Phượng Hoàng Hoa

Chương 47



Tiêu Ngân Phong đang suy nghĩ thì bị tiếng tin nhắn điện thoại làm cho tỉnh lại, nàng mở tin nhắn ra thì thấy tin nhắn của Kỷ An, "Về đến nhà, đang nghe Lý đại nhân lải nhải".

Lý Vân Cẩm? Tiêu Ngân Phong sợ run, đó là một người phụ nữ thông minh cơ trí, khoan dung, thông thấu mọi chuyện. Bà là một người tốt, trên đời này phụ nữ tốt rất ít, cũng có người mẹ nào tốt thật sự. Nếu như bà cũng có gia thế hiển hách giống như Đồng Viên Viên thì có lẽ cho tới bây giờ bà và Kỷ Bằng vẫn còn đang hạnh phúc bên nhau. "Nghỉ ngơi sớm một chút". Nàng nhắn tin trả lời lại.

"Biết rồi, nữ vương điện hạ". Tin nhắn tới, nhìn thấy tâm tình của Kỷ An có vẻ thoải mái, Tiêu Ngân Phong mới nhẹ nhàng thở ra một cái. Nàng đi tới trước cửa sổ, đẩy tấm rèm rồi mở cửa sổ để cho gió đêm thổi vào. Tiêu Ngân Phong nghĩ nghĩ gì đó, rồi lấy điện thoại ra gọi cho cha của Tô Đồng - Tô Thừa Hiên, sau một lúc nói chuyện phiếm thì giống như tùy ý hỏi một câu, " Bệnh tình của bác gái như thế nào?"

"Tái phát, cái chết của Đồng Đồng gây đả kích quá lớn cho nàng, nhà chúng ta hai người già chỉ có mỗi một đứa con, vậy mà... bây giờ không còn nữa". Thanh âm của Tô Thừa Hiên so với ngày trước dường như già hơn rất nhiều, đối với nam nhân năm mươi gần sau mươi tuổi thế này làm sao chịu nổi đả kích người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cho dù là ai nữa cũng không thể nào chịu nổi. "Ngươi... ngươi nói thử xem đứa nhỏ kia như thế nào mà lại quẫn trí như vậy? Nàng chỉ cần về nhận lỗi sai với chúng ta, thì không phải chuyện gì rồi cũng sẽ qua hết sao? Vì sao nàng lại muốn đi vào đường cùng như vậy chứ!" Thanh âm nức nở để lộ ra sự đau thương vô cùng.

Tiêu Ngân Phong cũng rất khó chịu, nếu như trước đây cả hai bên đều lui một bước thì Tô Đồng cũng không đến mức phải bỏ đi. Nhưng mà Tô Đồng không chịu khuất phục, người nhà Tô Gia lại cố chấp, hai bên đều không muốn thỏa hiệp, chỉ biết dùng cách thức 'cứng đối cứng'để đối chọi với nhau. Bởi vì ảnh hưởng của Tô Gia cho nên khi Tô Đồng ở Mĩ vẫn không thể nào quên được phần tình cảm này, sau đó mới mắc phải chứng uất ức, kết quả đi vào đường cùng.

"Bác trai, đừng quá đau lòng". Tô Ngân Phong còn dùng rất nhiều lời nói để trấn an, tiện thể nhận Tô Thừa Hiên làm cha nuôi, hơn nữa còn hứa hẹn một ngày nào đó sẽ đến thăm hỏi. Thứ nhất là muốn thay Tô Đồng làm tròn bổn phận hiếu đạo, thứ hai là thế lực của Tô Gia sẽ giúp đỡ được nàng rất nhiều.

Mẹ của Tô Đồng có bệnh tâm thần, Tô Đồng đi Mĩ thì bệnh tâm thần của mẹ nàng liền tái phát, liền cầm súng chạy tới trường học của Kỷ An, ở trước mặt mọi người trong căn tin của trường nổ súng muốn giết chết Kỷ An. Vô cùng may mắn là nàng chưa bao giờ bắn súng, vì chịu tác động sức giật của súng nên ngắm bắn không được chuẩn, cả sáu phát súng liên tục đều không trúng Kỷ An nhưng lại làm bị thương những bạn học ở bên cạnh của Kỷ An. Mấy viên đạn liên tục bay qua bên phía người của Kỷ An, sau đó lại thấy cảnh bạn học bị thương máu chảy đầy đất, cho nên Kỷ An ở trường liền có bóng ma sợ hãi.

Nhưng mà Tiêu Ngân Phong không thể không bội phục phản ứng tâm lý mạnh mẽ để ứng phó với tình huống nguy cấp và lối suy nghĩ có phần 'kỳ lạ' của Kỷ An. Sau khi lấy lại tinh thần, phản ứng đầu tiên của Kỷ An đó chính là cứu người, trước tiên là lấy tư cách thành viên của hội học sinh phối hợp với lãnh đạo chỉ huy mọi người sơ tán, cơ bản là không để ý tới hung thủ nhắm vào nàng mà tới trường. Sau đó Kỷ An còn làm cho người của Tô Gia và Kỷ Gia một phen dở khóc dở cười khi nói có một kẻ điên cầm súng đi gây sự ầm ĩ, nhưng do gia cảnh của đối phương có thế lực nên đã đè ép mọi chuyện lắng xuống, nàng còn cầm đầu hội học sinh đi biểu tình đòi công bằng làm cho Tô Gia phải bồi thường không ít tiền.

Tiêu Ngân Phong có một điều không vừa lòng đối với Kỷ Gia đó chính là họ tự cho là đúng khi đem Kỷ An bảo bọc quá sức cẩn thận, khép kín với bên ngoài. Chẳng lẽ bọn họ không hiểu được đạo lý hoa ở trong nhà kính thường dễ bị gãy hơn sao, không như cây tùng sinh trưởng ở trên vách đá đón gió đón sương lại xanh tốt muôn đời sao? Kẻ yếu khi thất sẽ bị đánh ngã, nhưng khi thất bại thì đồng thời cũng là một bàn đạp để cho người ta trở nên cứng cáp hơn, làm cho người mạnh còn mạnh mẽ hơn, mấu chốt là phải có người ở bên cạnh dẫn đường như thế nào, cùng với bản thân dùng thái độ gì để đối mặt với vấn đề. Nhưng người ở bên cạnh Kỷ An lại vô tình biểu lộ ra cái kiểu "Kỷ An thật yếu ớt, ngươi cần được mọi người bảo vệ" cho Kỷ An biết, vô tình hướng cho Kỷ An trở thành người yếu đuối. Sự dạy bảo cùng với phương thức bảo vệ sai lầm này làm cho Tiêu Ngân Phong khinh thường và rất không hài lòng. Nếu như không phải do người nhà Kỷ An cố tình bố trí sắp xếp môi trường xung quanh ảnh hưởng, chỉ với phần nền tảng của Kỷ An đã có thì hiện tại nàng chắc chắn đã rất xuất sắc.

Nàng bắt đầu nhận biết Kỷ An là trong khách sạn ở thành phố S, lần nói chuyện đó nàng vẫn còn khắc sâu nó ở trong trí nhớ cho tới tận bây giờ. Nàng thích sự kiêu ngạo từ trong nội tâm và hiểu biết của Kỷ An, thích Kỷ An khi đó toát ra vẻ không màng danh lợi, sự yên lặng và thông minh tài trí. Kỷ An và Tô Đồng là người giống nhau, các nàng đều thông minh, không chịu khuất phục, cũng đều mờ mịt, nhưng khác nhau ở chỗ Tô Đồng bị chôn vùi trong sự đổ nát của tình cảm mà không tìm thấy đường ra, còn Kỷ An thì không có mục đích sống và mục tiêu phấn đấu. Nhưng so với Kỷ An thì Tô Đồng hiểu biết và cởi mở nhiều hơn. Những điều này Lý Vân Cẩm đều có, nhưng Kỷ An chẳng học được hoàn toàn phong thái của Lý Vân Cẩm.

Có tiếng động từ trong thư phòng truyền ra, hình như có người đang khóc. Tiêu Ngân Phong xoay người đi về phía thư phòng, mở cửa ra thì thấy Tô Bối Nhi vùi người vào trong cái ghế dựa mà khóc lóc thảm thiết. Ở trên bàn làm việc có hai cuộn tranh được mở ra hết, mỗi cuộn có mấy bức tranh đầy vẻ rực rỡ tươi đẹp. Tô Đồng, một phần tình cảm đầy thăng trầm, một người con gái có cuộc đời bất hạnh, chỉ có thể dùng hình ảnh để diễn tả vẻ rực rỡ phong phú của nàng, thế giới nội tâm đầy nhiệt huyết không bị cản trở. Nếu nói Kỷ An giống như phượng hoàng hoa, thì Tô Đồng chính là mạn châu sa hoa ở trên đường xuống hoàng tuyền.

Tiêu Ngân Phong cũng chẳng nói năng gì, cũng chẳng hành động gì mà chỉ lẳng lặng ngồi ở một bên nhìn Tô Bối Nhi khóc. Khóc cũng không thể thay đổi được bất kì việc gì, mọi chuyện đã đi tới nước này rồi, đã không còn đường nào để cứu sống được nữa, khóc chỉ có thể là một loại phát tiết giải tỏa tình cảm ra bên ngoài mà thôi. Nhưng giờ phút này Tô Bối Nhi cần chính là trút hết tình cảm ra ngoài.

Căn phòng này chứa đựng toàn bộ hành trình của cuộc đời mà Tô Đồng đã trải qua, giờ phút này Tô Đồng có hai người con gái đã từng yêu và đã từng thích nàng ngồi trước mấy bức tranh của nàng vừa thương tiếc vừa vì nàng mà buồn bã. Nếu Tô Đồng ở trên trời có linh thiêng, không biết nàng có cảm thấy hối hận vì đã tự cắt mạch máu ở cổ tay của mình hay không!

Tiêu Ngân Phong không biết tại sao Tô Bối Nhi vì sao lại khóc, là khóc vì Tô Đồng hay là khóc cho chính bản thân mình, nàng chẳng hỏi. Nàng chỉ để Tô Bối Nhi khóc xong rồi tiễn Tô Bối Nhi rời khỏi. Ba vệ sĩ canh giữ ở cửa không thể nào biết được chuyện Tô Bối Nhi không thể khống chế được sau khi xem mấy bức tranh cuộn đó.

Tô Bối Nhi để mấy bức tranh cuộn lại trong thư phòng của Tiêu Ngân Phong, việc này đối với những người còn sống là chuyện tốt, nó giống như thay cho việc Tô Bối Nhi sau khi khóc xong đều đem tất cả mọi chuyện từng phát sinh với Tô Đồng và tất cả gút mắt đều buông xuống, chôn ở trong trí nhớ, giữ lại trong 'quá khứ'. Mà đối với Tô Đồng mà nói, không thể không nói chính là một loại thương tâm! Cái chết chính là nàng tự giải thoát bản thân, cho phép nàng ra khỏi cuộc sống của tất cả mọi người, nhưng cái để lại cho cha mẹ nàng chính là vết thương mãi mãi không bao giờ lành, còn Tiêu Ngân Phong là sự thương xót và luôn hoài niệm. Nếu Tô Đồng có thể sống sót, có thể kiên cường đứng lên, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai nàng sẽ tìm được hạnh phúc, có thể nàng sẽ trở thành một họa sĩ nổi tiếng, đáng tiếc thế giới này không tồn tại cái gì gọi là nếu. Người đã chết, nên cái gì cũng không còn; đã chết, nên tất cả mọi thứ đều xong; đã chết, nên tất cả đều mất hết!

Tiêu Ngân Phong im lặng không nói gì mà chỉ đem bức tranh của Tô Đồng đặt vào trong ngăn tủ khóa lại, chỉ để lại trên tường một bức mà nàng thích nhất.

Nằm ở trên giường thật lâu mà cũng không có ngủ được, gọi điện thoại cho Kỷ An thì Kỷ An đã muốn ngủ say rồi. "An An, hát một bài cho ta nghe được không? Ta ngủ không được!" Tiêu Ngân Phong làm nũng.

Lúc đầu Kỷ An không chịu, nhưng Tiêu Ngân Phong cứ làm nũng mãi, Kỷ An bị nàng dày vò hết lần này tới lần khác cuối cùng không có cách nào đành phải ôm điện thoại vừa híp mắt ngủ vừa hát, "Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối đáng yêu của mẹ, hai tay mẹ nhẹ nhàng đung đưa chiếc nôi ngươi nằm, mau mau ngủ yên, ban đêm tĩnh lặng, ở trong chăn ấm áp, ngủ đi ngủ đi, bảo bối đáng yêu của ta..."

Kỷ An hát khúc hát ru làm cho Tiêu Ngân Phong tức tới mức ruột gan muốn cháy xém, cảm thấy bực bội mới nghiến răng nghiến lợi nói một câu, "Ngủ ngon, bác gái hát ru!" Giận dữ cúp điện thoại! Nếu bây giờ Kỷ An nằm ngủ bên cạnh nàng thì thế nào nàng cũng nhéo cái lỗ tai của Kỷ An kéo xuống giường cho biết tay! Cái tên ngốc nghếch này làm người ta giận chết đi được!

Sau hai phút, Kỷ An gọi điện thoại tới, "Ngân Phong, tâm tình của ngươi đang không tốt sao a?" Giọng nói vẫn còn lơ mơ buồn ngủ.

"Không có". Tiêu Ngân Phong tức giận trả lời. Vốn là đang buồn, bị nàng hát bài hát ru kia làm cho biến thành vừa tức vừa buồn cười.

"Vậy ta kể chuyện xưa cho ngươi nghe".

Nghe giọng của Kỷ An giống như đang trong trạng thái mộng du, Tiêu Ngân Phong còn nghi ngờ không biết có phải Kỷ An đang nói mớ không nữa. "Ngươi kể đi". Tiêu Ngân Phong thật muốn nghe thử xem Kỷ An sẽ kể chuyện gì. ngôn tình ngược

"Ngày xưa, có ba con heo nhỏ... Có một ngày mẹ heo nói với ba con heo con, 'các con, các con đã trưởng thành rồi, hẳn là nên sống tự lập, các con hãy tự mua nhà và dọn ra ngoài sống đi..."

Tiêu Ngân Phong nghe Kỷ An kể chuyện xưa, giọng nói đầu dây bên kia càng lúc càng nhỏ, sau đó cũng chỉ còn nghe được tiếng lầu bầu, cơ bản là chẳng nghe được Kỷ An nói cái gì, đến cuối cùng chỉ còn là tiếng hít thở đều đặn. Nàng ôm điện thoại nằm ở trên giường, bất đắc dĩ nhắm mắt lại nhẹ giọng nói, "con heo nhỏ ngủ ngon". Ầm ĩ với Kỷ An một hồi nàng cũng chẳng còn tâm trí suy nghĩ gì tới chuyện của Tô Đồng nên cuốn chăn lên đắp rồi nằm ngủ. Trước khi ngủ còn có chút ác độc khi nghĩ ngày mai nhất định gọi Kỷ An vào trong văn phòng bắt kể cho xong chuyện xưa về ba con heo nhỏ.

Sáng sớm ngày hôm sau Kỷ An vừa mới bước vào văn phòng thì liền đụng mặt Lí Minh Tuấn, sắc mặt tên kia vừa đen vừa thối, lại khoác lên trên người bộ quần áo 'hoàng kim' bước tới phía trước. Kỷ An ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái rồi sau đó liền không nhìn nữa. Vốn trước đây đã chẳng trong mong gì gặp mặt Lí Minh Tuấn, giờ hắn còn mang thêm cái danh hiệu là vị hôn phu của người nàng yêu nên nàng càng không thích. Nếu như nhân phẩm của nàng không tốt, nếu nàng không cần phải dùng bút ký, nếu không phải trừng to mắt lên mà nhìn người khác, nếu không phải hạ tầm mắt xuống ở trước đám đông, nàng rất muốn bắt chước thời kì làm học sinh quậy phá trước đây ở sau lưng thầy giáo lấy bút mực vẩy đầy mực lên lưng hắn. Chậc chậc, bộ âu phục Armani trắng tinh như thế này nếu như bị vẩy mực lên trên đó thì chói mắt biết bao nhiêu a. (=.=)

Kỷ An đi vào văn phòng đã ngửi được một mùi nước hoa rất dễ chịu, từ khi quen biết với nữ vương tới nay thì nàng đối mùi của nước hoa vô cùng mẫn cảm. Theo mùi nước hoa ngẩng đầu lên thì chỉ thấy một cô gái nhỏ xinh đẹp giống như búp bê ngồi ở phía bên kia lật xem một ít tư liệu cơ bản của công ty. Cô gái kia dường như cảm giác được tầm mắt của Kỷ An nên xoay người lại cười một cái ngọt ngào với Kỷ An, "Xin chào, ta là Uông Nhã Giai, là người mới tới, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm".

"Ách, xin chào". Kỷ An cứng nhắc gật nhẹ đầu một cái, thu hồi ánh mắt. Cảm thấy cô gái nhỏ này thật sự rất được, lại nhịn không được quay lại nhìn thêm vài lần nữa. Ngoại hình Uông Nhã Giai thuộc kiểu người có hương vị ngọt ngào, diện mạo ngọt ngào, cười rộ lên ngọt ngào, giọng nói cũng ngọt ngào, tất cả đều giống như là từ trong hũ mật đi ra vậy. Làn da mịn màng, quần áo cũng... thật... Đẹp! Coi như cũng được, bộ váy sống động xinh đẹp, đi cùng với một đôi giày đế bằng nhỏ, tươi máy đáng yêu.

Người trong văn phòng lục tục đến, cơ bản ai cũng đứng lại ở trước mặt nàng ta cỡ hai phút, Uông Nhã Giai tươi cười ngọt ngào theo sát mọi người chào hỏi, hoạt bát vô cùng làm cho Kỷ An phát ngán không chịu nổi, da gà lại nổi lên từng lớp rồi từng lớp.

Không lâu sau quản lý tới, kêu Kỷ An và Uông Nhã Giai vào trong văn phòng. Quản lý nói cho Kỷ An biết Uông Nhã Giai là người mới tới, về sau liền theo Kỷ An học hỏi. Kỷ An sửng sốt một hồi mới nhớ tới quy định của phòng Kinh Doanh là người cũ phải dẫn dắt người mới. Nhưng có trời mới biết nàng bị điều đến phòng Kinh Doanh chẳng ai dẫn dắt nàng, mà nàng cũng không dẫn dắt ai a.

"Chị An An, về sau mong được chỉ bảo nhiều hơn!" Uông Nhã Giai ngọt ngào chìa tay về phía Kỷ An.

Kỷ An theo phép lịch sự nắm lấy tay Uông Nhã Giai một chút, gật gật đầu, cũng chẳng nói gì. Nàng ở trong lòng thở dài một tiếng, dẫn thì dẫn, có việc gì thì cũng đừng mách lại là được. Kỷ An nhìn Uông Nhã Giai tuổi trẻ dạt dào, đột nhiên cảm thấy mình đã già! Chẳng còn là một người mới vừa ra trường, mà là một nhân viên đã lăn lộn lâu năm, đã là người cũ tới mức có thể dẫn dắt người mới rồi! Việc làm cho nàng buồn bã nhất chính là tuổi trẻ của nàng đã dần dần trôi qua, mà cuộc đời của nàng lại đang ở trong giai đoạn chẳng có gì.