Quá Trình Nuôi Dưỡng Ma Vương Hắc Hoá

Chương 16



Trong nháy mắt, trước mặt không còn hồ sen, cũng không có Cổ Hoa Liên đang lửa giận bừng bừng, Ninh Ninh lại trở lại nơi này.

Xung quanh là một màu trắng sữa mênh mông, dưới chân dẫm vào không khí. Cô cảm thấy như thể mình đang trôi nổi trong một vũ trụ màu trắng sữa, cảm giác như chỉ còn lại mình cô trên thế giới này. Một cảm giác cô đơn, ý nghĩ chán đời bỗng trỗi dậy trong lòng cô.

Ngay khi cô vừa có ý nghĩ này, một giọng nói máy móc đột ngột vang lên. Cô đã nghe thấy giọng nói này khi lần đầu tiên đến đây và được giao nhiệm vụ đầu tiên.

"Chúc mừng số 355 hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất, Triều Tịch sẽ đưa ngươi đi nghỉ ngơi tu chỉnh, nhiệm vụ thứ hai bốn ngày sau sẽ bắt đầu."

Hệ thống tự xưng là Triều Tịch nói.

Ninh Ninh rất nhanh đã không còn quan tâm đến cảm giác cô đơn xa lạ vừa rồi. Vậy là nhiệm vụ đầu tiên của cô đã hoàn thành? Đây thực sự là cái may trong cái rủi.

Ninh Ninh nhẹ nhàng thở ra. Xem ra sau khi cô đi, Cổ Hoa Thanh đã được cứu, nếu không kết quả nhiệm vụ của cô có thể sẽ trở thành "đối tượng nhiệm vụ bị chết đuối, nhiệm vụ thất bại".

Nghĩ đến ánh mắt vừa phẫn nộ vừa đau thương của Cổ Hoa Liên cô nhìn thấy lần cuối trước khi rời đi. Ninh Ninh cảm thấy rất kỳ lạ, như thể cô đã làm chuyện bội tình bạc nghĩa với hắn rồi sau đó bỏ rơi hắn. Nhưng cô có thể thề với lương tâm của mình, Ninh Ninh cô chưa bao giờ làm chuyện gì đắc tội người khác. Cho nên đây nhất định là nghiệt nợ của Ninh Ngưng trong cuốn tiểu thuyết kia.

Đúng rồi, chắc chắn là như vậy.

Nghĩ đến đây, cô lại thả lỏng người.

Sau đó, cô cảm thấy mình không ngừng bay về phía trước. Rất nhanh, thế giới màu trắng sữa không thấy điểm cuối này mở ra một cánh cửa cách đó không xa trước mặt cô.

Ngoài cửa là một nơi nhìn rất công nghệ cao, Ninh Ninh kinh ngạc nhìn những bậc thang không biết từ đâu xuất hiện dưới chân mình, sau đó từ từ đi xuống.

Bên ngoài không gian kia hóa ra là một căn phòng cực lớn. Cô tiến lên hai bước, quay đầu nhìn lại, phát hiện trên màn hình LCD trên cửa hiện lên con số 355. Căn phòng cực lớn này có diện tích mấy nghìn mét vuông, có hình trụ hướng lên trên, bức tường được khảm vô số cánh cửa giống hệt cánh cửa phía sau cô, điểm khác biệt duy nhất là con số trên cánh cửa.



Có nhiều người lần lượt ra khỏi cửa giống cô, vừa bước ra khỏi cửa liền xuất hiện một cái cầu thang, mọi người từ cánh cửa trên trời chỉ cần đi theo cầu thang là có thể xuống đất an toàn.

Ngoài những cánh cửa nhỏ này, trong toàn bộ căn phòng hình trụ còn có một cánh cửa lớn. Có người từ cửa nhỏ đi ra, xuyên qua cửa lớn ra khỏi phòng. Có ít người từ cửa lớn đi vào, đi xuống cầu thang sau đó đến cửa nhỏ riêng của họ.

Ninh Ninh cảm thấy những người này rất kỳ quái. Có người tươi cười nhìn rất thân thiện, có người mặt không biểu tình thậm chí âm trầm, nhìn qua rất khó ở chung.

Cô đứng trên bậc thang của chính mình, do dự một chút, vừa định đi xuống. Vừa rồi Triều Tịch nói đưa cô đi nghỉ ngơi trước, có lẽ cần phải đi ra cửa lớn kia.

Cô vừa định bước xuống thì cánh cửa phòng 356 bên trái mở ra, một người đàn ông tươi cười bước ra từ bên trong. Anh ta mặc một chiếc áo phông ngắn và một chiếc quần jean. Với nụ cười thân thiện trên khuôn mặt, anh ta trông rất tỏa nắng.

Lúc vừa đi ra khỏi cửa kim loại phát hiện Ninh Ninh đang nhìn mình, liền cười tươi chào hỏi. Ninh Ninh thấy nụ cười của người đàn ông này làm cô rất thoải mái, không khỏi muốn lại gần. Vì vậy cô gật đầu với anh, còn muốn nở một nụ cười nhưng khi cười lại phát hiện cơ mặt cứng đờ, giống như năm vạn năm rồi cô chưa từng cười.

Cô cảm thấy có chút xấu hổ, đối phương lại không để ý chút biểu tình cứng đờ của cô, chủ động nói.

"Chắc đây là lần đầu tiên cô đến đây đúng không? Đi thôi, tôi sẽ dẫn cô đến nơi nghỉ ngơi."

Anh ta mỉm cười nói, dẫn đầu bước xuống cầu thang.

Ninh Ninh sửng sốt, cũng đi xuống theo.

Bên ngoài cánh cửa khổng lồ đó là một đường hầm dài giống như hang động. Trên đường hầm có một vành đai tự động di chuyển về phía trước, chỉ cần có người đứng trên đó, vành đai sẽ vận chuyển người ra bên ngoài như hàng hóa, giúp tiết kiệm thời gian đi bộ.

Đai lưng chia làm hai bên trái phải, một bên dùng để đưa người ra ngoài, một bên dùng để đưa người vào gian phòng lớn, trên đó có rất nhiều người đang đứng.

Những người tươi cười đó thân thiết tụ tập thành nhóm ba hoặc bốn người ghé vào nhau nói chuyện, để vượt qua khoảng thời gian chờ đợi nhàm chán này. Những người có khuôn mặt tê liệt lạnh nhạt không có bạn bè, lặng lẽ đứng trên băng chuyền một mình. Khi hai loại người đứng chung một chỗ, sự tương phản chỉ đơn giản không quá rõ ràng.

Đường hầm rất dài, trong khoảng thời gian chờ đợi nhàm chán này, người đàn ông bên cạnh chủ động trò chuyện cùng cô.

"Tôi là Hạ Thiên Vận, còn cô?"

"Tôi tên Ninh Ninh."

Ninh Ninh trả lời đơn giản, lại phát hiện giọng nói của mình khô khốc, giống như đã nhiều năm không nói chuyện, lúc này cô cảm thấy có chút lúng túng.

"Ha ha, được rồi, Ninh Ninh, từ nay về sau có thể gọi tôi là Thiên Vận. Lần đầu tiên cô tới nơi này khả năng không biết rõ lắm. Hệ thống chỉ trợ giúp cô hoàn thành nhiệm vụ khi cần thiết, những điều khác sẽ không giải thích. Cô phải tự mình khám phá nơi này."

"Anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đây là đâu không?"



Ninh Ninh khó khăn tiếp tục hỏi, cô cảm thấy tâm trạng của mình rất kỳ lạ, ở một nơi hoàn toàn xa lạ không người thân, cô lại không có một chút hoảng sợ.

Thông qua lời giải thích của Hạ Thiên Vận, cô biết được rằng đây là một phi thuyền không rõ điểm đến, nó cung cấp tài nguyên từ những nguồn không xác định cho những người hoàn thành nhiệm vụ để hồi phục sức khỏe, ở chỗ này, có đầy đủ chỗ ở và nơi giải trí.

Sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, có thể nhận được thời gian nghỉ ngơi bốn ngày. Người làm nhiệm vụ đều sẽ có một chiếc đồng hồ. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được điểm tương ứng theo mức độ hoàn thành của nhiệm vụ, người làm nhiệm vụ có thể sử dụng số điểm này để đổi lấy hàng xa xỉ trong cửa hàng đặc biệt. Vật phẩm hoặc đạo cụ sẽ giúp hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo tốt hơn.

Cuối đường hầm là một khoang thuyền rất lớn, hai bên trái phải của khoang thuyền là các cửa hàng khác nhau. Cuối cửa hàng là những căn nhà lớn nối tiếp nhau, có thể là khách sạn hay chỗ ở gì đó.

Nhà nhiều tầng như vậy, muốn tìm phòng riêng thì phải hỏi người khác. Dù sao cạnh cô cũng đã có người miễn cưỡng coi là "người quen" rồi, đi hỏi những người xa lạ khác chi bằng trực tiếp hỏi anh ta.

Vì vậy, Ninh Ninh tiếp tục nhờ anh ta giúp đỡ.

Hạ Thiên Vận đồng ý lời thỉnh cầu của cô, dẫn cô dọc theo con đường lớn nhất trong khoang thuyền.

Khi đi ngang qua mép phi thuyền, Ninh Ninh có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao rực rỡ bên ngoài qua tấm kính khổng lồ của khoang thuyền. Lơ lửng trong vũ trụ vô tận này, cảm giác cô đơn kỳ lạ lại xuất hiện trong lòng nhưng rất nhanh lại bị ném ra sau đầu, vì cô giật mình khi nhìn thấy bản thân trên cửa sổ sát đất.

Người phản chiếu trong cửa sổ không phải là Ninh Ngưng mà là dáng vẻ của cô trước khi đến đây, biểu cảm trên mặt khiến cô nhảy dựng.

Nếu cô được xếp vào một trong hai loại người mà cô đã thấy lúc tới đây thì cô chắc chắn thuộc kiểu người "khó gần, âm trầm", hơn nữa là người nổi bật nhất trong loại người đó.

Hạ Thiên Vận có thể đối với một khuôn mặt như vậy cười như tắm mình trong gió xuân cũng thật sự là một loại năng lực. Điều này càng làm nổi bật hình ảnh người tốt của anh ta trong lòng Ninh Ninh.

Bởi vì ngoại trừ người tốt, cô thật sự không biết dùng từ gì để miêu tả Hạ Thiên Vận.

Sau khi hai người tìm được phòng của cô, Hạ Thiên Vận cùng cô ăn tối xong lại dẫn cô đi dạo toàn bộ khoang thuyền một vòng, giải thích cụ thể nơi nào làm gì. Cuối cùng dẫn cô đến một tòa nhà sau đó đi cùng cô vào một cửa hàng đặc biệt, dạy cô mua một số thứ hữu ích.

Nếu không phải nhìn thấy bộ dáng của chính mình từ cửa sổ sát đất của phi thuyền cửa sổ sát đất. Ninh Ninh có lẽ sẽ còn hoài nghi người này có phải đã yêu mình từ cái nhìn đầu tiên hay không. Nhưng mà rõ ràng cô đã suy nghĩ nhiều rồi, có lẽ Hạ Thiên Vận chỉ là đối xử với mọi người tương đối nhiệt tình thôi, sẽ không có ai động tâm với một cô gái âm u như vậy.

Huống chi cô còn mặc một chiếc áo choàng dài màu xám xịt. Cái khí chất này thật giống như một mụ phù thủy độc ác trong truyện cổ tích vậy.

Đồng hồ của Ninh Ninh có 20.000 điểm, cô đi tới trước tủ kính, nhìn đạo cụ kỳ lạ bên trong, có chút rối rắm nhăn mày.

Mỗi loại vật phẩm đều rất đắt tiền, chẳng hạn như thuốc hồi sinh, có thể có cơ hội chết trong khi làm nhiệm vụ, bùa tàng hình, linh hồn xuất xác, mỗi vật phẩm đều khiến người xem lóa mắt, mua bất kỳ thứ nào cũng có thể khiến cô tiêu hết điểm trong đồng hồ.

Ở tủ kính cuối bày thứ đạo cụ quý giá nhất, đó là một chiếc nhẫn pha lê. Phía dưới viết đạo cụ này có thể từ bỏ nhiệm vụ, cho dù từ bỏ nhiệm vụ cũng sẽ không bị hệ thống xóa sổ.

Giá cả hiển nhiên đắt doạ người, tốn 180.000 điểm.



Theo mức độ hoàn thành nhiệm vụ hiện tại của cô bây giờ, tức là cô sẽ đủ điểm để mua vật phẩm này trước nhiệm vụ cuối cùng.

Tuy rằng nó được đặt ở cuối tủ kính, nhưng cũng sẽ không có ai đến đây xem, giá cả ngày càng đắt đỏ khiến hầu hết mọi người không thể không ngừng bước chân. Chỉ có những người có lòng hiếu kỳ mạnh mẽ như Ninh Ninh mới có thể đến đây xem thử.

Cái đạo cụ này bày biện ở chỗ này, không có người quan tâm, nghĩ thử xem, ai sẽ nguyện ý hao phí nhiều điểm như vậy để tới mua một đạo cụ từ bỏ nhiệm vụ?

Nếu hệ thống đã giao nhiệm vụ cho họ, chắc chắn sẽ không phải là một nhiệm vụ bất khả thi.

Ninh Ninh không quá chú ý đến đạo cụ này, đứng trước chỗ đạo cụ bán chạy nhất để xin lời khuyên của Hạ Thiên Vận, cuối cùng mua một viên thuốc hồi sinh và một la bàn tìm kho báu.

Hạ Thiên Vận nói với cô, nếu cô chết trong nhiệm vụ và không có thuốc hồi sinh sẽ được coi là nhiệm vụ thất bại. Sau khi nhiệm vụ thất bại, hệ thống sẽ bắt đầu chế độ trừng phạt, nhiệm vụ tiếp theo sẽ trở nên rất khó khăn. La bàn săn kho báu có thể được sử dụng trong một số nhiệm vụ, giảm độ khó của nhiệm vụ đi rất nhiều.

Ninh Ninh rất nhanh liền ý thức được điểm này, nhưng mà chuyện này để sau đi.

Mua hai đạo cụ này đã tiêu tốn hết điểm khiến cô cảm thấy có chút đau lòng.

Bốn ngày trôi qua rất nhanh, trong bốn ngày này Hạ Thiên Vận vẫn luôn vừa là thầy vừa là bạn cùng cô hoà thuận ở chung, nguyên nhân bởi vì phòng của anh ta ở ngay bên cạnh phòng cô.

Ninh Ninh cảm thấy mấy ngày nay đầu óc cô như bị chập mạch, đồng thời càng phủ nhận ý nghĩ Hạ Thiên Vân thích cô. Người ta đi làm chính sự chỉ là thuận tiện dẫn cô đi cùng thôi, để hai người cùng nhau kết giao bằng hữu.

Điều kỳ lạ là người thích giúp đỡ mọi người như Hạ Thiên Vận thế nhưng lại không có người bạn nào khác ngoài cô. Nhưng đây là việc riêng của anh ta, việc anh ta có những người bạn khác hay không không liên quan gì đến cô hết.

Anh ta nói rằng hiện đang sống trong một căn phòng giống như khách sạn. Và sẽ nhận được một biệt thự độc lập sau khi hoàn thành sáu nhiệm vụ đầu tiên. Bây giờ anh ta đang làm nhiệm vụ thứ tư.

Sáng sớm ngày thứ năm, Hạ Thiên Vận và Ninh Ninh cùng nhau trở lại căn phòng hình trụ. Sau khi chào tạm biệt, hai người bước vào cánh cửa kim loại của chính mình và bắt đầu nhiệm vụ mới với sự trợ giúp của hệ thống.