi, tầm mắt Giản Trang bắt đầu mờ đi, trước cơn sốc vì thiếu dưỡng khí một giây, khổ sở trên thân thể khiến suy nghĩ GiảnTrang quay trở lại, cô đột nhiên nhớ ra bộ dạng vừa rồi Nguyễn Bắc Thầngiữ chặt gáy của mình, cúi người hôn!

Sau khi khôi phục khả năngsuy nghĩ, Giản Trang liền tức giận, nhanh chống nhấc tay chống trướcngực Nguyễn Bắc Thần, đồng thời vùng vẫy cơ thể, kịch liệt giằng cotrong tay hắn!

“Ha ha …”

Bởi vì gần trog gang tấc, GiảnTrang nghe được trong miệng Nguyễn Bắc Thần một tiếng cười, sức lực trên tay hắn chẳng những không buông lỏng ngược lại tăng thêm giữ chặt gáyGiản Trang, một tay khác đi tới trước ngực, giữ lấy hai cổ tay cô.

Giản Trang thử giãy dụa cổ tay muốn tránh ra, lại phát hiện hai tay của côkhông thể đấu lại một tay của người ta, hai cổ tay bị bàn tay hắn gắtgao kiềm chế, chỉ có thể miễn cưỡng giãy dụa mấy cái!

Sức lực của hắn sao lại lớn như vậy?

Giản Trang giật mình nhìn Nguyễn Bắc Thần trước mặt, đầu cũng kịch liệt quay đi, tránh né nụ hôn sâu của hắn.

Bình thường Nguyễn Bắc Thần mặc quần áo rộng cộng thêm vóc dáng hắn lại cao, gầy khiến cho người ta vừa nhìn liền cảm thấy hắn rất gầy, nhưng GiảnTrang nào biết được, lúc này tiếp xúc cô mới biết, sức lực Nguyễn BắcThần không hề thua kém Nguyễn Thiếu Dật đâu.

Nhưng mà, tại saohắn lại làm vậy? Hay là hắn uống nhầm thuốc, nên điên rồi? Giản Trangvừa né tránh nụ hôn của hắn, đồng thời trong lòng cao giọng hò hét.Nguyễn Bắc Thần rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Giản Trang có chút gấpgáp rồi, mắt thấy thể lực cách xa nhau, thật sự không thể thoát khỏi tay Nguyễn Bắc Thần, rốt cuộc Giản Trang buông tha giãy giụa, đầu cũngkhông suy nghĩ nữa, thuận theo hất cằm lên tiếp nhận nụ hôn thật dài của hắn.

Giống như cảm nhận được Giản Trang mềm mại thuận theo, lúcnày, Nguyễn Bắc Thần hôn mãnh liệt từ từ chuyển thành nụ hôn nhu hòa,một tay vẫn trói buộc hai tay Giản Trang như cũ, chỉ là lực đạo trên tay không lớn như vừa nãy.

Chính là giờ khắc này!

Giản Trangtrợn to mắt, lúc Nguyễn Bắc Thần đắm chìm trong cảm giác cô dịu dàngthuận theo nụ hôn của hắn, bất ngờ cắn thật mạnh vào đầu lưỡi hắn!

“Ách…”

Đầu lưỡi Nguyễn Bắc Thần bị cắn, mùi máu tanh lập tức tràn đầy cả khoangmiệng, hắn ăn đau nhưng vẫn không chịu buông Giản Trang ra, cái tay giữgáy lập tức chuyển sang ôm ngang hông Giản Trang, ôm chặt cô khiến haicơ thể kề sát chặt chẽ một chỗ, hắn đem đầu lưỡi bị thương rỉ máu tất cả đút vào miệng của cô.

Nếm được vị ngai ngái, Giản Trang càng giãy giụa kịch liệt hơn, cái tên biến thái này lại đút máu cho cô uống.

Dưới tình thế cấp bách, bàn về sức lực Giản Trang không phải đối thủ củaNguyễn Bắc Thần, sống chết giãy giụa cũng không thoát khỏi ngực hắn,không thể làm gì khác hơn là lại độc ác, há to miệng chuẩn bị cắn lầnnữa.

Nhưng vào lúc này, từ ngoài cửa phòng truyền đến tiếng bướcchân nhẹ nhàng, âm thanh kia mơ hồ truyền đến, sau đó từ từ rõ ràng hơn.

Đỗ Úy Nhiên chuẩn bị vào.

Giản Trang nghĩ tới đây, con ngươi màu trà lập tức sáng rực lên giống như là nhìn thấy cứu tinh hạ phàm, cặp mắt vui mừng mở lớn nhìn cửa phòng bao, ánh mắt từ cửa lại chuyển đến trước mặt____ bắt gặp đôi mắt màu nâu của Nguyễn Bắc Thần, ánh mắt hắn bình tĩnh mà âm u lạnh lẽo, mắt híp lại,xuyên thấu qua con ngươi nhìn sâu vào đôi mắt hắn, chỉ thấy một màu đennhư mực bao la bát ngát, ánh mắt vắng lặng vô cùng. Đáy mắt hắn như giódữ tàn phá bừa bãi trên cánh đồng hoang vu mênh mông, cánh đồng hoang vu âm trầm che khuất cả bầu trời, bầu trời ở dưới đất không có một đườngsống nào, không có một ngọn cỏ, gió lớn thổi qua, mở ra một cảnh đất đábay mù trời.

Chỉ là nhìn một cái, máu trong người Giản Trang liền đông lại. Ánh mắt của Nguyễn Bắc Thần … Khi đôi mắt màu nâu của hắn âm u lạnh lẽo, che giấu càng sâu thì càng khó nắm bắt lấy, phức tạp khó phân biệt, không thể nhìn thấu ánh mắt của hắn.

Giản Trang không hiểu, tại sao Nguyễn Bắc Thần lại có ánh mắt như vậy.

Đây là một loại ánh mắt bi thương, nhưng so với bi thương thì lại càng rốirắm hơn, so với bi phẫn thì lại càng khắc sâu hơn, loại ánh mắt kín đáonhư vực sâu này, tối tăm không chút ánh sáng mặt trời pha lẫn nhiều thứkhiến người ta khó nói lên cảm xúc. Trong bi thương có một chút khôngcam lòng, một chút kiêu căng và một chút hận đời…

Nhưng mà những từ ngữ này vẫn không đủ để diễn tả ánh mắt phức tạp khó hiểu của Nguyễn Bắc Thần.

Tại sao phải như vậy? Nguyễn Bắc Thần không nên có ánh mắt như thế. Hắn làcon trai của nhà họ Nguyễn, một gia tộc vừa liên quan đến chính phủ vừaliên quan đến quân đội, là bác sĩ tâm lý học chuyên nghiệp, lại tự mìnhxây dựng bệnh viện tư nhân, cuộc sống của hắn ưu việt như thế, địa vịtrong xã hội cũng hết sức hiển hách, có thể nói là cuộc sống muốn saođược vậy, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, con em cán bộ, còn cái gì khiến hắn không thỏa mãn? Hắn có thể phiền lòng chuyện gì chứ? Chuyện gìkhiến hắn đau đớn đến nỗi không thốt lên thành lời? Tại sao hắn lại cóánh mắt như thế?

“Rắc rắc” một tiếng, cửa phòng đã bị người bên ngoài mở ra.

Rốt cuộc khi cửa mở thì Nguyễn Bắc Thần cũng mở lòng từ bi, ngay lúc thờiđiểm nguy cấp buông Giản Trang ra, chân dài bước về phía sau, rời khỏiGiản Trang, xoay người đi về vị trí của hắn. Đồng thời giơ tay, dùngngón trỏ chạm vào khóe miệng, nhẹ nhàng lau đi vệt máu thấm ra.

Vết máu đó là từ trong miệng hắn chảy ra ngoài.

Nguyễn Bắc Thần ngồi lại trên ghế, rút khăn ướt từ trên bàn, ưu nhã lau chùimiệng, sau đó ngồi trên ghế đối diện Giản Trang, nhẹ nhàng nhếch môi lộra một nụ cười êm ái. Nụ cười của hắn rất tự nhiên, độ cong bờ môi nânglên cự kỳ xinh đẹp, là nụ cười rất nhu hòa, khác hẳn với nụ cười âm ulạnh lẽo lúc trước.

Nguyễn Bắc Thần cưỡng hôn Giản Trang, lại bịcô cắn một cái đến mức chảy máu cũng không tức giận, dường như … dườngnhư tâm trạng còn rất rốt?

Giản Trang khó tin lông mày run lên một cái, một tay che miệng vừa bị Nguyễn Bắc Thần hôn, kinh hoàng không hiểu nhìn hắn.

Mà Đỗ Úy Nhiên từ ngoài cửa đi vào, nhân tiện đóng cửa phòng luôn, đi tớicái ghế ở giữa Nguyễn Bắc Thần và Giản Trang ngồi xuống, chặn lại tầmmắt Giản Trang.

Mà cái vị thần kinh thô Đỗ Úy Nhiên sau khi vàophòng, chỉ lo nghiên cứu hình dáng tay nắm cửa, nhìn chằm chằm tay nắmmột hồi, cho nên không chú ý tới ánh mắt cổ quái của Giản Trang vàNguyễn Bắc Thần.

Chờ Đỗ Úy Nhiên đặt mông ngồi xuống, lần nữa cầm đũa trúc lên, dùng đũa chỉ chỉ Nguyễn Bắc Thần bên cạnh, sau đó chiếcđũa dời đi, lại chỉ vào Giản Trang, nhiệt tình hô: “U, thế nào mà tôivừa đi ra ngoài, hai người đều không ăn hả? Đừng lo lắng mà, vẫn còn ‘ma dụ đậu hũ’ Tứ Xuyên cay chưa ăn đâu, nghe nói ăn ma dụ đậu hũ có thểgiảm cân, Giản Trang, em ăn nhiều vào.” Trong lúc nói chuyện, không đợiGiản Trang tỏ thái độ, Đỗ Úy Nhiên đã nhiệt tình gắp một khối mềm mại mà lại co dãn ma dụ đậu hũ, bỏ vào chén nhỏ trước mặt Giản Trang, khuônmặt tươi cười hồn nhiên, đầy mong đợi nhìn Giản Trang động đũa.

Giản Trang như cũ lấy tay che miệng, nhìn miếng đậu hũ dính đầy nước ớt trước mặt, gương mặt buồn buồn.

Giờ phút này, Giản Trang thật sự không cách nào ăn bàn tiệc cay nồng ma dụđậu hũ này, trong miệng cô không biết là vì nguyên nhân gì, đột nhiênthay đổi vừa tê dại lại vừa cay, phàm là những nơi bị đầu lưỡi NguyễnBắc Thần quét qua tất cả đều nóng rát, tê tê, loại cảm giác này giốngnhư là ăn phải một đống hạt tiêu và hạt ớt, trong miệng chỗ nào cũngrát, quả thực như là ngậm lửa than, đốt môi cô đến phát sưng, hận khộngthể nhai một khối băng trong miệng.

Tại sao lại như vậy?

Nếu hiện tại Giản Trang hạ tay xuống, tất nhiên sẽ lộ ra đôi môi sưng đỏ,ngước mắt, nhìn Đỗ Úy Nhiên ngồi bên cạnh mình, Giản Trang uyển chuyểnkhước từ: “Vừa rồi em đã ăn no, không ăn nổi cái này nữa, anh có thể đểcho Nguyễn Bắc Thần nếm thử một chút.”

Bởi vì lấy tay che miệng,cho nên âm thanh phát ra từ giữa kẽ tay nghe vào tai có chút buồn bực.Đỗ Úy Nhiên sửng sốt một chút, nhìn hành động kỳ quái của Giản Trang,nghi ngờ hỏi: “Nhưng …….. Vừa rồi em căn bản là không ăn được bao nhiêumà? Nếu không phải là anh và Nguyễn Bắc Thần gắp cho em mấy đũa thức ăn, em gần như là không động đũa. Như vậy cũng coi như ăn no sao? Còn nữa,em che miệng làm gì?”

“Em…….” Giản Trang chần chờ, nhanh chóngtìm lý do giải thích, “Mới vừa rồi gắp thức ăn, không cẩn thẩn ăn phảihạt tiêu với hạt ớt, hiện tại miệng đã tê dại hết.”

“À?” Đỗ ÚyNhiên kinh ngạc một chút, vội vàng rót từ trong ấm trà một ly trà lạnhđưa cho Giản Trang, “Mau mau súc miệng đi, nói không chừng sẽ dễ chịuhơn đấy.”

“Cám ơn.” Giản Tranggật đầu với Đỗ Úy Nhiên một cái, nhận lấy ly trà thận trọng đặt dướimôi, lúc này mới lặng lẽ bỏ tay ra, nhanh chóng ngẩng đầu lên đem nướctrong ly trà một hơi uống sạch.

Nguyễn Bắc Thần ngồi ở một bên im lặng không lên tiếng nhìn một màn này, ngón trỏ trắng noãn đặt trên môi dưới, chậm rãi vuốt ve, mắt nâu tà nghễ liếc Giản Trang, trong mắt lóelên một tia sáng, giống như là phủ lên một tầng vui vẻ.

NguyễnBắc Thần này, rốt cuộc trong miệng hắn ăn cái thứ gì, sao lại cay nhưvậy? Giản Trang đặt ly trà xuống, một hớp trà mát mẻ xuống bụng mớikhiến miệng lưỡi cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cô đã nói rồi, hắn saolại đột nhiên cưỡng hôn cô chứ, thì ra ám toán ở cái hôn dài này! GiảnTrang ngồi trên ghế, hai mắt nhìn thức ăn trước mặt, nhưng khóe mắt lạiliếc trộm Nguyễn Bắc Thần, thấy đáy mắt hắn chợt lóe lên nụ cười, độtnhiên hiểu ra phần nào, nhất định là hắn ăn phải đồ cay tê dại, sau đómới quyết định hôn cô.

Người đàn ông này thật là……..

GiảnTrang nghĩ tới đây không khỏi rùng mình, đáy lòng tự nhiên sinh ra cảmgiác lạnh đến buồn nôn……. Người đàn ông này, vì chỉnh cô thật là dùngbất cứ giá nào, miệng mình chỉ bị hắn hôn một cái đã cay thành như vậy,nghĩ cũng biết miệng hắn so với miệng cô còn cay hơn nhiều! Nhưng mà,hắn lại có thể mặt không đổi sắc, làm như không có chuyện gì xảy ra ngồi đó. Từ đầu đến cuối cũng không biểu hiện ra một chút đau khổ. Không chỉ như thế, Nguyễn Bắc Thần là gay, lại không tiếc hy sinh sắc đẹp củamình, ôm phụ nữ như cô hôn mãnh liệt lâu đến vậy…..

Nguyễn Bắc Thần quyết phải gây khó dễ với cô ư?

Có Đỗ Úy Nhiên ở đây, Nguyễn Bắc Thần vì không xuống tay được, cho nêntrực tiếp chọn phương thức “ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ mà không nói được” này khiến Giản Trang khó chịu.

Giản Trang bị Nguyễn Bắc Thần chiếm tiện nghi không nói, còn bị cay thành ra như vậy!

Bị Nguyễn Bắc Thần mạnh mẽ hôn, lại không thể trực tiếp phát tiết ra.Ngược lại hắn tính toán rất chuẩn, biết cô vì ngại thể diện, không thểnào đem chuyện này nói ra, cho nên lúc nãy mới dám không chút kiêng kỵgiữ chặt, cưỡng hôn cô như vậy.

Hôm nay nếu không có Đỗ Úy Nhiên ở đây, Giản Trang tuyệt đối không tha cho hắn! Nhiều lần gây khó dễ cô,mọi việc đều có giới hạn. Việc này có thể nhịn, lại còn gì không thểnhịn, không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa.

Lần sau Nguyễn Bắc Thần dám làm vậy, Giản Trang tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Giản Trang nắm ly trà trong tay, không khỏi siết chặt lại. Giản Trang quayđầu, tầm mắt lướt qua Đỗ Úy Nhiên trực tiếp nhìn Nguyễn Bắc Thần nhãnhặn lịch sự ngồi đó, cười nói: “Cậu hai nhà họ Nguyễn à, tôi thấy vừarồi anh cũng ăn không được nhiều, không bằng ‘ma dụ đậu hũ’ này anh nếmthử một chút xem. Món này đặt trên bàn đã lâu, một miếng cũng không ănthì rất lãng phí.” Nguyễn Bắc Thần, tôi xem anh làm thế nào? Trong miệng anh chắc chắn cũng cay nóng bỏng rát, ma dụ đậu hũ này cay như vậy, anh có thể ăn được không?

Nụ cười trên mặt Giản Trang lại sâu hơn mấy phần, một bên khóe môi nhếch lên, khiến nụ cười yếu ớt nhiễm một chút tà khí.

“Được.”

Ngoài dự liệu của Giản Trang, Nguyễn Bắc Thần ngồi trên ghế rất sảng khoáiđồng ý, môi mỏng khẽ mím, trên mặt lập tức nở nụ cười dịu dàng mê hoặc,dứt lời, vươn tay cầm đôi đũa trên bàn, gắp một khối đỏ tươi ma dụ đậuhũ từ đĩa thức ăn trước mặt Đỗ Úy Nhiên, ung dung bỏ vào miệng, tỉ mỉthưởng thức, sau đó hầu kết khẽ động, nuốt ma dụ đậu hũ trong miệng nuốt xuống, mở miệng khen ngợi: “Không hổ là quán món cay chính gốc TứXuyên, ma dụ tươi thơm cay nồng ngon miệng, quả thực là món ăn ngon.Giản Trang, cô cũng nên nếm thử chút món ngon này đi. Ma dụ không chỉ có thể giúp giảm cân, còn có thể làm sạch dạ dày, trợ giúp tiêu hóa, khiến hệ tiêu hóa khỏe mạnh, giảm lượng cồn trong mật, chống cao huyết áp,hơn nữa còn có tác dụng ngăn ngừa bệnh tiểu đường. Đơn giản mà nói, madụ có thể lại bỏ độc tố, chăm sóc sắc đẹp, thông mạch, giảm áp, giảmcân, nhiều tác dụng như khiến con người ăn ngon miệng hơn, kích thích ăn uống, phụ nữ ăn là thích hợp nhất.”

Nguyễn Bắc Thần không bị cay à?

Giản Trang uyển chuyển cười, lén lút nghi ngờ không thôi.

Nhìn lại mặt Nguyễn Bắc Thần, mặt hắn vẫn trắng nõn, hai hàng lông mày mỏngnhư cánh chim và đôi lông mi dài dưới hai mắt đều khoan khoái giãn rarất tự nhiên, vẻ mặt bình thản ung dung, vẫn như gió nhẹ mây trôi. Từtrên mặt hắn, vẫn như cũ không nhìn thấy vẻ thống khổ hay là ẩn nhẫnchịu đựng gì cả.

Điều này khiến Giản Trang không khỏi nổi lênnghi ngờ, người này không có vị giác sao? Không cảm thấy cay chút nào?Trong miệng đã có hạt ớt hạt tiêu cay nặng như vậy, bây giờ lại ăn mộtmiếng ma dụ cay nồng, trừ phi là vị giác của hắn có vấn đề, không thìkhông thể nào một chút cảm giác cũng không có.

Trong thời gianGiản Trang nghĩ ngợi, Đỗ Úy Nhiên ngồi ở giữa cũng không nhàn rỗi, mộttay cầm nĩa, một tay cầm đũa, như gió cuốn gắp hết thức ăn còn thừa trên bàn vào bát của mình, mở lớn quai hàm, mười phần đàn ông, hăng hái mởto miệng vội vàng ăn.

Không mất nhiều thời gian, thức ăn thừa trên bàn đã bị Đỗ Úy Nhiên vét sạch.

Thú vị chính là, bản thân Đỗ Úy Nhiên rất yêu thích món ăn: vợ chồng phếphiến. Nhưng món này hắn một miếng cũng không động, nguyên nhân là, saukhi mang thức ăn lên, hắn mới biết ‘vợ chồng phế phiến’ thật sự là ‘phếphiến’, tất cả đều là nội tạng! Hắn là người có lối sinh hoạt cực tốt,muốn hắn ăn lươn xào khô cũng bình thường thôi vì Trung Quốc có cách làm tinh sảo biến lươn thành món ăn đặc sắc, hắn có thể ăn. Nhưng muốn hắnăn nội tạng lợn, ăn những thứ vừa xấu xí vừa tanh đó, vạn lần hắn cũngkhông thể nào làm được.

Bản thân Đỗ Úy Nhiên có một nguyên tắc ba không. Thứ nhất không ăn thịt đầu, thứ hai không ăn nội tạng, thứ bakhông ăn thịt tứ chi của động vật. Những thứ hắn có thể ăn, chỉ có thịtnạc gầy gò mà thôi.

Đợi đến khi thức ăn trên bàn bị tiêu diệt hơn nửa, lúc này Đỗ Úy Nhiên đã ăn uống thỏa mãn, no nê to bụng, sau khingồi trên ghế nghỉ ngơi một lúc, liền đề nghị đi đến một nơi.

“Hiện tại thảo luận một chút, tôi muốn nghe ý kiến của hai người, hai ngườicảm thấy bây giờ có thể đi đâu? Hoặc là nói hai người muốn đi đâu? Bâygiờ hai người có thể quyết định, tôi tôn trọng ý kiến của hai người.” Đỗ Úy Nhiên quay đầu, nhìn Nguyễn Bắc Thần bên trái một chút lại nhìn Giản Trang bên phải một chút, cười đùa hỏi.

“Tùy tiện.”

“Tùy tiện.”

Nguyễn Bắc Thần và Giản Trang không hẹn mà âm thanh cùng vang lên một lúc.

Thật hiếm khi cô và Nguyễn Bắc Thần ăn ý như vậy. Giản Trang không vui nângmắt nhìn lướt qua Nguyễn Bắc Thần bên kia, tròng mắt Nguyễn Bắc Thầncũng chuyển một cái, im lặng nhìn Giản Trang.

Tầm mắt hai người ở giữa không trung va chạm, liếc một cái, Giản Trang chán nản quay đầu, dời mắt.

Sau khi Đỗ Úy Nhiên nhận được ý kiến của cả hai, bất mãn oán trách: “Khôngphải chứ! Hai người một chút nhiệt tình cũng không có, vừa rồi ở côngviên ven hồ bên quảng trường, tôi hỏi hai người muốn đi đâu, hai ngườicũng bảo tùy tiện. Bây giờ tôi hỏi, hai người còn tiếp tục nói tùy tiện? Hai người có lầm không vậy, lần đầu tiên tôi về nước, làm sao tôi biếtđi đâu chơi chứ? Nhìn lại tình trạng của hai người một chút đi, ông trời ạ, tình trạng của hai người thật kinh khủng! Hôm nay hai người khôngthích đi chơi với tôi ư? Hay là có vấn đề gì khiến hai người bận tâmsao?”

“Không phải.”

“Không phải!”

Lần này, hai người lại đồng thanh nói giống nhau như đúc, chỉ có giọng điệu lần này, có chút khác nhau.

Trước là âm thanh của Nguyễn Bắc Thần, êm ái lại bình tĩnh. Sau là âm thanhcủa Giản Trang, lời nói thanh thúy, giọng cũng lớn hơn một chút, từ cuối còn cắn rất nặng.

“………” Lần này đến phiên Đỗ Úy Nhiên cứng họngim lặng, hắn lắc đầu nhíu mày, khó hiểu nhìn một nam một nữ ngồi bêncạnh mình, mê mang hỏi: “Bầu không khí giữa hai người…..hình như khôngđúng lắm nhỉ.”

Dứt lời, hai mắt Đỗ Úy Nhiên nhìn chằm chằm mặtGiản Trang, gắt gao nhìn chòng chọc một lúc, ánh mắt lại như đèn quéttrên người Nguyễn Bắc Thần, nhìn chăm chú một hồi, hé miệng, thử nói,“Tại sao tôi cảm giác…….. Hình như hai người đều không thật sự vuimừng.” Đỗ Úy Nhiên rốt cuộc phát giác ra bầu không khí quỷ dị, hắn nhớlúc Giản Trang ở chung một chỗ với Tô Việt Trác khi nói chuyện, thái độkhông phải như vậy, gặp ở công viên ven hồ gần quảng trường cũng khôngphải như vậy, nhưng sau khi Nguyễn Bắc Thần xuất hiện, bầu không khí tụhội liền kỳ dị. Đỗ Úy Nhiên trầm mặc một chút, đột nhiên tính khí bạophát mở miệng: “Có phải hai người xảy ra chuyện gì hay không? Hai ngườiquen biết từ trước đúng không, vậy nghĩa là trước kia từng có quan hệà?”

“Không thể nào.” Lần này, Giản Trang không mở miệng nóichuyện, giọng Nguyễn Bắc Thần vượt trước vang lên, “Tôi và Giản Trangthật sự có quen biết, nhưng mà tôi và cô ấy không xảy ra gì cả, Đỗ ÚyNhiên, anh không nên đoán mò, hơn nữa tôi chỉ coi cô ấy như là…..”

“Quan hệ giữa bệnh nhân và bác sĩ mà thôi, là tôi khám.” Mắt thấy Nguyễn BắcThần sắp nói chuyện kết hôn ra, Giản Trang vội vàng đem lời nói phía sau của hắn cắt đứt, tiếp lời nói: “Anh không biết chứ, hồi trước, có mộtngày đang đi trên đường tôi không cẩn thận té ngã, phải đến bệnh việnkhâu mấy mũi. Nhưng anh cũng biết đấy, Nguyễn Bắc Thần là bác sĩ tâm lý, không phải bác sĩ ngoại khoa, lúc khâu vết thương thì chỗ không bịthương cũng khâu, cho nên có chút bất hòa, tôi và lão nhị Nguyễn gia,coi như không đánh thì không quen biết.”

“…………….” Đỗ Úy Nhiên sau khi nghe Giản Trang nói xong, giật mình há to miệng, “Còn có chuyện như vậy ư?” Đồng thời hắn quay đầu nhìn Nguyễn Bắc Thần, dùng ánh mắt nghingờ dò hỏi.

“Không sai.” Nguyễn Bắc Thần thế mà không bác bỏ lờinói của Giản Trang, trấn định gật đầu một cái, thản nhiên thừa nhận,“Tôi và cô ấy thật sự quen biết là do vậy. Sau khi cãi nhau mới biết,thì ra Giản Trang và tôi là cùng loại, đều là con cán bộ, nhà cô ấy làchính khách thế gia, thân phận bối cảnh đại khái giống nhau. Hơn nữa, ởnhà Giản Trang cũng giống tôi, đều đứng hàng lão nhị. Phía trên cũng cómột anh trai.”

Sau khi Đỗ Úy Nhiên nghe xong, sờ cằm nghĩ ngợi một lát, nói: “Được rồi, tôi tin tưởng hai người.”

Tiếp, dẫn đầu đứng lên, gương mặt trắng sữa lại khôi phục dáng vẻ cười ha hả, trưng cầu ý kiến Nguyễn Bắc Thần và Giản Trang chỗ đi chơi. Bởi vì ĐỗÚy Nhiên đối với Hoa Trung thị một chữ cũng không biết, còn Giản Tranglại ít đi du ngoạn, nên do Nguyễn Bắc Thần chọn địa điểm___ Lãi vườn.

Vì vậy, sau khi tính tiền liền rời quán, đi ô tô tới Lãi vườn ở ngoại ô thành phố.

Lãi vườn, chính là chỗ thủ hạ tâm phúc của Việt vương Câu Tiễn - Phạm Lãisau khi công thành danh thoại ở ẩn, tay nắm tay Tây Thi thoái lui gianghồ, chèo thuyền du ngoạn trên Thái Hồ, bên bờ hồ có xây dựng một tòadinh thự, hơn nữa lợi dụng kiến thức sở học của hắn, thúc đẩy phát triển sự buôn bán nơi đây, dệt may cày ruộng, lập tức mở ra nhiều vận mệnhmới. Dựa vào kiến thức uyên thâm của mình, ông ẩn cư ở Giang Tô, bắt tay vào buôn bán, sau vài lần liền giàu có, gia tài khổng lồ, ông là ngườimở đầu tư tưởng kinh tế, để cho người sau tiếp tục vận dụng, cho nên,Phạm Lãi cũng có danh hiệu là ‘thương thánh’.

Đời sau, người đời ca tụng: “Trung cho là nước, trí lấy thoát thân, thương đến nỗi phú, thành danh thiên hạ”.

Lãi vườn, chính là dùng tiền Phạm Lãi buôn bán tu sửa thành một tòa nhà cao cấp. Ngôi nhà cao cấp xây dựng kề sát bên hồ, trong viện thiết kế hànhlang dài mười mét, ở trung tâm Thái Hồ sóng nước xanh biếc có xây đìnhđể nghỉ chân ở trên đảo nhỏ, bên trong có một trạch viện để mỹ nữ TâyThi ở, bốn phía trạch viện, có một ngọn núi giả ngay ngắn trên ao nước,một đầu khác thì xây dựng một sân khấu vuông vắn, cửa phòng trạch việnbốn phía đều mở ra, bày đầy bàn ghế. Đối diện sân khấu chính là ghế thái sư được làm từ gỗ hoàng hoa lê.

Muốn đi từ Lãi vườn đến đảo nhỏnày, phải dùng thuyền chèo tới, mà sau khi xuống thuyền tới trên đảo, có thể nhìn thấy một pho tượng đá cẩm thạch khắc hình Tây Thi.

ĐỗÚy Nhiên rời trạch viện, vừa đi vừa nghe giảng giải về chuyện xưa củaPhạm Lãi, thỉnh thoảng ánh mắt lại quét qua Giản Trang đi đằng sau.

Đợi đến khi Đỗ Úy Nhiên đi tới sân khấu, cảm thụ cảm giác của đào hát thờixưa thì Nguyễn Bắc Thần vẫn luôn bảo trì khoảng cách nhất định với GiảnTrang chợt lấn đến gần, nói nhỏ bên tai cô: “Mùi vị miệng cay nóng bỏngrát…..Không dễ chịu nhỉ? Chắc chắn cô rất tò mò tại sao tôi không bịcay, nói cho cô biết, thật ra thì rất đơn giản…. Uống nhiều dấm là đượcrồi. Giấm axit axetic có thể chống lại vị cay của hạt tiêu hạt ớt, giảmbớt cảm giác nóng cháy. Trên bàn cơm trong chén của tôi, không phải lànước ngọt, mà là dấm.”

“Đúng rồi, tôi nhận được tin, anh trai côGiản Ninh hình như đã trở lại.” Âm thanh Nguyễn Bắc Thần lại giảm thấpxuống một chút, trong giọng nói mang theo chút ý cười bí hiểm: “Cô chắcnhớ rõ, hắn ‘thương yêu’ em gái đến cỡ nào chứ? Không biết lúc hắn‘thương yêu’ cô, đã tiến vào cơ thể của cô chưa? Thân thể anh em kết hợp một chỗ, cảm giác nhất định khác biệt lắm nhỉ.”